Chương 4
Chương 4
Hoa Dung khẽ mỉm cười cảm ơn, giọng dè dặt. Thấy Trần Cảnh Minh nhận tấm thẻ, Cao Tú bảo:
“Cậu tan làm đi, tôi sẽ đi cùng Thẩm Văn Lãng.”
Hoa Dung liếc mắt cảm kích rồi rảo bước rời đi.
Trong khi Thẩm Văn Lãng đang trò chuyện với Thịnh Thiệu Du, Cao Tú đặt chân vào phòng, khiến Thẩm Văn Lãng liếc mắt lạnh lùng. Cao Tú chỉ vờ không nhìn mà đứng yên một bên.
Thịnh Thiệu Du và Thẩm Văn Lãng lịch sự giao tiếp hơn mười phút, rồi mới vào chủ đề chính.
Thịnh Thiệu Du vừa mở lời đề nghị thâu tóm Tập đoàn HS thì bị Thẩm Văn Lãng ngắt:
“Xã hội bây giờ bất an lắm. Ai cũng khoác áo doanh nhân nhưng lại nuôi công ty như nuôi heo: nuôi mập lên rồi bán cho cao giá, lấy tiền bỏ đi. Nhưng HS là do tôi tự tay gây dựng. Tôi coi nó như con ruột….”
Thịnh Thiệu Du không kiên nhẫn nghe câu chuyện tình cảm dài dòng nên cắt ngang:
“30 tỷ.”
Anh mỉm cười nghĩa tình, nói:
“Thẩm tổng, tôi là người thẳng thắn.”
Thẩm Văn Lãng ngạc nhiên một chút, không ngờ anh lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Con số đó thật hấp dẫn, nhưng Thẩm Văn Lãng vẫn lắc đầu:
“Giá cao cũng không bán con.”
Thịnh Thiệu Du nâng giá:
“35 tỷ.”
Giọng anh vẫn duy trì vẻ lãnh khốc, nhưng không giấu được sự khinh bỉ. Anh khẽ mỉm cười, tiếp tục:
“Nhiều người nói không bán con, thật ra họ chưa gặp người chân thành, chưa bỏ ra đủ tiền.”
Thẩm Văn Lãng mỉm cười, đáp:
“Thịnh tổng thành tâm, khiến tôi hãnh diện.”
Hắn đứng lên, rót thêm trà cho đối phương.
Thịnh Thiệu Du nhìn chén trà Ô Long Phượng Hoàng trong tay nhưng vẫn nghe rõ lời từ chối:
“Xin lỗi, tôi không thiếu tiền. Thịnh tổng thất vọng rồi.”
Thịnh Thiệu Du vốn đã dự liệu bị từ chối, nhưng không ngờ đối phương lấy lí do “không thiếu tiền” để từ chối thẳng thừng như vậy. Nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, giấu nhịn tức giận, cười nhẹ:
“35 tỷ mà cũng chưa đủ? Có lẽ lời đồn là thật—tiềm lực của Thẩm tổng sâu quá…”
Thẩm Văn Lãng đáp:
“Dù tiềm lực sâu, cũng không bằng tiềm lực của Thịnh Phương. 35 tỷ chỉ là chuyện nhỏ.”
Sau màn thương lượng, Trần Cảnh Minh – người đứng yên lúc trước – lên tiếng:
“Nếu hai anh đã quý nhau vậy, HS có thể hợp tác với Thịnh Phương, cùng dùng chung bản quyền dao kéo gen. Một cộng một sẽ > 2…”
Đây rõ ràng là kế dự phòng trong trường hợp không thể mua đứt.
Thịnh Thiệu Du giữ bình tĩnh, đáp:
“Giải pháp hay đó. Anh Văn Lãng, lúc đầu tôi đã có cảm tình với anh. Nếu hợp tác được thì tuyệt vời.”
Thẩm Văn Lãng chỉ khẽ gật đầu, nhưng lạnh lùng đáp:
“Tôi và anh hợp gu, thành bạn được. Nhưng hợp tác thì… không.”
Không khí im bặt, cả phòng lạnh tanh.
Thịnh Thiệu Du cau mày:
“Sao vậy? HS chê Thịnh Phương à?”
Thẩm Văn Lãng gật nhẹ, vẫn lịch sự nhưng lời lẽ như nhát dao:
“Tôi nhớ không nhầm, bằng sáng chế dao kéo gen của các anh sắp hết hạn. Trong khi bằng sáng chế ứng dụng của chúng tôi còn vài chục năm. Anh em ruột thôi cũng phải hợp lý—bây giờ hợp tác để làm gì?”
Ý chỉ rằng HS chẳng việc gì phải vội, chỉ cần chờ 5 năm nữa là có thể “xài miễn phí” công nghệ từ Thịnh Phương.
Thịnh Thiệu Du nhìn đối phương: tên này quấy rối cấp dưới vậy mà đầu óc nhạy bén, chỉ với một câu đã chọc đúng vào chỗ hiểm của anh.
Cuộc thương lượng kết thúc lạnh lùng. Thẩm Văn Lãng ra lệnh cho Cao Tú đi dẫn Thịnh Thiệu Du ra về.
Thịnh Thiệu Du bước xuống cầu thang với bộ mặt lạnh lùng. Vừa bước ra ngoài, anh bắt gặp một người đang nghe điện thoại, quay lưng lại. Người đó mặc áo sơ mi nhẹ màu sáng, gió đêm cuốn qua, phác họa rõ eo thon, chiếc áo mỏng ôm lấy lưng, để lộ hai bả vai sắc sảo. Mái tóc màu nâu hạt dẻ vương nhẹ trong gió, lộ gáy thanh tú.
Trái tim Thịnh Thiệu Du bất giác nhói lên.
Đứng đó, hút anh như cơn gió lạnh vào tim, chính là Hoa Dung.
Hoa Dung vừa nói:
“…Anh sẽ tìm cách lo tiền cho ca phẫu thuật. Cảm ơn vì đã ưu tiên…”
Cậu khoanh tay, tựa vào tường, ngẩn người.
Áo mỏng, sắc mặt tái nhợt, như đang lạnh run. Hoa Dung khẽ giật mình khi Thịnh Thiệu Du tiến tới.
Cậu đứng ngay ngắn, chào anh.
Thịnh Thiệu Du rút ánh mắt, lạnh lùng bước qua. Dù vậy, ánh mắt anh vẫn chạm được đôi mí đỏ hoe và mùi hương thoang thoảng của cậu.
Anh thầm nghĩ: omega phủ lan kia sao hay khóc thế? Gió nhẹ thôi đã rưng rưng. Dù là Omega thì cũng là đàn ông, eo gì mà nhỏ xíu vậy? Nếu một tay ôm trọn…
Anh lén quan sát Hoa Dung, nhưng giả vờ nhìn thẳng trước mặt, lạnh lùng bước ra khỏi tòa nhà.
Hoa Dung một lần nữa bị bỏ lại, ngơ ngác đứng đó.
Cao Tú nhanh chóng đi theo mở cửa xe cho Thịnh Thiệu Du. Thịnh Thiệu Du bước nhanh đến mức Trần Cảnh Minh phải chạy theo để mở cửa xe — không có phút giây nào để quay lại giúp Hoa Dung cả.
Hoa Dung đứng giữa trời gió lạnh, dõi theo chiếc xe xa dần.
Cao Tú chợt hỏi:
“Cậu vẫn chưa về hả, Hoa Dung?”
Cậu rũ mắt, chẫm chậm quay lại:
“Em nghe điện thoại.”
Mặt cậu trở nên thiện cảm khi nhìn Cao Tú
“Cảm ơn anh đã giúp nãy giờ.”
Cao Tú đáp:
“Không có gì.”
Rồi anh giữ một lúc, nói thêm:
“Để sau này em tránh xa Thẩm tổng một chút, anh xem giúp được không?”
Hoa Dung có chút bối rối, thì thào:
“Cảm ơn anh.”
Cao Tú nói:
“Không cần khách sáo.”
Anh không xuất phát từ lòng tốt – mà là pha vớt vát cảm xúc. Nhìn trời đêm, nhìn khuôn mặt cậu như bông như đóa, anh không cầm lòng được:
“Em sống đâu nhỉ?”
Hoa Dung im lặng, Cao Tú vội giải thích:
“Chưa ký chính thức, nhưng nếu tăng ca sau 9 giờ, công ty sẽ thanh toán taxi.”
Anh lập tức hổ thẹn vì đã xen vào.
“Nếu tiện đường, mình cứ đi chung taxi nhé.”
Omega ấy im lặng nhìn anh vài giây.
Cao Tú đột ngạc nhận ra Hoa Dung rất cao — khi đứng thẳng, dù anh cao 1m80, vẫn phải ngước đầu nhìn cậu.
Anh rùng mình lạ lùng.
Cao Tú tưởng bị từ chối, thì thấy Hoa Dung mỉm cười. Cậu đọc địa chỉ:
“Cảm ơn anh. Làm phiền anh đấy.”
Khác hẳn tưởng tượng, Hoa Dung sống rất gần công ty.
Tòa nhà HS ở khu đất vàng đắt đỏ; nhân viên mới thường đi thuê vùng ven. Suốt đường đi, Cao Tú nghe lỏm cuộc điện thoại trước đó của Hoa Dung – cậu đang xoay tiền lo phí mổ, chứng tỏ tài chính không ổn. Kết hợp thông tin Thịnh Thiệu Du từng thấy cậu ở bệnh viện Hòa Từ, anh đoán người nhà cậu đang nhập viện.
Cao Tú lớn lên trong khu ổ chuột, có em gái ốm yếu quanh năm, nên hiểu rõ thiên giá chữa bệnh ở bệnh viện nổi tiếng Hòa Từ là bao nhiêu.
Trong lòng anh chợt trỗi lên chút cảm thông với Hoa Dung.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Tỏi