Chương 2
Chương 2
Đã dấn thân nhiều năm trong ngành công nghệ sinh học, đầu năm nay, anh tiếp quản công ty từ tay người cha bệnh nặng – ông Thịnh Phương. Về chủ đề này, trong tất cả những người có mặt, không ai đủ tư cách mở lời hơn anh.
Thịnh Thiệu Du vẫn luôn cho rằng cái gọi là “Enigma” – một giống loài bị truyền thông thần thánh hóa quá mức – chẳng qua là một Alpha cấp S tình cờ bị máy xác định giới tính lỗi nhận nhầm. Chẳng có kỳ tích nào ở đây cả, chỉ là một chẩn đoán sai – một trò cười.
Dù có lùi một bước, chấp nhận rằng Enigma thực sự tồn tại, thì theo dữ liệu đã biết, xác suất xuất hiện của bọn họ còn thấp hơn cả khả năng một thiên thạch đâm thẳng vào Trái Đất. Tranh cãi mãi về một xác suất như thế, chỉ là hành động ngu xuẩn.
Anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vào cuộc thảo luận vô nghĩa này. Liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng vừa lúc, Thịnh Thiệu Du liền cầm áo khoác trên lưng ghế, rời đi trước.
Thư ký của anh, Trần Cảnh Minh, đã chờ sẵn bên xe. Thấy anh đi ra, Trần Cảnh Minh lập tức mở cửa ghế sau.
“Thịnh tổng, mình đi thẳng tới trụ sở tập đoàn HS chứ ạ?”
Buổi tối hôm nay, Thịnh Thiệu Du có hẹn ăn tối, sau đó gặp mặt tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn HS – Thẩm Văn Lãng.
Anh gật đầu, bước vào xe.
Mùi hương trong xe khá dễ chịu. Nốt đầu mang theo vị cay nồng của cam đắng quyện cùng rượu rum, nốt cuối chuyển dần sang tầng hương gỗ trầm ổn và tinh tế.
Trần Cảnh Minh là một Beta gần bốn mươi tuổi, năng lực làm việc cực kỳ xuất sắc, lại không quá nhạy cảm với mùi hương pheromone. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Thịnh Thiệu Du ngồi vào xe, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, khiến Trần Cảnh Minh nhạy bén nhận ra có điều bất thường. Hắn nhíu mày hỏi tài xế: “Chú đổi loại nước hoa pheromone à?”
“Dạ đúng, là mùi ‘Tối Chí’ của bên HS đó ạ,” tài xế đáp, vẻ mặt còn đầy ngơ ngác.
Trần Cảnh Minh trừng mắt nhìn tài xế như muốn ăn tươi nuốt sống. Tài xế lắp bắp giải thích, “Loại này đang rất hot… gần đây được ưa chuộng lắm.”
Ưa chuộng? Gọi là “ưa chuộng” thì đúng là khiêm tốn quá rồi – nó đang thống trị cả thị trường thì có.
Giống như Thịnh Phương Sinh Vật, tập đoàn HS cũng là một doanh nghiệp đầu ngành trong lĩnh vực công nghệ sinh học.
Nếu nói rằng phát minh lớn nhất của Thịnh Phương là bộ “kéo gene” – công cụ chỉnh sửa chuỗi gene sinh học dựa trên hệ thống CRISPR-Cas9, thì HS lại là kẻ sở Du kỹ thuật độc quyền để “xài kéo” – biết chính xác cần cắt vào đâu để đạt được mục đích.
Tóm lại, Thịnh Phương làm ra cây kéo, còn HS biết cách dùng nó.
Với các bằng sáng chế trong ứng dụng thực tiễn, HS nhanh chóng vươn lên, trở thành một kỳ lân mới nổi không chỉ tại Giang Tô – Thượng Hải, mà còn trong toàn ngành công nghệ sinh học cả nước.
Sau khi đã có chỗ đứng vững chắc, HS bất ngờ chuyển hướng, mua lại một công ty mỹ phẩm, dấn thân vào thị trường sản phẩm liên quan đến pheromone. Họ rầm rộ tuyên bố: “Chúng tôi có thể biến bất kỳ ai thành hormone biết đi.”
Dòng nước hoa chủ lực “Tối Chí” – kết hợp hương cam đắng và rượu rum táo bạo, kết thúc bằng trầm hương và gỗ mun – đầy hoang dã nhưng không kém phần sâu lắng, được tung ra với chiến dịch quảng cáo oanh tạc mọi ngóc ngách. Từng là dòng hương cao cấp kén người dùng, giờ đây, nó lan rộng đến mức bát rửa chén, nước lau sàn cũng thi nhau gắn mác “mùi Tối Chí.”
“Chú mới đi làm ngày đầu à?” Trần Cảnh Minh – người xứng đáng với mức lương triệu tệ – quát tài xế trước cả khi Thịnh Thiệu Du kịp mở miệng. “Đổi mùi ngay!”
Tài xế vội vàng xin lỗi rối rít. Trần Cảnh Minh nhanh chóng hạ hết cửa kính, để gió đêm thổi bay mùi hương phiền phức ấy đi.
Chỉ đến khi mùi hương kia nhạt bớt, sắc mặt Thịnh Thiệu Du mới dịu lại.
Là cánh tay phải thân tín, Trần Cảnh Minh hiểu rõ, anh cực kỳ ghét mùi “Tối Chí.” Chính vì thứ mùi đó, anh mới dính líu đến HS.
Vấn đề là, cái mùi chết tiệt ấy lại giống y chang pheromone của chính Thịnh Thiệu Du.
Với người khác, việc pheromone của bản thân được lấy làm mẫu cho sản phẩm đại chúng có thể là niềm kiêu hãnh. Nhưng với anh, đó là sự sỉ nhục. Một mùi hương từng độc nhất, giờ đây bị biến thành hàng đại trà ai cũng có thể mua về với vài đồng lẻ.
Từ đó, Thịnh Thiệu Du mang lòng căm ghét sâu sắc đối với tập đoàn HS. Dù từng có cơ hội hợp tác, anh chưa bao giờ chủ động tiếp xúc riêng với Thẩm Văn Lãng.
Nhưng thời thế đã khác.
Trận chiến giành quyền kế thừa trong Thịnh Phương Sinh Vật kết thúc, vị trí của anh – chủ nhân thực sự của tập đoàn – đã được xác lập. Dù bọn con hoang bên ngoài có ganh ghét thế nào cũng không thể thay đổi được thực tế đó.
Thịnh Thiệu Du là người có dã tâm, đang ở độ tuổi chín muồi của quyền lực và khát vọng. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh đành gác lại thành kiến cá nhân, thông qua mối quan hệ để hẹn ăn tối và bàn việc hợp tác cùng Thẩm Văn Lãng.
Không ngờ, đối phương lại dám làm cao, lấy lý do bận rộn để từ chối lời mời, bảo anh sau bữa tối hãy đến thẳng văn phòng tìm mình.
Người trung gian đứng giữa tuy rất xấu hổ, nhưng vẫn giúp truyền đạt: “Tôi mắng cậu ta rồi đấy, ra vẻ quá đà thật. Nhưng cậu ta dạo này bận thật, không cố tình làm giá đâu.”
Trong lòng Thịnh Thiệu Du hận không thể lột da Thẩm Văn Lãng ra làm áo khoác, nhưng ngoài mặt vẫn giữ phong độ, mỉm cười đáp: “Tập đoàn HS phát triển nhanh như vậy, Chủ tịch Thẩm đương nhiên sẽ bận rộn rồi. Khai phá thị trường mới, không dễ dàng gì.”
Anh còn tranh thủ cảm ơn người bạn đã kết nối đôi bên, tiện thể nói thêm: “Nghe nói chỗ cậu sắp mở cơ sở mới à? Nhớ báo tôi ngày khai trương đấy.”
Người bạn này sở hữu vài hộp đêm lớn nhất Giang Tô – Thượng Hải, mà Thịnh Thiệu Du vốn nổi tiếng hào phóng. Nghe thế, gã ta lập tức cười hề hề: “Chắc chắn rồi, khỏi nhắc cũng báo!”
Trước khi cúp máy, người bạn lại nói thêm: “À đúng rồi, Thẩm Văn Lãng không thích Omega đâu. Nếu định bàn chuyện làm ăn, nhớ đừng dắt Omega theo.”
Dù cũng từng bị ảnh hưởng bởi giới bạn bè trong giới ăn chơi, luôn cho rằng chuyện làm ăn không thể thiếu rượu ngon và người đẹp, nhưng Thịnh Thiệu Du không quá để tâm. Dù sao, lời nhắc vẫn là có ích.
“Tin nội bộ quý giá thế này, tôi ghi lòng tạc dạ. Cảm ơn ông anh.”
Người bạn ấy thân thiết với Thẩm Văn Lãng, nhưng khi Thịnh Thiệu Du tới nơi, anh bắt đầu nghi ngờ độ chính xác của thông tin.
Đón anh trước cửa là một Beta cao gầy, rút danh thiếp từ túi áo ra, hai tay dâng lên trước mặt Thịnh Thiệu Du. Anh chỉ liếc qua rồi gật đầu nhàn nhạt: “Hân hạnh,” – chính là thư ký kiêm trợ lý trưởng của Thẩm Văn Lãng – Cao Tú.
Trần Cảnh Minh theo sát phía sau liền bước lên nhận danh thiếp thay sếp, rồi lịch sự trao lại thiếp của mình. “Cao thư ký làm thêm muộn vậy, thật là vất vả quá.”
Cao Tú vẻ ngoài điềm đạm, nhưng đã là người đứng cạnh Thẩm Văn Lãng thì sao có thể đơn giản? Anh mỉm cười đáp: “Cũng như nhau cả thôi. Thịnh tổng và Trần thư ký cũng vất vả rồi.”
Cửa văn phòng mở ra, bên trong không giống một nơi bận rộn chút nào.
Ngay cả Cao Tú đang đi phía trước cũng hơi khựng lại.
Thẩm Văn Lãng đang ôm một người vào lòng – thư ký mới của anh ta, họ Hoa. Khoảng cách giữa hai người quá mức mờ ám. Dù vẻ mặt của Thẩm Văn Lãng vẫn lạnh băng, nhưng tư thế thì không có gì nghiêm túc.
Người kia là một Omega, mặt đỏ bừng, hai tay cố đẩy ngực cấp trên ra, nhưng cổ áo đã bị bung, áo sơ mi tuột khỏi thắt lưng, lộ ra làn da trắng muốt, lồng ngực phập phồng vì căng thẳng.
Một Alpha đang giữ chặt một Omega, còn Omega thì mắt đỏ hoe, thở hổn hển – bất kỳ ai trưởng thành đều hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thịnh Thiệu Du cũng là Alpha. Đứng cách đó vài mét, anh lạnh lùng quan sát màn “trình diễn trực tiếp” ấy với vẻ thích thú xa cách.
Bất chợt, Omega run giọng kháng cự: “Chủ tịch Thẩm, xin đừng mà…”
Thẩm Văn Lãng chỉ cười nhạt, ép tay lên gáy đối phương, kéo cậu ta sát lại. Khoảng cách giữa đôi môi hai người gần như bằng không.
Cao Tú nuốt nước bọt, cổ họng như mắc xương cá, buộc phải ho khan thật mạnh để nhắc ông chủ nhà thôi diễn vở xuân cung đồ giữa chốn công cộng.
Nghe tiếng ho, Thẩm Văn Lãng quay đầu lại.
Vẻ mặt cường thế lập tức đổi sang một nụ cười nhàn nhạt, có phần giả lả: “Thịnh tổng đến rồi à? Mời vào.”
Nhưng tay anh vẫn chưa chịu buông cổ tay đối phương.
Omega tội nghiệp kia bị dọa đến cứng đờ, vội giật tay khỏi sự kìm kẹp, cuống quýt chỉnh lại quần áo, mãi mới dám ngẩng mặt lên.
Đôi mắt hơi ướt, lông mi đen như cánh quạ, môi như cánh hoa đào, làn da trắng đến mức gần như trong suốt…
Tim Thịnh Thiệu Du chợt thắt lại. Chưa kịp suy nghĩ, anh đã bật thốt thành lời:
“Là cậu sao?”
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Tỏi