Chương 15
Chương 15
Hoa Dung chẳng có nhiều đồ đạc. Công ty chuyển nhà mà Thịnh Thiệu Du thuê cuối cùng lại chẳng giúp được bao nhiêu — bốn gã Alpha vạm vỡ chỉ khiêng hai cái vali, loay hoay mười phút là xong.
Chủ nhà là một Omega trung niên. Cô ta ra mở cửa với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, vung vẩy chùm chìa khóa trong tay như muốn đuổi nhanh cho xong. Ánh mắt lướt qua Thịnh Thiệu Du rồi dừng lại trên Hoa Dung, đầy sự ghen tị xen lẫn khinh thường.
Đẹp trai đúng là một thứ vũ khí. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, người giúp cậu chuyển nhà đã thay đổi — giờ toàn Alpha cấp S, lại còn đi siêu xe.
Nếu không vì số tiền bịt miệng đã nhận từ trước, chắc cô ta đã kể tuốt mọi chuyện trước mặt Alpha này: Tên Omega này không chỉ kỳ quặc mà còn trăng hoa lắm! Thuê nhà mà chẳng bao giờ ở, ba tháng trước cũng có một Alpha khác — cũng đẹp trai, cũng cao ráo — giúp cậu ta chuyển vali vào.
Căn hộ mà Thịnh Thiệu Du gọi là “nhỏ” thực ra… chẳng nhỏ chút nào. Nhìn qua cũng phải hơn 300 mét vuông — sáng sủa, rộng rãi, tiện nghi đủ đầy — hoàn toàn khác biệt so với căn nhà bé tí mà Hoa Dung từng thuê. Thậm chí còn hơn cả ngàn lần.
Bước vào trong, ánh mắt Hoa Dung lặng lẽ lướt qua từng góc. Gương mặt cậu thoáng vẻ do dự. Cậu mấy lần định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, như thể đang bước vào một giấc mơ quá xa hoa đến mức không dám tin là thật.
Thịnh Thiệu Du chỉ tay cho người khuân đồ để hành lý vào phòng chứa, sau đó đứng tựa vào khung cửa, nhàn nhã mỉm cười nhìn cậu.
“Trễ rồi. Tôi về đây.”
“Thịnh tiên sinh…” Hoa Dung gọi khẽ, ánh mắt mang theo lưỡng lự. “Nơi này… có vẻ hơi rộng quá?”
Thịnh Thiệu Du nhướng mày, bật cười: “Người ta chỉ hay than nhà chật, mấy ai kêu rộng quá. Cậu là ngoại lệ à?”
Hoa Dung cụp mắt xuống, giọng nhỏ như gió thoảng: “Tôi chỉ thấy… nó đáng giá nhiều hơn 30.000.”
“Có hay không cũng vậy thôi.” Thịnh Thiệu Du phẩy tay, vẻ không để tâm. “Dù sao cũng bỏ trống. Cậu ở đi, thổi chút hơi người vào nó.”
Hoa Dung ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như hồ nước sớm mai. Cậu mỉm cười, dịu dàng như gió đầu xuân, mang theo sự tin tưởng lặng lẽ và biết ơn không lời.
“Cảm ơn Thịnh tiên sinh.”
“Rồi rồi, cậu mà cảm ơn nữa là tai tôi mọc kén luôn đấy.” Anh cười khẽ, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.
Hoa Dung theo phản xạ khẽ lùi lại, nhưng động tác không đủ nhanh. Cuối cùng cậu đành đứng yên, ngoan ngoãn để anh vò đầu như một con thú nhỏ hiền lành.
Tối hôm đó, Thịnh Thiệu Du ngủ rất sâu — như thể vừa cất giữ được một món bảo vật vô giá, khóa chặt trong két sắt, và chỉ mình anh biết mật mã.
Vài ngày sau, Thịnh Thiệu Du gặp lại Hoa Dung trong một buổi tiệc doanh nhân.
Chủ tịch mới của Phòng Thương mại Giang Tô đang chuẩn bị tiếp quản. Người tiền nhiệm vừa qua đời không lâu vì bệnh nặng, và để củng cố thế lực, người kế nhiệm liền tổ chức một buổi giao lưu quy mô lớn, mời toàn bộ các doanh nghiệp có ảnh hưởng tham dự.
Bề ngoài là tiệc thân mật, nhưng thực chất là một nước cờ chiến lược để xác lập vị trí, công khai gắn kết các thế lực chủ chốt trong giới kinh doanh.
Chủ tịch cũ từng có hiềm khích sâu sắc với người kế nhiệm. Khi còn sống, nhiều người tránh tham gia các sự kiện ông ta tổ chức. Nhưng giờ, thời thế đã thay đổi. Người cũ không còn, ảnh hưởng cũng tan theo khói.
Buổi tiệc lần này quy tụ hầu hết các nhân vật có máu mặt trong ngành — bao gồm cả Thịnh Thiệu Du và Thẩm Văn Lãng.
Thịnh Thiệu Du đến cùng Thư Tâm. Tay cô nhẹ nhàng khoác lấy tay anh. Vừa đảo mắt, anh đã thấy Hoa Dung ngồi cạnh Thẩm Văn Lãng. Đáy mắt anh thoáng sững lại, rồi rất nhanh lấy lại nụ cười lịch thiệp, bắt đầu bắt tay và chào hỏi mọi người xung quanh.
Vì cùng ngành và gần tuổi, anh và Thẩm Văn Lãng được xếp ngồi cạnh nhau. Hoa Dung nhìn thấy anh, ánh mắt sáng lên, chủ động chào:
“Thịnh tiên sinh.”
Thịnh Thiệu Du gật đầu, mỉm cười. “Cậu cũng đến à?”
Hôm nay, Hoa Dung mặc vest xám bạc — đơn giản nhưng thanh nhã — điểm xuyết bằng chiếc trâm đá quý hình bông lan. Dù chỉ ngồi yên, cậu vẫn thu hút ánh nhìn từ khắp nơi.
Trái ngược hoàn toàn là Thẩm Văn Lãng bên cạnh — cả người toát ra khí lạnh. Mặc nguyên đồ đen, mặt như đưa đám, nhìn thế nào cũng chẳng hợp với một buổi tiệc xã giao.
Thư Tâm, lần đầu tham dự sự kiện lớn cùng Thịnh Thiệu Du, không giấu được vẻ hồi hộp. Khi ánh mắt cô dừng trên Hoa Dung, tim cô đập lệch một nhịp.
Ngoài đời, cậu ấy còn nổi bật hơn trong ảnh. Làn da trắng mịn như phát sáng dưới ánh đèn.
Không phải vẻ đẹp được trang điểm kỹ lưỡng. Hoa Dung thuần khiết, trong trẻo và tự nhiên đến mức khiến người khác không dời mắt được.
Đẹp đến mức chính cậu cũng không biết mình đẹp. Thư Tâm thầm siết chặt tay, âm thầm tính toán lại vị trí của mình trong lòng Thịnh Thiệu Du.
Buổi tiệc bắt đầu. Thẩm Văn Lãng lấy lý do đang dùng thuốc để từ chối rượu, rồi bảo Hoa Dung uống thay.
Cậu có phần bối rối nhưng vẫn lễ phép nâng ly, lần lượt chúc mừng từng người, giọng nhỏ nhẹ, mỗi ly đều uống cạn.
Rõ ràng không giỏi xã giao. Nhưng chính sự lúng túng ấy lại khiến cậu trở nên nổi bật — không chỉ vì ngoại hình, mà còn vì nét ngây ngô không hợp với nơi này.
Và rồi, Hoa Dung trở thành tiêu điểm của buổi tiệc. Người đến cụng ly mỗi lúc một nhiều, khiến sắc mặt Thịnh Thiệu Du càng lúc càng tối — đen hơn cả vest của Thẩm Văn Lãng.
Thư Tâm thấy vậy, liếc nhìn anh với vẻ lo lắng. Thịnh Thiệu Du không nói gì, chỉ lạnh lùng buông:
“Tôi có việc. Cô tự về.”
Hoa Dung lúc này đã đỏ mặt, mắt hơi mơ màng vì rượu. Càng say, trông cậu càng đáng yêu — như một giấc mộng mềm mại thoảng hương dịu nhẹ.
Khắp sảnh, ánh nhìn từ các Alpha dồn cả về phía cậu. Ghen tị, thèm muốn, háo hức — càng về sau càng trắng trợn.
Cảm giác ấy với Thịnh Thiệu Du chẳng khác nào có cả bầy ruồi đang bu kín lên ly rượu của anh.
Buồn nôn đến mức không nuốt nổi.
Khi bữa tiệc kết thúc, Thẩm Văn Lãng dẫn Hoa Dung đi chào khách. Thịnh Thiệu Du cũng đứng dậy, lặng lẽ theo sau. Anh không hề tin tưởng Thẩm Văn Lãng – dù chỉ một chút – nên định kiếm cớ để đích thân đưa Hoa Dung về.
Nhưng ngay lúc đến gần lối vào, vị chủ tịch mới được bổ nhiệm – rõ ràng đã uống không ít – bất ngờ túm lấy anh kéo lại, vừa cười vừa giới thiệu:
“Thư ký Thường, đây là Thịnh Thiệu Du, Chủ tịch Thịnh của Thịnh Phương Sinh Học.”
Là bạn cũ của Thịnh Phương, ông ta không thể không chú ý đến ánh mắt cứ liếc về phía cửa của Thịnh Thiệu Du. Với vẻ mặt hàm ý, ông tiếp tục:
“Thiệu Du, vị này là Thường Vũ – Thư ký Thường của Tập đoàn X.”
Tập đoàn X? Thường Vũ?
Đó là cánh tay phải đắc lực của người đứng đầu Tập đoàn X hiện nay.
Thịnh Thiệu Du sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Anh thu lại ánh nhìn đang đổ dồn về phía bóng lưng loạng choạng của Hoa Dung, lịch sự đưa tay ra:
“Rất hân hạnh được gặp anh, Thư ký Thường.”
Thường Vũ có gương mặt nghiêm nghị với những đường nét sắc sảo, thô ráp. Ánh mắt sắc lạnh dò xét anh trong vài giây, rồi cũng chìa tay bắt lại, giọng khô khốc:
“Tôi nghe danh anh đã lâu.”
Sau vài lời xã giao và trao đổi danh thiếp chóng vánh, Thịnh Thiệu Du vội vã rời đi. Khi anh bước ra khỏi sảnh tiệc, Hoa Dung và Thẩm Văn Lãng đã không còn thấy đâu.
Vừa vào xe, anh lập tức lộ rõ vẻ khó chịu.
Người tài xế nhìn sắc mặt cấp trên qua gương chiếu hậu, dè dặt hỏi:
“Chủ tịch Thịnh, ngài muốn đi đâu ạ?”
Anh trầm ngâm vài giây rồi đọc địa chỉ căn hộ của Hoa Dung.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Thịnh Thiệu Du cau mày, rút điện thoại gọi cho Hoa Dung. Chuông reo mãi không ai bắt máy. Mỗi nhịp nhạc chờ như một nhát dao cắt vào tim anh.
Một nỗi hoang mang kỳ lạ len lỏi.
Chính anh cũng không hiểu bản thân đang lo cái gì.
Hoa Dung là thư ký của Thẩm Văn Lãng, cùng sếp tham gia sự kiện là chuyện bình thường.
Chẳng phải chính anh cũng từng đưa Trần Cảnh Minh theo dự tiệc xã giao đó sao?
Bông lan nhỏ luôn có nguyên tắc.
Cậu ấy biết cách từ chối những Alpha không liên quan.
Dù làm việc cho Thẩm Văn Lãng vì mang ơn, cậu ấy chưa từng cười với anh ta.
Nụ cười dịu dàng, trong veo – chỉ dành cho Thịnh Thiệu Du.
Đúng vậy. Không có gì đáng lo cả.
…Nếu không vì Thẩm Văn Lãng là cái loại sẽ sàm sỡ cấp dưới trong văn phòng.
Ngay lần đầu gặp, hắn đã ve vãn Hoa Dung.
Nếu lúc đó Hoa Dung tỉnh táo, cậu ấy sẽ từ chối ngay.
Nhưng hiện tại, cậu ấy say – say đến mức đôi mắt mông lung, mờ mịt nhìn anh chẳng chút do dự.
Suốt nửa sau bữa tiệc, Hoa Dung – trong trạng thái mơ màng – vẫn vô thức nhìn về phía anh.
Thậm chí đến cả Thẩm Văn Lãng cũng nhận ra. Giọng hắn từng vang lên, lạnh tanh:
“Thư ký Hoa, cậu có gì muốn nói với Chủ tịch Thịnh không? Nhìn người ta suốt buổi rồi còn gì. Sao không mời một ly đi?”
Hoa Dung lập tức đỏ mặt, lúng túng nâng ly đứng dậy.
Thịnh Thiệu Du liếc nhìn chất lỏng đỏ sóng sánh trong ly, khẽ nói:
“Đổi sang nước ép đi. Tôi không uống rượu nữa.”
Cậu ấy thoáng sững người, rồi cười cảm kích, ánh mắt càng thêm ấm áp.
Thẩm Văn Lãng cười lạnh:
“Chủ tịch Thịnh quả là người chu đáo. Ai được làm Omega của anh chắc hẳn may mắn lắm. Tiếc là Thư ký Hoa của chúng tôi lại thiếu vận – phải không, Hoa Dung?”
Mồ côi từ nhỏ, em gái bệnh nặng… Vận mệnh đó, nói sao cũng chẳng gọi là tốt.
Hoa Dung im lặng một lúc, rồi gật đầu:
“Vâng, Chủ tịch Thẩm. Tôi chưa từng có vận may.”
Rồi như sực nhớ điều gì, cậu quay sang Thịnh Thiệu Du, đôi mắt long lanh như nước:
“Nhưng dạo gần đây, mọi thứ hình như đang khá hơn một chút. Có khi, vận may sẽ đến từ chính những điều rủi ro.”
Cậu ấy đẹp.
Ai cũng nhìn cậu ấy.
Nhưng cậu ấy chỉ nhìn Thịnh Thiệu Du.
Như thể, trong thế giới của cậu, chỉ có mình anh.
Thịnh Thiệu Du đã bị ánh mắt ấy bủa vây suốt cả buổi.
Uống thêm chút rượu, tâm trí anh bắt đầu chơi trò lừa dối.
Anh đã nghĩ – có lẽ Hoa Dung thích mình.
Mà biết đâu, đó không hẳn là ảo giác.
Hoa Dung ký hợp đồng dài hạn với tập đoàn HS nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Văn Lãng.
Còn Thịnh Thiệu Du thì đã giúp cậu ấy thoát khỏi một cuộc khủng hoảng – cứu chị gái, cho chỗ ở.
Yêu anh, liệu có phải là điều hiển nhiên?
Ngay cả khi Thẩm Văn Lãng là người đưa cậu ấy về, chắc chắn cũng sẽ không có gì xảy ra.
Hoa Dung sẽ từ chối.
Cậu ấy luôn nói “không” rất dứt khoát.
Với mọi Alpha, mọi Beta – trừ Thịnh Thiệu Du.
…Nhưng, một Alpha mang dục vọng đen tối thì sẽ lắng nghe từ “không” ấy sao?
Hay hắn sẽ nghĩ cậu chỉ đang giả vờ e lệ?
Ý nghĩ ấy khiến Thịnh Thiệu Du bật dậy.
“Đến nơi chưa?” – giọng anh đột ngột vang lên.
Người tài xế ngập ngừng:
“Thưa Chủ tịch Thịnh, còn kẹt xe… chắc tầm ba phút nữa.”
Anh siết chặt điện thoại, rồi kiểm tra bản đồ. Ngón tay vô thức cọ vào tay vịn.
Ba phút – lẽ ra phải rất nhanh.
Nhưng xe vẫn đứng yên giữa dòng kẹt cứng.
“Đến chưa?” – anh hỏi lại, sắc mặt càng lúc càng căng.
“Xin lỗi, có tai nạn phía trư– Chủ tịch Thịnh! Chủ tịch Thịnh!”
Chưa kịp dứt lời, cửa xe đã bị giật bung.
Thịnh Thiệu Du nhảy xuống, bỏ lại tài xế và xe, lao qua dải phân cách rồi chạy thẳng dọc vỉa hè.
Còn 300 mét.
Tài xế sững sờ nhìn theo, như thể không tin vào mắt mình.
Vị tinh anh trẻ tuổi nhất thành phố – luôn được mệnh danh là “cái đầu lạnh” – đang xắn tay áo vest, đi giày da đặt riêng và… chạy nước rút giữa mùa đông?
Anh ta đang chạy đi đâu?
Giải cứu thế giới sao?
Nhưng làm gì có chuyện đó.
Dựa vào những gì tài xế biết, Thịnh Thiệu Du là kiểu người vẫn bình tĩnh khi trời sập – lặng lẽ dựng lại đống đổ nát, không nói một lời.
Vậy thì điều gì… có thể khiến anh hoảng loạn đến thế?
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Ji