Chương 13
Chương 13
Dự án kéo gen trong phòng nghiên cứu vẫn giậm chân tại chỗ, nhiều vấn đề kỹ thuật cốt lõi chưa có cách giải quyết. Trần Cảnh Minh đã trình bày một đề xuất mới, đồng thời đưa ra gợi ý: có nên thử thu hút Thẩm Văn Lãng bằng một đề nghị hấp dẫn?
Thịnh Thiệu Du trầm ngâm. Anh không vội quyết định. Đội kỹ thuật của Thẩm Văn Lãng không chỉ trung thành, mà còn nắm giữ cổ phần công nghệ—đó là những người thân tín, không dễ lung lay. Một nước cờ hấp tấp chẳng những khó thành công mà còn có thể làm họ cảnh giác.
Ánh mắt Trần Cảnh Minh liếc qua phong bì giấy kraft trên bàn, rồi do dự hỏi:
“Hay là… chúng ta bắt đầu từ Hoa Dung?”
Anh ta đã điều tra kỹ lý lịch của Hoa Dung. Học vấn cao, ngoại hình sáng, lại được Thẩm Văn Lãng ưu ái. Dạo gần đây, thậm chí còn được đưa đi tham dự cả các cuộc họp của hội đồng quản trị. Điều này cho thấy vị trí của Hoa Dung không hề tầm thường.
Vừa nghe đến tên này, nét mặt Thịnh Thiệu Du liền tối sầm. Anh lạnh lùng nghĩ: Đến cả họp hội đồng mà Thẩm Văn Lãng cũng để cậu ta đi theo, trong khi chính người đó lại đang làm đủ việc cực nhọc, đến mức phải phục vụ bàn để kiếm tiền trang trải viện phí cho em gái.
Theo điều tra, lòng trung thành của Hoa Dung với HS bắt nguồn từ học bổng thời đại học do Thẩm Văn Lãng tài trợ. Không chỉ vậy, Thẩm Văn Lãng còn sắp xếp cho em gái Hoa Dung điều trị tại Bệnh viện Hoà Từ. Để báo đáp, Hoa Dung ký hợp đồng mười lăm năm với HS ngay khi còn là sinh viên.
Thẩm Văn Lãng không hề đối xử tệ với cậu ta. Nhưng viện phí phòng riêng của em gái thì ngốn tiền không kém gì đốt. Hoa Dung vì thế luôn rơi vào cảnh túng thiếu.
Trần Cảnh Minh phân tích: “Chỉ cần chi đúng chỗ, một phần thưởng xứng đáng có thể khiến người như Hoa Dung lung lay. Cậu ta vốn đã có chút thiện cảm với ngài, cơ hội là có.”
Rồi anh ta hừ nhẹ, khinh bỉ:
“Đẹp trai như vậy mà không biết tận dụng lợi thế. Cứ khư khư là ‘học sinh giỏi’. Gặp người khác, bị cấp trên đẹp trai, giàu có như Thẩm Văn Lãng ve vãn thì đã sớm kiếm được khoản rồi.”
“Còn cậu ta? Chịu bị quấy rối mà vẫn ngậm miệng cắn răng chịu đựng. Đúng là một Omega cứng đầu ngu ngốc. Thà đi năn nỉ bệnh viện Hoà Từ kéo dài thời gian thanh toán còn hơn nghĩ đến việc nghỉ việc hay phản kháng.”
“Thật ra cũng chẳng vì cao thượng gì—chỉ là muốn trả ơn.”
Thịnh Thiệu Du khẽ miết ngón tay lên góc phong bì giấy kraft hơi cong, vẻ mặt u ám. Trong lòng anh nảy sinh một cảm giác bức bối khó tả: Nếu người từng giúp đỡ Hoa Dung là mình… thì cậu ấy sẽ không phải sống khổ như vậy.
Anh nhắm mắt lại, thầm oán hận Thẩm Văn Lãng—tên sói đội lốt người dám quấy rối cấp dưới vô tội. Nếu có cơ hội, anh thề sẽ lột da hắn.
7:30 tối, Thịnh Thiệu Du, người hiếm khi ăn tối ở nhà, bất ngờ nhận được tin nhắn từ Hoa Dung.
[Thịnh tiên sinh, tôi có thể hỏi anh đã nhận được tiền chưa ạ?]
Anh định gõ “Tôi đã nhận được”, nhưng ngừng lại. Sau một thoáng suy nghĩ, anh xoá đi, thay bằng một chữ:
[Chưa.]
Gần như ngay lập tức, Hoa Dung gọi tới. Cuộc gọi bị anh dập máy.
Vài giây sau, cậu ta lại nhắn:
[Thịnh tiên sinh, tôi có thể gọi cho anh nếu tiện không ạ?]
Thịnh Thiệu Du cong môi cười, gọi lại.
“Thịnh tiên sinh…” Giọng Hoa Dung ở đầu dây bên kia rất nhỏ, như thể đang lén lút gọi trong lúc trốn ai đó.
Thịnh Thiệu Du khẽ “Ừm” một tiếng, hỏi:
“Cậu làm gì thế? Trốn trốn tránh tránh như điệp viên vậy.”
“…Chờ Thẩm tổng họp xong ạ.”
“Muộn vậy rồi à?” Anh chau mày, giọng mang chút mỉa mai. “Thẩm Văn Lãng đúng là giỏi bóc lột—trả ít tiền mà ép nhân viên làm việc tới khuya.”
Vừa nhắc đến tiền, giọng Hoa Dung lớn hơn một chút, dù vẫn giữ thái độ lễ phép:
“Thịnh tiên sinh, số tiền tôi đã gửi… anh thật sự chưa nhận được sao?”
Thịnh Thiệu Du giả bộ ngơ ngác:
“Tiền gì cơ?”
“Cái phong bì giấy kraft… tôi nhờ thư ký Trần đưa cho anh…”
“À, cái đó.”
“Anh nhận được chưa ạ?”
“Không,” Thịnh Thiệu Du đáp tỉnh bơ. “Cậu trả nợ cho tôi từ bao giờ vậy? Tôi có biết gì đâu.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Rồi giọng Hoa Dung trở nên vội vã:
“Không thể nào! Thư ký Trần hứa với tôi là sẽ đưa tận tay anh mà!”
Trong tưởng tượng của Thịnh Thiệu Du lúc này là khuôn mặt lo lắng đến tái đi của cậu ta. Tim anh chợt siết lại. Vừa chua xót, vừa buồn cười.
Anh thở nhẹ, ra vẻ thờ ơ:
“Mấy giờ cậu tan ca?”
“…Khoảng nửa tiếng nữa ạ.”
Thịnh Thiệu Du liếc đồng hồ. Anh tính khoảng cách từ nhà đến trụ sở HS, rồi nói:
“Giải thích qua điện thoại mệt lắm. Tôi đang tiện đường, lát tôi đến đón cậu. Nói chuyện trực tiếp luôn.”
Hoa Dung, lo sốt vó vì 20.000 tệ, lập tức gật đầu đồng ý.
Thịnh Thiệu Du cho tài xế về sớm, đích thân lái xe đến trụ sở chính HS.
Anh đến sớm mười phút. Ngả người ra ghế lái, anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vài phút sau, có tiếng gõ nhẹ vào cửa kính.
Thịnh Thiệu Du mở mắt, thấy Hoa Dung đang nghiêng người nhìn vào, vẻ ngập ngừng.
Hôm nay, cậu ta mặc vest công sở. Trông trưởng thành hơn thường ngày đôi chút, nhưng vẫn mang nét ngây ngô. Mũi và má đỏ ửng vì lạnh.
Thịnh Thiệu Du bấm nút mở cửa. Hoa Dung nhanh chóng chui vào xe, khẽ run.
“Đóng cửa vào.” Anh nhíu mày. “Trời lạnh lắm.”
Giọng anh sắc hơn thường ngày. Hoa Dung hơi giật mình, vội vàng làm theo.
Trong xe, máy sưởi đã bật. Không khí lạnh dần bị xua tan.
Hoa Dung ngừng run, nhưng trông vẫn yếu ớt và tái nhợt. Ôm lấy vai mình, cậu ngẩng đầu, ánh mắt thấp thỏm xen lẫn bối rối.
“Thịnh tiên sinh, về khoản tiền đó…”
“À, chuyện đó à.” Thịnh Thiệu Du đáp nhẹ, “Trần Cảnh Minh vừa nhắn, nói chiều nay quên đưa cho tôi. Mai anh ta sẽ mang đến văn phòng.”
Hoa Dung thở phào. “Vậy thì tốt quá. Lần sau tôi sẽ trả ngay khi có lương tháng.”
“Không cần gấp vậy.” Thịnh Thiệu Du nhìn lướt qua dái tai đỏ lên vì gió lạnh của cậu, giọng thong thả, “Trả mỗi sáu tháng cũng được. Bao nhiêu thì tùy. Với tôi, số tiền đó chẳng đáng là bao.”
“Nhưng mà—”
“Nhưng gì?” Thịnh Thiệu Du cắt lời. “Em gái cậu còn phải điều trị, đúng không? Phía trước còn nhiều khoản phải lo. Nếu giờ trả hết tiền cho tôi, cậu tính chi viện phí kiểu gì? Lại đứng khóc trước cửa phòng khám xin khất thêm à?”
Hoa Dung lặng đi, cúi đầu. Đôi môi mím lại, do dự hồi lâu rồi mới lí nhí:
“…Cảm ơn Thịnh tiên sinh.”
Nghe tiếng “Thịnh tiên sinh” mềm như nước, lòng Thịnh Thiệu Du bất giác dịu lại. Khóe môi anh ta cong lên, cười nhẹ một cái.
Hoa Dung ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp nụ cười đó. Mặt cậu lập tức đỏ bừng, đến cả dái tai nhỏ xíu cũng ửng hồng như muốn nhỏ máu.
Thịnh Thiệu Du nghiêng đầu, cố nén cười, giả vờ hỏi:
“Cậu thấy nóng à? Mặt đỏ ghê.”
“Không… không nóng.” Hoa Dung vội quay đi, mắt chớp liên tục vì bối rối. Cậu lấy hết can đảm hỏi, “Thịnh tiên sinh… tôi có thể thêm anh vào WeChat không?”
“Được.” Thịnh Thiệu Du rút điện thoại, đưa mã QR ra.
Hoa Dung vội quét, tay run run. Sau đó cậu đỏ mặt cúi đầu cảm ơn rồi mở cửa xe bước xuống.
Đêm đó, Thịnh Thiệu Du cố tình đợi đến lúc gần ngủ mới đồng ý kết bạn.
【Bạn đã thêm “Hoa Dung”. Bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện.】
Không lâu sau, Hoa Dung nhắn tin:
Bơi đồng bộ: 「Chào Thịnh tiên sinh. Tôi là Hoa Dung. [Cười][Cười][Cười]」
Thịnh Thiệu Du nhìn tin nhắn, đặt điện thoại xuống, cố tình lờ đi.
Mãi đến sau cuộc họp sáng hôm sau, anh ta mới ung dung trả lời:
Thong thả phiêu bạt: 「Biết rồi.」
Không ngờ, Hoa Dung phản hồi ngay:
Bơi đồng bộ: 「Sáng nay tôi có nướng ít bánh quy, đã gửi đến quầy lễ tân công ty anh rồi. Không biết anh thích vị gì nên tôi làm loại nguyên bản. Mong anh không phiền và sẽ thích nó.」
Bánh quy?
Thịnh Thiệu Du không thích đồ ngọt, lại càng hiếm khi đụng đến bánh quy. Nhưng sáng đó họp lâu, anh ta thấy hơi đói nên gọi Trần Cảnh Minh lấy bánh từ lễ tân.
Đã từng được tặng vô số quà đắt tiền, vậy mà túi bánh quy homemade này lại khiến anh ta khựng lại. Tuy đơn giản nhưng được gói kỹ càng, bánh giòn vừa đủ, vị ngọt dịu, rõ ràng là làm bằng cả tấm lòng.
Bên trong còn có mảnh giấy nhỏ viết tay, vẽ vài nét doodle, kể rằng:
【Đây là mẻ thứ hai tôi làm hôm nay. Mẻ đầu bị cháy nhẹ do tôi quên chỉnh nhiệt độ… nhưng tôi không bỏ phí đâu, ăn hết rồi đó! ^^】
Thịnh Thiệu Du bật cười. Anh ta mở WeChat, gõ tin nhắn:
Thong thả phiêu bạt: 「Tốt nhất đừng ăn bánh cháy.
Ung thư đấy.」
Mãi nửa tiếng sau, Hoa Dung mới trả lời:
Bơi đồng bộ: 「Tôi nhổ hết phần cháy rồi.」
Lúc đó, Thịnh Thiệu Du đang nghiêm mặt trách thuộc hạ. Nhìn tin nhắn kia, anh ta bất giác dịu lại, phẩy tay cho họ lui ra.
Từ sau hôm ấy, ngày nào anh ta cũng có bánh quy ăn.
Trong ngăn kéo văn phòng, những mảnh giấy nhỏ do Hoa Dung viết càng lúc càng nhiều, ghi lại vài dòng lặt vặt, ngốc xít, nhưng ấm áp đến lạ. Nó khiến Thịnh Thiệu Du cảm thấy như mình… đang trải qua một mối tình học trò.
Anh ta chưa từng yêu nghiêm túc. Mà trẻ con thời nay, ai còn trò nhắn thư tay ngốc nghếch? Ấy vậy mà cậu hoa lan kia lại làm thật.
Và lạ thay, anh ta lại bị cuốn theo.
Từ bao giờ, Thịnh Thiệu Du đã quen với việc mỗi sáng mở ngăn kéo ra là có một món mới. Đêm hôm trước còn tự hỏi mai sẽ là vị gì.
Một lần lướt vòng bạn bè của Hoa Dung, ảnh bìa làm anh ta khựng lại.
Đó là bức hình chụp cận mặt – Hoa Dung cầm một chiếc cốc in hình hoa lan, mặc hoodie đơn giản, đầu hơi nghiêng, cười rạng rỡ.
Thịnh Thiệu Du như bị thôi miên, lặng lẽ lưu ảnh.
Anh ta dành cả chiều hôm ấy chỉ để kéo xuống đọc từng bài viết rời rạc trong dòng thời gian của cậu.
Cuộc sống của Hoa Dung giản dị, nhưng mỗi status đều hài hước và dễ thương theo cách riêng.
Ví dụ:
「Huhu tôi đặt nhầm báo thức, dậy muộn, bắt nhầm tàu điện ngầm, đến công ty trễ đúng 1 phút! Tạm biệt phần thưởng chuyên cần của tui!
[Khóc][Khóc][Khóc]」
Hình kèm là một con mèo đang tru tréo trời xanh.
Nhưng có một bài viết khiến Thịnh Thiệu Du đặc biệt chú ý.
Ảnh: một đám mây đơn độc trôi trên nền trời trong vắt.
Chú thích:
「Lời anh ấy nói có thể sắc lạnh, nhưng trái tim lại mềm hơn cả mây trời.
Cảm ơn, quý ông X của tôi. [Suỵt][Suỵt][Suỵt]」
Tim Thịnh Thiệu Du đập lỡ một nhịp.
Ngày đăng—trùng đúng hôm anh ta xúc phạm Hoa Dung trong thang máy… rồi lại bốc đồng chi trả toàn bộ chi phí điều trị cho em gái cậu.
Quý ông X, huh?
Thịnh Thiệu Du không kiềm được nụ cười.
“Đóa hoa lan” này… đúng là lắm chuyện. Nhưng lại đáng yêu một cách kỳ lạ.
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Ji