Chương 11
Chương 11
Khi buổi tiệc dần khép lại, Lý Bách Kiều đã ngà ngà say. Bước chân loạng choạng của anh ta cứ vô thức nghiêng về phía Hoa Dung, bất kể là cố ý hay vô tình. Hoa Dung cố gắng né mấy lần nhưng không tài nào tránh hết được. Cuối cùng, Lý Bách Kiều lợi dụng thời cơ vòng tay ôm cậu từ phía sau một cách lỏng lẻo.
Ngay lập tức, Thịnh Thiệu Du vươn tay kéo Hoa Dung lại gần mình, ôm lấy cậu thật vững, đồng thời dùng khuỷu tay gạt Lý Bách Kiều ra, động tác dứt khoát mà không mất đi sự lịch thiệp.
Suốt buổi tiệc, không ít người đến mời rượu. Là người đi cùng Thịnh Thiệu Du, Hoa Dung bị ép uống hai ly. Men rượu bắt đầu ngấm, đầu cậu lơ mơ, hương rượu nồng nặc hòa với pheromone đậm đặc từ Alpha bên cạnh khiến cậu càng thêm choáng váng. Đôi má trắng nõn khẽ ửng lên một màu hồng nhàn nhạt.
Cậu ăn mặc khá đơn giản, không hề cầu kỳ như phần đông khách mời, nhưng chính sự tương phản ấy lại khiến cậu nổi bật giữa đám đông. Khuôn mặt đẹp đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn khiến cậu – người bạn đồng hành “xuề xòa” của Thịnh Thiệu Du – nghiễm nhiên trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất tối nay.
Thịnh Thiệu Du không uống nhiều. Thấy Hoa Dung có vẻ không ổn, anh chủ động đưa cậu lên xe và lái một vòng để tiện đường đưa về.
Trong xe, hệ thống sưởi bật khá cao khiến gò má Hoa Dung càng thêm đỏ ửng. Cậu ngồi yên lặng một lúc, rồi như nhớ ra điều gì, liền lấy điện thoại trong túi ra và đưa cho Thịnh Thiệu Du.
“Thịnh tiên sinh, đây là kế hoạch trả nợ của tôi. Mong anh xem qua.”
Ngón tay cậu không dùng nhiều lực khi cầm điện thoại, nhưng có lẽ vì quá gầy nên các khớp xương vẫn có chút nhô lên ánh chút phiếm hồng nơi đầu ngón tay sạch sẽ.
Thịnh Thiệu Du thoáng liếc mu bàn tay cậu, rồi hạ mắt xuống màn hình, đọc lướt qua bản kế hoạch cậu lưu trong ghi chú.
Hoa Dung chia số nợ 600.000 tệ thành 30 tháng, mỗi tháng trả 20.000 – tổng cộng mất ba năm.
Thấy Thịnh Thiệu Du không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mốc thời gian, Hoa Dung hơi lo lắng, nghĩ rằng anh thấy khoảng thời gian đó quá dài.
Cậu mím môi, giọng còn vương chút mùi rượu, khẽ giải thích:
“Tôi biết như vậy là lâu. Lãi suất tôi đề xuất cũng khá thấp. Thật ra, nếu không có tài sản thế chấp, đáng lẽ tôi phải chịu mức cao hơn ngân hàng rất nhiều. Nhưng sau khi trả xong tiền gốc, tôi sẽ tính lãi bằng bốn lần lãi suất ngân hàng, rồi tiếp tục trả dần cho đến hết.”
Hai tay cậu đặt trên đùi, ngồi thẳng tắp, trông có phần căng thẳng.
Thịnh Thiệu Du ngước nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu, rồi trả điện thoại lại. Anh nói khẽ:
“Thật ra… có một cách nhanh hơn.”
Nghe vậy, đôi tay đặt trên đùi của Hoa Dung khẽ siết lại. Có lẽ cậu đã mơ hồ đoán được ý anh, nhưng vẫn cố tỏ ra không hiểu, đáp một cách bình thản:
“Xin lỗi, thu nhập của tôi có hạn. Nếu không được tăng lương hay thăng chức, đây đã là cách nhanh nhất rồi.”
Thịnh Thiệu Du khẽ bật cười. Không rõ vì sao, vào khoảnh khắc đó anh lại cảm thấy bản thân có chút… thú tính. Một kiểu hứng thú vừa tàn nhẫn, vừa khinh thường chính mình.
“Làm bạn đồng hành của tôi đi, Hoa Dung,” anh nói thẳng, “nếu cậu đồng ý, tôi sẽ xóa khoản nợ đó.”
Hoa Dung lặng thinh một lúc rồi từ chối – như anh đoán trước.
Tuy nhiên, thay vì từ chối thẳng thừng như với những Alpha khác, cậu lại lựa lời nhẹ nhàng, có lẽ vì từng được Thịnh Thiệu Du giúp đỡ.
“Xin lỗi, giám đốc Thịnh. Dù có trả chậm, tôi vẫn sẽ cố gắng thanh toán đầy đủ.”
Nhìn đôi má hồng vì say nhưng ánh mắt lại kiên quyết của cậu, Thịnh Thiệu Du không ép nữa. Trái với mong muốn ban đầu, anh chỉ khẽ gật đầu, “Được thôi.”
Suốt chặng đường còn lại, Hoa Dung không nói thêm lời nào, chỉ tựa đầu vào cửa sổ, mắt nhắm hờ. Chiếc cổ lộ ra khỏi lớp cổ áo len trắng ngần, mờ hồng, như đang mời gọi một dấu răng của Alpha – dù là tạm thời hay vĩnh viễn.
Ngái ngủ, vô phòng bị, cậu mang theo vẻ đẹp ngây thơ nhưng đầy mê hoặc, khiến lòng Thịnh Thiệu Du bỗng dấy lên một khao khát kỳ lạ: muốn ôm lấy cậu.
Nhưng trước khi anh kịp làm gì, điện thoại rung lên. Vài tin nhắn từ nhóm bạn thân bật sáng trên màn hình – ai cũng tò mò cậu sinh viên xinh đẹp kia là ai, và làm cách nào Thịnh Thiệu Du tìm được người như thế để đi cùng.
Lý Bách Kiều và Trình Triết là hai người thân nhất với anh, đều là gương mặt quen thuộc trong các tụ điểm giải trí ở Thượng Hải. Họ đùa rằng nếu không muốn “để mỡ chảy sang ruộng người”, thì đừng dẫn mỹ nhân ra ngoài khoe nữa.
Trước nay Lý Bách Kiều chưa từng công khai ngỏ lời xin bất kỳ ai từ Thịnh Thiệu Du, nhưng lần này… có vẻ như anh ta thật sự đã nhắm trúng “bông lan” này.
Không hiểu sao, điều đó khiến Thịnh Thiệu Du khó chịu đến mức khó tả. Có lẽ vì Hoa Dung quá hợp gu anh – đẹp, ngoan, biết điều – mà người khác lại sớm thèm thuồng cậu trước cả anh.
Xe lướt khỏi trung tâm thành phố, len lỏi vào một khu dân cư cũ kỹ. Hoa Dung cảm nhận được xe dừng, khẽ mở mắt, ánh nhìn còn vương chút mơ màng.
“Giám đốc Thịnh, đến nơi rồi ạ.”
Bên ngoài, mưa nhẹ rơi lộp độp trên kính xe, tạo thành những vệt nước trong suốt loang lổ.
“Tôi đưa cậu lên nhé?” Thịnh Thiệu Du hỏi.
Hoa Dung do dự rồi từ chối khéo: “Hẻm nhỏ gập ghềnh, nước đọng nhiều, sẽ làm bẩn giày của anh.” Vừa nói, cậu vừa mở cửa bước xuống.
Đây là khu nhà tập thể cũ hơn 40 năm tuổi, nằm giữa lòng Giang Tô sầm uất. Dây điện giăng ngang dọc, chia cắt bầu trời thành từng mảnh vụn. Hai bên đường, các tòa nhà xi măng xếp chồng lộn xộn như thể sinh vật dị hình ẩn giữa phố thị hiện đại.
Hoa Dung quay lại, thấy Thịnh Thiệu Du vẫn ngồi nguyên trong xe với vẻ mặt tối sầm. Cậu đứng lặng một lúc, ngập ngừng hỏi:
“Vậy… tôi đi nhé?”
Thịnh Thiệu Du chỉ khẽ “Ừm”, chẳng rõ là đồng ý hay không.
Dẫu vậy, Hoa Dung vẫn không vội bước đi. Cậu đứng dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, ánh mắt lấp lánh hơi nước, khúc xạ ánh sáng đêm rực rỡ của Giang Hồ khi cất tiếng dịu dàng gọi:
“Thịnh tiên sinh…”
“Có chuyện gì vậy?”
Hoa lan nhỏ dù tắm mưa chải gió vẫn nhẹ nhàng, yêu kiều khẽ cúi người, ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng gõ lên cửa kính xe. Khi kính hạ xuống, cậu cất giọng mềm mại:
“Khi nào anh rảnh, hãy cho tôi biết. Lúc đó… tôi sẽ mời anh một bữa.”
Thịnh Thiệu Du “Ừm” một tiếng. Chỉ một câu đơn giản, tâm trạng anh như sáng hẳn lên. Anh dặn cậu:
“Về đi. Trời đang mưa, lạnh lắm.”
Hoa Dung mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Vâng. Anh ngủ ngon.”
Dù đã về đến nhà, trong lúc tắm, đầu óc Thịnh Thiệu Du vẫn vương mãi hình ảnh Hoa Dung lúc rời đi.
Chiếc áo len cổ lọ cậu mặc màu nhạt, cũ kỹ, cổ tay đã xù lông – nhưng rõ ràng được xử lý gọn gàng bằng máy tỉa. Vải áo mỏng theo thời gian, không che nổi xương cổ tay thanh mảnh của Omega, khiến toàn bộ trang phục bình thường ấy lại toát lên một nét quyến rũ kỳ lạ.
Hoa Dung không mang ô. Cậu chạy nhanh trong mưa, dáng người mảnh khảnh dần khuất giữa ranh giới mờ nhòe của khu phố nghèo và thành thị phồn hoa. Hình ảnh đó như in chặt trong đáy mắt – và cả tim – của Thịnh Thiệu Du.
Đêm đó, anh chỉ có một ý nghĩ: Omega ấy không nên sống ở nơi như vậy.
Từ khi đi làm, Cao Tú rất ít xin nghỉ phép. Sau khi trở thành thư ký riêng cho Thẩm Văn Lãng, số ngày nghỉ hằng năm của anh gần như là con số không.
Ấy vậy mà thứ Năm tuần trước, thư ký Cao lại xin nghỉ ba ngày – cộng thêm cuối tuần là năm – dự kiến quay lại vào thứ Ba.
Là người từng trải, trưởng phòng nhân sự hiểu rõ: Cao Tú tuy chức vụ không cao nhưng là người thân tín của Thẩm tổng. Đơn nghỉ phải xin chỉ thị từ cấp trên.
Thẩm Văn Lãng xem đơn xong liền ký, gần như không chần chừ. Chỉ đến khi đặt bút xong, anh mới hỏi:
“Lý do nghỉ là gì?”
Trưởng phòng đáp:
“Anh ấy ghi là… chăm sóc bạn đời trong kỳ phát tình.”
Mí mắt Thẩm Văn Lãng khẽ giật. Ánh mắt lạnh như lưỡi dao liếc tới, giọng trầm hẳn xuống:
“Tôi nhớ thư ký Cao chưa kết hôn.”
“Đúng vậy, anh ấy chưa kết hôn.” Trưởng phòng cười gượng. “Nhưng theo [Luật Bảo vệ Omega], chỉ cần sống chung đủ hai năm thì vẫn được tính là bạn đời…”
Thẩm Văn Lãng chỉ “Ồ” một tiếng. Vẻ mặt không biểu cảm, khó đoán được anh đang nghĩ gì.
Thiếu vắng Cao Tú, hai ngày tiếp theo ở bộ phận thư ký trở nên căng thẳng hơn nhiều. Hoa Dung – tân binh mới – vẫn chưa quen việc. Nhưng do được Thẩm tổng thường xuyên hướng dẫn, đồng nghiệp ngầm hiểu: cậu là người được để mắt. Thế nên họ không giao việc nặng, chỉ để cậu xử lý tài liệu hoặc hỗ trợ thống kê cơ bản.
Thế nhưng – sáng thứ Hai có cuộc họp hội đồng quản trị lúc 9 giờ, vốn là lịch cố định của tập đoàn HS. Người phụ trách chuẩn bị tài liệu luôn là Cao Tú.
Tuần này anh nghỉ phép, trách nhiệm dĩ nhiên đổ lên đầu Hoa Dung.
Sáng thứ Bảy, phó tổng thư ký bất ngờ phát hiện: USB chứa toàn bộ tài liệu họp đã bị gửi nhầm cho Cao Tú kèm theo dữ liệu của tuần sau.
Không còn cách nào khác, anh đành gọi cho thư ký Cao.
Chăm sóc một Omega trong kỳ phát tình vốn không dễ – càng khó hơn khi người chăm sóc là một Beta không thể tiết ra pheromone an ủi.
Giọng Cao Tú trong điện thoại lạc đi, mệt mỏi thấy rõ:
“Có chuyện gì vậy?”
Phó tổng thư ký báo lại sự cố.
Cao Tú im lặng một lát rồi thở dài:
“…Tôi sẽ mang nó về.”
Tài liệu nội bộ của HS không được phép sao chép. Chỉ có thể truy cập bằng U-Shield mã hóa cá nhân. Việc Cao Tú chịu tự mình quay lại – chính là cứu cả một bàn họp.
“Thư ký Cao, cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng…” giọng phó tổng thư ký lo lắng, “trong kỳ phát tình, để Omega ở nhà một mình… có ổn không?”
Cao Tú chỉ “Ừm” nhẹ một tiếng, lật người ngồi dậy khỏi chiếc giường hỗn độn.
“Không sao. Chỉ cần không quá lâu.”
Anh cầm lấy nhiệt kế. Đèn báo vàng – 37.8 độ.
Chỉ số sốt nhẹ. Nghĩa là… giai đoạn khó chịu nhất của kì phát tình sắp kết thúc.
Tắm rửa xong, anh sấy tóc, dùng chút nước hoa nhẹ, rồi mở cửa sổ cho gió lạnh thổi bớt mùi xô thơm lảng vảng trong phòng.
Đây không phải lần đầu anh trải qua kỳ phát tình một mình.
Cha mẹ Cao Tú ly hôn khi anh 11 tuổi. Mẹ anh vì phải nuôi em gái nhỏ, không có thu nhập ổn định, đành để anh lại cho người cha nghiện cờ bạc.
Phân hóa ABO thường diễn ra từ 6–7 tuổi, nhưng Cao Tú lại phân hóa muộn. Kỳ phát tình đầu tiên đến vào đúng ngày mẹ rời đi.
Trước khi đi, bà tiêm thuốc ức chế thẳng vào tĩnh mạch anh, dúi vào tay anh đống thuốc viên, giọng khẩn thiết:
“Cao Tú, mẹ phải đi rồi. Con là Omega… mẹ không thể dạy hết được. Nhưng con phải nhớ một điều: đừng bao giờ để ai biết con là Omega.”
Cậu bé chỉ biết ngơ ngác nhìn bà, mắt tròn to, hoang mang.
Bà ôm mặt anh, nước mắt rơi không ngừng:
“Cha con là một con thú. Ông ta có thể bán vợ bán con vì tiền. Con tuyệt đối không được để ông ta biết! Hứa với mẹ đi! Mau hứa đi!”
Bàn tay bà siết lấy tay anh đến phát đau. Cậu bé rưng rưng, lí nhí:
“Con… con sẽ giữ bí mật. Mẹ đừng khóc.”
Bà siết chặt anh vào lòng, nước mắt thấm đẫm cả áo:
“Con là Beta. Nhớ kỹ, con là Beta…”
Sáng hôm ấy, trước khi rời nhà, Cao Tú đứng lặng trước tủ thuốc. Ngón tay chần chừ giữa thuốc viên và thuốc tiêm.
Thứ Năm tuần trước, anh vừa khám xong.
Vì lạm dụng thuốc tiêm suốt thời gian dài, tuyến pheromone của anh bắt đầu rối loạn. Cơ thể mệt một chút thôi cũng đủ khiến pheromone trào ra như chai nước hoa bị đập vỡ.
Để giữ phong độ công việc, anh âm thầm tăng liều.
Chỉ đến khi anh ngất trong nhà, lần đầu tiên vắng mặt ở cơ quan – anh mới nhận ra tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Chiều hôm đó, bác sĩ sau khi kiểm tra phát hiện kỳ phát tình của anh sắp đến nên nghiêm cấm anh sử dụng thuốc ức chế dạng tiêm.
Trong phòng khám, anh căng thẳng hỏi:
“Nếu tôi không tiêm, pheromone sẽ không tự rò rỉ à? Có cách nào khác không?”
Bác sĩ nhìn biểu cảm ấy mà thở dài:
“Cao tiên sinh, tôi nghĩ cậu cần trị liệu. Cậu đang có vấn đề nghiêm trọng với việc chấp nhận bản thân là Omega. Là do bạn đời của cậu sao? Họ chê mùi của cậu à?”
“Không! Không phải…” Cao Tú bối rối phản bác. “Tôi vẫn còn độc thân.”
“Vậy thì càng không nên!” bác sĩ quát khẽ. “Một Omega độc thân, không mang thai, mà dám tiêm thuốc ức chế rồi còn uống thuốc giảm đau? Cậu nghĩ cơ thể mình là thép chắc?!”
Choáng váng vì bị mắng, Cao Tú chỉ khẽ lẩm bẩm:
“Tôi chỉ… uống thuốc giảm đau…”
Lúc này, anh đứng lặng trước tủ thuốc. Ngón tay khựng lại trước vỉ ức chế dạng viên.
Chỉ là mang USB thôi. Không ai tiếp xúc gần. Uống thuốc viên chắc là đủ.
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Ji