Chương 1
Chương 1
“Mắt to long lanh, môi hồng, gương mặt thon gọn. Chắc hẳn làn da cũng trắng trẻo, xinh đẹp lắm…”
Phòng VIP rộng rãi, điều hòa bật ở nhiệt độ thấp khiến không khí lạnh đến tê người. Thế nhưng người phục vụ đứng nép mình nơi góc phòng vẫn đầm đìa mồ hôi. Cậu ta là một Alpha cấp thấp, dù đã làm việc tại hội sở cao cấp này hơn một năm, tự cho là bản thân cũng có chút kinh nghiệm, nhưng chưa bao giờ phải đối mặt cùng lúc với nhiều Omega xinh đẹp, trắng trẻo đến thế.
Vị thư ký nhanh chóng đọc xong phần tóm tắt trong báo cáo, rồi lại cẩn thận rà soát từng trang tài liệu.
Sau khi liên tục đối chiếu với hàng Omega đang quỳ trước mặt, ông mới dâng xấp hồ sơ lên cho vị chủ nhân trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sô pha. Cúi người cung kính, ông nói:
“Ngài yêu cầu – cả ba mươi hai người – đều đã có mặt.”
Một bàn tay trắng trẻo, các ngón thon dài và khớp xương rõ nét lật qua vài trang tài liệu, rồi khẽ bật cười. Tiếng cười nhạt buông ra đầy vẻ chế giễu. Không hề che giấu sự khinh thường, người thanh niên buông lời:
“Thẩm mỹ tệ thật.”
Vị thư ký lên tiếng phụ họa:
“Thưa cậu, Thịnh Thiệu Du chưa bao giờ thật lòng yêu ai. Người hắn dây dưa chỉ toàn là Omega trẻ trung xinh đẹp. Nếu gọi đó là yêu đương thì cũng gượng ép quá, chẳng qua chỉ là bạn giường mà thôi. Không ai ở bên hắn được lâu cả. Nhưng khẩu vị của hắn thì rất nhất quán. Có người từng nói đùa, sự nhất quán ấy cũng được tính là một loại ‘chung tình’.”
Chủ nhân trẻ tuổi không đáp lại, song thư ký, người đã theo ông nhiều năm, thừa hiểu cách quan sát sắc mặt mà đoán ý.
Ánh mắt của cậu chủ lúc này đang dừng lại ở góc trên bên phải một tờ hồ sơ.
Bộ tài liệu này do chính tay vị thư ký sắp xếp, trong đó ghi chép chi tiết về từng Omega từng qua lại với Thịnh Thiệu Du. Góc phải phía trên mỗi trang đều có ghi rõ khoảng thời gian của từng mối quan hệ.
Chưa đợi cậu chủ hỏi, thư ký đã chủ động giải thích:
“Người ở bên hắn lâu nhất là sáu tháng. Là Tống Hoàn Trình.”
Một Omega ở góc phòng nghe thấy tên mình thì khẽ ngẩng đầu lên theo bản năng. Người đang ngồi ở vị trí trung tâm kia có khí thế quá mức áp đảo, khiến Tống Hoàn Trình chẳng dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc một cái rồi lập tức thu mắt về. Dù vậy, cậu vẫn bị bắt gặp tại trận.
Khóe mắt vừa liếc qua, cậu liền thấy một bàn tay tuyệt đẹp khẽ nhấc lên, chỉ thẳng về phía mình. Thư ký lập tức hiểu ý, gọi tên:
“Cậu, lại đây.”
Tống Hoàn Trình có dung mạo cực kỳ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, phần đuôi hơi rủ xuống, trời sinh mang vẻ dịu dàng mong manh. Cậu đoán được lý do mình bị gọi – hẳn là vì đoạn quan hệ ngắn ngủi với Thịnh Thiệu Du nhiều năm trước.
Tống Hoàn Trình xuất thân bình thường, chuyện yêu đương với thiếu gia nhà họ Thịnh, nói trắng ra cũng chỉ là được bao dưỡng mà thôi.
Dựa vào khuôn mặt và vóc dáng trời cho, hiện tại cậu đã trở thành một thần tượng có chút tiếng tăm, chuyên về hát và nhảy. Thế nhưng hôm nay lại bị “mời” tới đây giữa lúc đang làm việc.
Kẻ có thể gom hết bạn giường cũ của Thịnh Thiệu Du về một chỗ, tuyệt đối không phải người bình thường – điều này, Tống Hoàn Trình hiểu rõ.
Trong lòng thấp thỏm bất an, cậu không dám chống lệnh, chỉ có thể vừa run vừa bước tới, vừa vội vàng giải thích:
“Tôi và anh ta đã chia tay từ lâu rồi… Không liên lạc gì suốt nhiều năm…”
Người thanh niên trên sô pha dường như chẳng buồn nghe, cũng chẳng có vẻ muốn tra hỏi hay làm khó dễ. Trái ngược với nỗi sợ hãi trong lòng Tống Hoàn Trình, người kia không dùng roi da hay vũ lực đe dọa, chỉ ung dung tựa người vào ghế, ngón tay trắng mịn lười nhác đặt trên đầu gối. Đôi mắt kia ánh lên ý cười, nhàn nhạt nhìn về phía Tống Hoàn Trình – một ánh nhìn mà dù có là người từng lăn lộn trong giới giải trí lâu năm, Tống Hoàn Trình vẫn không tránh khỏi tim đập loạn nhịp.
Vị thiếu gia nọ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói thong thả:
“Cậu từng ở bên hắn… sáu tháng?”
Giọng cậu ta rất dịu dàng, trầm thấp, nghe như thể chẳng chút để tâm, lại khiến người nghe khó lòng chống cự.
Mùi pheromone của người đối diện không quá nồng, nhưng có lẽ vì khoảng cách quá gần, nên hương thơm lạnh lẽo ấy cứ len lỏi vào khoang mũi, khiến thân thể Tống Hoàn Trình bắt đầu nóng lên.
Đây là bản năng ăn sâu vào máu thịt – sự quy phục tự nhiên trước kẻ mạnh. Cậu càng thêm hoảng sợ, đầu cúi rạp xuống, lắp bắp đáp:
“V-Vâng…”
Chưa kịp dứt lời, cằm cậu đã bị nắm chặt, bị ép ngẩng lên.
Ngay trước mắt, người thanh niên nọ nghiêng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn và miếng dán ức chế pheromone.
Tống Hoàn Trình từng tiếp xúc với không ít Alpha cấp S, nhưng chưa từng gặp ai mà mùi pheromone lại mãnh liệt đến mức vẫn tràn ra ngoài dù đã đeo miếng ức chế.
Sau đó, cả ba mươi hai Omega đều lần lượt được thẩm vấn trực tiếp.
Tuy số lượng đông đảo, quá trình lại diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ – bởi ai nấy đều ngoan ngoãn phục tùng.
Sau khi những người kia rời đi hết, vị thiếu gia nọ mới giơ tay, xé miếng dán ức chế đã vô dụng kia khỏi cổ, tiện tay ném vào thùng rác. Áp lực pheromone từ cơ thể lập tức bùng nổ, đến mức khiến tên phục vụ Alpha bên cạnh loạng choạng, suýt ngã quỵ, phải vịn tường mới đứng vững được. Mồ hôi lạnh túa ra, cậu ta cúi người nhặt thùng rác lên, lí nhí nói:
“Tôi… tôi mang rác đi ngay…” rồi nhanh chóng chạy biến khỏi phòng.
“Một tiếng sáu phút.” Người thanh niên liếc nhìn đồng hồ, lẩm bẩm. Sau đó, cậu nhìn sang thư ký – người đã chuẩn bị miếng dán ức chế này cho mình.
Thư ký thở dài bất lực:
“Thật xin lỗi. Nhưng đây đã là loại ức chế mạnh nhất trên thị trường hiện nay rồi. Không loại nào có hiệu quả với cậu cả.”
Tuy nhiên, câu trả lời đó hiển nhiên không thể khiến cậu chủ hài lòng. Thư ký đành khom người cam kết:
“Tôi sẽ thúc giục phòng thí nghiệm đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu, cố gắng tìm ra công thức thích hợp trong thời gian sớm nhất.”
—
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ thảm họa năm ấy.
Ban đầu, chỉ là việc đeo khẩu trang. Mọi người cho rằng đó chỉ là cơn cảm cúm lạ thường, ngoài việc toàn dân đeo khẩu trang thì chẳng có gì khác biệt.
Nhưng rồi…
Chỉ trong vòng một năm, hàng loạt người có nhóm máu AB và những nhóm máu hiếm khác thiệt mạng.
Tổ chức Y tế Thế giới cùng nhiều phòng thí nghiệm hàng đầu lần lượt mở họp báo, tuyên bố rằng: đây không chỉ là virus tấn công đường hô hấp, mà là một loại virus toàn thân, có thể ảnh hưởng đến thị lực, cơ tim, thậm chí cả chức năng sinh sản.
Đối tượng chính mà virus tấn công là người mang nhóm máu AB và các nhóm máu hiếm – tỉ lệ tử vong gần như 100%. Nhóm máu A và O theo sau với tỉ lệ tử vong 86,5%. Người nhóm máu B là may mắn nhất – chỉ có 0,5% nguy cơ tử vong.
Dù đã hiểu rõ nguyên lý virus, công chúng vẫn hoang mang, hoảng loạn mua gom thuốc men đủ loại, nhưng tất cả đều vô ích.
Virus lây lan qua không khí, chất dịch, các con đường khác nhau. Sức lây nhiễm cực mạnh và thời gian ủ bệnh dài khiến nhân loại không cách nào tránh thoát.
Khi nhân loại nhận ra rằng virus đã làm biến đổi cơ cấu sinh sản và di truyền, thì mọi chuyện đã quá muộn. Cấu trúc quần thể và phương thức sinh sản của loài người đã hoàn toàn thay đổi.
WHO công bố: sau đại dịch, nhóm máu B chiếm 86,9% dân số. Nhưng tỉ lệ thụ thai tự nhiên đã tụt xuống dưới 10%.
Người ta bắt đầu nói rằng virus đã gây ra vô sinh. Nhưng sau nhiều nghiên cứu, các nhà khoa học phát hiện ra một sự thật động trời: cấu trúc sinh học con người đã thay đổi hoàn toàn – hệ giới tính ABO ra đời.
Xét nghiệm máu cho thấy, ngoài giới tính sinh học là nam hoặc nữ, con người giờ còn phân thành ba giới phụ: Alpha, Beta, và Omega – dựa trên các dấu hiệu sinh học mới.
Alpha – cả nam lẫn nữ – đều có thể làm người khác mang thai. Beta hiếm khi thụ thai tự nhiên. Omega – bất kể giới tính – đều có thể mang thai.
Các nhà khoa học kinh ngạc, nhưng vô phương cứu vãn. Virus đã biến đổi gen người, và họ không tài nào đảo ngược được.
Thời gian trôi qua, virus tiếp tục biến dị. Người nhiễm bắt đầu mọc răng nanh, tuyến sinh dục ngoài. Họ dần có mùi pheromone riêng và chu kỳ phát tình.
Các nhà khoa học cho rằng: nhân loại đang “hoàn nguyên tiến hóa”.
Tranh cãi nổ ra khắp nơi – đây là tiến hóa hay thoái hóa?
Cuối cùng, thời gian làm dịu mọi chuyện. Hậu duệ nhân loại chấp nhận thực tại. Những cái chết hàng loạt kia được giản lược thành vài dòng trong sách giáo khoa – như bước ngoặt “vượn người biết đi thẳng”.
“…Chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh sinh tồn. Nhiều người tin rằng chúng ta – hậu duệ của những kẻ sống sót – đã hoàn toàn thích nghi với xã hội ABO. Nếu sinh ra đã là vậy, cớ sao còn phải truy nguyên nguồn gốc?”
Giọng phát thanh viên nữ vang lên trôi chảy qua màn hình, ngữ điệu đều đặn như đang thôi miên:
“Tuy nhiên, việc nghiên cứu tiến hóa của loài người mang ý nghĩa vô cùng lớn. Từ quá khứ, chúng ta có thể hiểu rõ hiện tại—”
Sau đó giọng cô chuyển sang trầm trọng:
“Gần đây, các nhà khoa học đã phát hiện ngoài ba giới tính Alpha, Beta và Omega, có thể còn tồn tại những dạng giới tính khác ít người biết tới…”
Bên bàn tiệc, Thịnh Thiệu Du nhấp một ngụm whiskey, cảm thấy có phần bất ngờ khi đám công tử con nhà danh giá này lại ngồi xem chương trình nghiên cứu tiến hóa người trong lúc dùng bữa.
“Nghe bảo gần đây mọi người đều đồn rằng, Alpha cấp S không còn là đỉnh cao của nhân loại nữa, mà là dạng giới tính mới – Enigma…”
“Cậu nghĩ sao, Thiệu Du?”
“Trò câu view rẻ tiền.” Thịnh Thiệu Du lạnh nhạt đáp.
Cậu đặt ly rượu xuống. Ánh đèn mờ hắt xuống khuôn mặt góc cạnh đầy khí chất, phản chiếu một đường xương hàm sắc sảo lên mặt bàn kính đen bóng.
Thịnh Thiệu Du – người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Công nghệ Sinh học Thịnh Phương.