Chương 4
Chương 4
“Người có năng lực? Là… Liên minh Phản Diện sao?”
Nếu các công hội đại diện cho chính nghĩa, thì Liên minh Phản Diện chính là thế lực đối lập.
Tất cả bọn họ đều là tội phạm, đồng thời sở hữu những năng lực vượt quá giới hạn thường nhân.
“Khoan đã… thời điểm này, Liên minh Phản Diện vẫn chưa xuất hiện mà.”
Theo như tôi nhớ trong nguyên tác, chúng chỉ xuất hiện từ giữa truyện trở đi…
Chẳng lẽ đây không phải là Liên minh Phản Diện? Hay là… chúng vốn đã tồn tại từ trước khi bị nhắc đến?
Tất cả những gì tôi biết đều là phần cốt truyện đã được viết sẵn — tức tương lai.
Còn những gì không được đề cập? Tôi hoàn toàn mù tịt.
Khi đầu óc vẫn còn hỗn loạn, đồng hồ đếm ngược cứ không ngừng trôi. Chỉ còn 10 giây. Tôi lập tức lao đến chỗ Jung Yi Joon.
“Có kẻ đột kích!”
“Đột kích?”
Khi tôi túm lấy tay cậu ấy và hét lên, Jung Yi Joon chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt hoang mang. Một thoáng sau, cậu mới hiểu ra, kéo tôi ôm chặt vào lòng.
【3】
【2】
【1】
【0】
Ngay khi con số cuối cùng tắt đi, tiếng động cơ rít lên chói tai. Một đoàn mô tô rú ga lao vút qua sát bên xe.
Tài xế hốt hoảng đánh lái tránh, phanh gấp. Xe trượt ngang, bánh rít lên một tiếng kinh hoàng.
“Này! Lái cẩn thận vào!”
“Không, vừa rồi—”
“Im lặng đi!”
Jung Yi Joon vẫn ôm tôi chặt, tức giận đá mạnh vào ghế trước. Tôi cố vùng ra, muốn kiểm tra lại một điều, nhưng cậu ấy giữ chặt hơn, gằn giọng: “Ngồi yên.”
“Lúc nãy tôi thấy…”
Một trong số bọn vừa lao qua hình như gắn gì đó vào sườn xe.
Bùm!
Ý nghĩ còn chưa dứt, tiếng nổ đã vang lên. Cả chiếc xe bị hất tung lên, lật nhào.
“Áaa!”
Một bên xe bốc cháy, sức nóng phả tới như muốn thiêu rụi tất cả. Tôi bị cuốn theo vòng lăn, vẫn nằm gọn trong vòng tay của Jung Yi Joon.
Toàn thân run bần bật. Thứ duy nhất tôi còn níu được là cậu ấy, và tôi ôm chặt như thể sinh mạng mình phụ thuộc vào đó.
Jung Yi Joon siết chặt tay hơn, giữ lấy tôi khi cơ thể tôi không ngừng run rẩy.
“Này, cậu có sao không? Sao lại run đến mức này?”
“Ha… Ư…”
“Tỉnh lại đi!”
Khi cậu ấy chạm vào mặt tôi, tôi hé mắt. Biểu cảm hoang mang của Jung Yi Joon hiện rõ trước mắt.
Một vụ nổ như vậy đáng lý chẳng là gì — Ki Yoon Jae từng bị tấn công không ít lần. Cậu ta là kiểu người không dễ gục ngã.
Nhưng… tôi không phải Ki Yoon Jae.
Tôi chưa từng trải qua chuyện gì gần với ranh giới cái chết đến thế.
“Cậu… thực sự ổn chứ?”
Trái ngược với chất giọng gắt gỏng, ánh mắt của Jung Yi Joon lại đầy lo lắng.
Tôi dần ổn định lại. Nhìn quanh — có một kết giới đỏ nhạt bao phủ cả hai. Là khiên năng lực của cậu ấy.
Rồi hệ thống lại hiện ra trước mắt.
Tôi vẫn còn sống, trong vòng tay của Jung Yi Joon, giữa chiếc xe bị lật tung.
【Còn quá sớm để yên tâm. Những kẻ tấn công vẫn chưa bỏ cuộc!】
“…Gì cơ?”
Rầm!
Ngay sau dòng tin hệ thống, một tên tiến sát xe. Dù kính chống đạn, vụ nổ vừa rồi đã khiến nó rạn vỡ.
Lưỡi dao đâm xuyên qua tấm kính nứt toác, lao thẳng về phía tôi.
Jung Yi Joon giơ tay — tấm khiên dày hiện ra chắn sau lưng tôi. Tên đó đâm liên tục, nhưng lưỡi dao vẫn bị cản lại.
“Bỏ cuộc rồi à…?”
Nhưng không. Lưỡi dao phát sáng, ánh sáng càng lúc càng mãnh liệt.
Xoảng!
“Cái gì?!”
Lưỡi dao xuyên qua tấm khiên trong tích tắc. Jung Yi Joon giật mình, vội tạo một lớp chắn khác. Nếu chậm một nhịp, tôi có lẽ đã…
“Cái quái gì đang xảy ra vậy…”
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ ràng ranh giới mong manh giữa sống và chết.
“Vì truyện không viết đến phần này.”
Trong nguyên tác, Ki Yoon Jae chỉ là kẻ gây rắc rối, không có cảnh nào hắn bị tấn công. Hắn chỉ ra lệnh, không trực tiếp đối mặt nguy hiểm.
Tôi cứ nghĩ hắn chỉ là cậu ấm ỷ thế, đẹp trai, giàu có, quyền lực, nhưng hư hỏng từ trong trứng.
“Đây là lần đầu tiên hắn bị tấn công sao?”
Nếu đúng là vậy, thì sau này… sẽ còn nữa. Một lần thôi đã khiến tôi như gục ngã.
Còn Ki Yoon Jae thì sao?
“A… Aaaa…!”
“Này! Bình tĩnh lại!”
Jung Yi Joon thấy tôi phát hoảng liền siết vai lay mạnh.
Có phải cậu ấy từng trải qua những chuyện thế này rất nhiều lần? Từng đối mặt, từng sống sót? Để rồi cuối cùng, vẫn bị phản bội?
Thật vô lý. Những việc hắn làm đâu đến mức bị giết?
Đầu óc tôi bắt đầu mờ dần.
“Này!”
Một tiếng hét đanh vang lên, kéo tôi tỉnh táo. Mở mắt, tôi thấy đã bị đẩy ra sau lưng Jung Yi Joon. Cậu ấy chắn giữa tôi và kẻ địch.
“Tỉnh lại đi! Ban nãy còn mạnh miệng, giờ thì rối tung cả lên thế hả?”
“Ơ… Hả…”
Phía sau Jung Yi Joon, một kẻ cầm kiếm đang lao đến. Khi tôi dần trấn tĩnh, Jung Yi Joon cũng dịu đi.
“Chúng ta còn cầm cự được bao lâu?”
Khiên của Jung Yi Joon bắt đầu nứt. Lưỡi kiếm đối phương cũng mất dần ánh sáng. Một khi một bên sụp, trận chiến sẽ kết thúc ngay lập tức.
“Argh!”
Khi Jung Yi Joon gồng người, gương mặt hiện rõ vẻ căng thẳng, thì tên tấn công bỗng bị đè sầm xuống đất. Qua kính, tôi thấy một sinh vật to lớn áp sát.
Một con sói khổng lồ đang đè tên đó dưới chân. Thanh kiếm rơi loảng xoảng trên đường.
Sau khi xác nhận an toàn, Jung Yi Joon mở cửa, đỡ tôi ra ngoài.
“Cẩn thận.”
Dưới chân, kính vỡ lạo xạo. Tôi loạng choạng đứng dậy, nhìn quanh — mọi thứ gần như đã được giải quyết.
Dù có học tự vệ, các nhân viên hộ tống không có năng lực đặc biệt nên bị áp đảo hoàn toàn. Nhiều người bị thương, một số… không qua khỏi.
【Chúc mừng! Đã vượt qua Hướng dẫn số 2!】
Hệ thống phát tiếng ăn mừng đầy trớ trêu. Nhưng chữ “Hướng dẫn” vẫn còn lơ lửng trước mắt.
Tôi bước ra khỏi chiếc xe lật. Con sói to lớn đi tới, dụi đầu vào người tôi khiến tôi giật thót, rồi co rút lại hình dạng.
“Hyung.”
Một bóng người quen thuộc hiện ra. Cậu nhóc ấy kéo tay áo tôi.
“Hyung không sao chứ?”
Là Ha Hyun Seo.
Gương mặt non nớt, ánh mắt đầy lo lắng. Không hề giống con sói vừa rồi.
“Đây là biến hình.”
Năng lực của Ha Hyun Seo là biến hóa. Không thể hóa thành mọi thứ, nhưng có thể thành thú, hoặc hình thái tượng trưng của loài thú.
Dù nhỏ bé, cậu ấy có thể trở thành mãnh thú khổng lồ hoặc co lại bằng nắm tay.
“…Nghĩ lại thì, nhờ có cậu ấy, tôi mới sống sót.”
Jung Yi Joon đã bảo vệ tôi, nhưng chính cú lao tới của Ha Hyun Seo mới cứu vãn tình hình.
“Cảm ơn.”
“…Dạ?”
“Cảm ơn vì đã cứu anh.”
Ha Hyun Seo đỏ mặt. Trái lại, Jung Yi Joon bên cạnh thì như sắp bốc khói.
“Hả? Cậu vừa thật sự nói cảm ơn á?”
“…”
“‘Cảm ơn vì đã cứu tôi’? Cậu đùa tôi đấy à?”
Cậu ta nhại lại tôi, giọng đầy châm chọc. Tôi định lờ đi, nhưng cậu ta cứ càu nhàu muốn đòi lại công bằng.
May mắn là có người cắt ngang.
“Ki Yoon Jae! Cậu không sao chứ?!”
Ki Hyun Joo chạy tới sau khi chữa trị cho người bị thương. Nhìn thấy tôi không hề hấn gì, cô ấy thở phào.
“Có bao nhiêu người thiệt mạng?”
“…Cái đó… sao cậu hỏi vậy?”
“Còn bị thương thì sao?”
“…Năm người chết. Khoảng tám người bị thương.”
Tổng cộng có 26 người tham gia, bao gồm cả những người có năng lực.
Hai người ngồi cùng xe với tôi đã chết ngay khi xe nổ. Tôi đáng lẽ đã theo họ… nếu không được cứu.
Cảm giác cái chết đến gần đến thế khiến tôi nghẹn thở.
Khi tôi vẫn còn hoảng loạn, âm thanh ù ù vang lên trong tai, rồi—
Gương mặt của Ki Hyun Joo nhòe dần. Mặt đường xám đen hiện ra.
Tôi ngã gục, mắt nhắm lại. Mọi thứ dần chìm vào bóng tối.
—
Nhóm Bunz Zm
Edit: Thw
Trans: Tỏi