Chương 3
Chương 3
“Ừm, cũng chỉ là một ‘trò chơi giả vờ’ thôi mà. Một kẻ chẳng nên hồn thì chơi trò đó để làm gì, thưa cha?”
Tôi quay đầu theo hướng phát ra giọng nói. Là chú tôi – Ki Young Woo.
Ánh mắt anh ta dán chặt vào tôi, rõ ràng đang chờ xem Ki Yoon Jae sẽ phản bác ra sao.
“Chẳng phải nó đang gom mấy dị nhân về chơi trò chiến tranh giả tưởng thôi à? Gom người về lập nhóm thế kia, chẳng phải quá vô nghĩa sao?”
“Ê, thôi đi.”
Ki Jae Mu cất giọng khiển trách. Nhưng Ki Young Woo chỉ nhún vai, như thể lỗi là ở cái thằng cháu được cưng chiều kia, chứ không phải mình.
“Tôi hơi lời lẽ gay gắt à? Tôi chỉ lo thằng bé ném cả đống tiền vào trò vớ vẩn đó thôi… Có lẽ tôi nói hơi nặng. Xin lỗi nhé, Yoon Jae!”
Dù miệng thì xin lỗi, nhưng nét mặt của anh ta lại chẳng mang lấy một chút áy náy.
Đúng là ngốc… Hắn đâu biết hành động của Ki Yoon Jae sau này sẽ ảnh hưởng đến thế giới như thế nào…
Tuy tính cách đáng ghét và là phản diện chính, Ki Yoon Jae lại có con mắt kinh doanh vô cùng sắc sảo.
Nghe nói bang hội mà cậu ta lập sau này trở thành bang tư nhân mạnh nhất thế giới.
Thậm chí, về mức độ liên kết, còn vượt mặt cả Glory Guild của chính phủ Hoa Kỳ. Người phương Tây quen sống độc lập, còn người Hàn lại thiên về tập thể. Trong thực tế, không có anh hùng nào đơn độc mà làm nên chuyện cả.
Dù vậy, nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện.
May thay, tôi là kiểu biết cách nghe lời – bất kể đối phương là nam hay nữ – nên hiệu ứng cộng hưởng cực kỳ mạnh.
Hiện giờ nhìn qua thì việc đầu tư vào mấy dị nhân vô danh có vẻ vô ích thật. Nhưng sau này, chính họ sẽ trở thành ngành kinh doanh trụ cột của Sungwoon Group.
“Bọn họ đâu có biết điều đó…”
Dĩ nhiên, Ki Yoon Jae cũng chẳng phải lập bang hội vì biết trước tương lai. Cậu ta chỉ bắt đầu làm thế sau khi phát hiện ra tôi là người thường.
Có lẽ cậu ta nghĩ: nếu bản thân không có sức mạnh, thì gom những người có năng lực về cạnh cũng sẽ khiến tôi trở nên đặc biệt hơn. Dù sao thì chi tiết đó không hề có trong nguyên tác, nên tôi cũng chỉ đoán thôi.
Tôi liếc nhìn Ki Jae Mu. Vừa nghe tôi nói sẽ tập hợp những người có năng lực, ông ta lập tức cho Ki Hyun Joo – người đã thức tỉnh ngoài chiến trường – đi theo tôi.
Trong mắt ông ta, đây là một thương vụ đầu tư?
“Cháu còn nhỏ, nên những việc cháu làm nhìn qua sẽ giống như trò chơi trong mắt người lớn.”
“Vâng…”
“Nhưng cháu tin là, khi biến động xảy ra, bang hội này sẽ lột xác.”
“Biến động? Cháu nói là…?”
“Chà, giờ thì chưa rõ. Nhưng… liệu con người có phải sinh vật duy nhất đang thay đổi trên thế giới không ạ?”
Cả phòng chợt rơi vào im lặng.
Chỉ có con người thay đổi thôi sao? Vậy động vật, thực vật thì sao? Dù gì đi nữa, không thể phủ nhận rằng những người có năng lực sở hữu sức mạnh.
Có lẽ họ đang nghĩ: chưa cần tới thì thôi, nhưng nếu có chuyện xảy ra thì thà gom sẵn còn hơn lúc đó mới quýnh quáng đi tìm.
Nhưng tôi đâu định làm kiểu đó.
Ngay lúc ấy, một thông báo hiện lên trong đầu tôi, kèm theo âm thanh chỉ tôi tôi nghe thấy.
Aha…
Tôi lắp ghép các thông tin lại với nhau, rồi mỉm cười giữa bầu không khí căng thẳng.
“Thật ra… có năng lực thôi thì chưa đủ, nếu không biết thích nghi với xã hội. Vậy thì mở công ty bảo an cũng ổn đấy chứ? Người có sức mạnh mà bảo vệ người nổi tiếng thì dễ hơn nhiều, đúng không ạ?”
Vừa dứt lời, tôi vừa cười vừa nhìn Ki Young Woo.
Hắn khịt mũi rõ to, nghiến răng răng rắc.
Tôi thì chẳng hề có ý định mở công ty bảo an thật. Nhưng từ mớ từ khóa mà hệ thống nãy giờ đưa ra, tôi biết chắc câu này sẽ khiến hắn thấy khó nuốt – bởi vì hiện tại, hắn đang là giám đốc của “Sungwoon Security”.
Trước khi hắn kịp phát khùng, tôi quay sang mỉm cười với ông nội.
“Hơn nữa, cho dù cuối cùng tất cả chỉ là một trò chơi giả vờ… thì với cái tên Sungwoon đứng sau, chẳng phải đó sẽ là vở kịch xuất sắc nhất sao?”
“Ha ha! Đúng, đúng vậy!”
Ki Jae Mu bật cười lớn.
Ngay sau đó, cuốn từ điển nhân vật trong đầu tôi phát sáng, với dòng nội dung vừa được cập nhật.
—
【TỪ ĐIỂN NHÂN VẬT】
【Ki Jae Mu】: Chủ tịch Sungwoon Group. Hậu duệ đời thứ hai, là người đưa tập đoàn lên tầm cao mới. Rất tự hào về cái tên “Sungwoon”.
【Ki Young Woo】: Con trai thứ hai của Ki Jae Mu. Mặc cảm với người anh cả Ki Sun Woo, nên cũng chẳng ưa gì Ki Yoon Jae. Có một con trai 20 tuổi. Hiện là giám đốc “Sungwoon Security”.
—
Trong khi tôi và ông nội cười đùa rôm rả, thì chỉ có mỗi Ki Young Woo là mặt nặng mày nhẹ, không thốt nổi một câu nào để ghi điểm với ông tôi.
Ồ…
Lý do hắn ghét tôi cũng chẳng có gì ghê gớm – chỉ vì con hắn lớn hơn tôi mà thôi.
Nhưng nghĩ lại thì, con hắn đáng lý ra mới là người thừa kế, đúng không?
“Nhưng cha của Ki Yoon Jae mới là con cả.”
Hiện ông ấy không có mặt trong phòng. Theo ký ức của Ki Yoon Jae, ông đã sang Mỹ công tác ba năm trước và chưa trở về.
Ki Young Woo lấy vợ và có con sớm hơn cha của Ki Yoon Jae, thế nhưng người được chọn kế thừa lại là tôi.
Nực cười thật. Sinh ra thế nào đâu phải do tôi chọn. Ấy vậy mà hắn cứ nhằm vào một đứa trẻ để giận cá chém thớt.
Tôi liếc nhìn vẻ mặt hậm hực không hợp tuổi kia, rồi mỉm cười. Hắn càng tức, tôi lại càng thấy sảng khoái.
—
“…Mệt thật.”
Xử lý xong Ki Young Woo, tôi vẫn thấy đầu óc nặng nề. Trong bữa ăn, tôi còn chẳng biết cơm vào mũi hay miệng.
Tôi lo… rằng hắn sẽ phát hiện ra tôi không phải Ki Yoon Jae thật.
Khác với tôi – kẻ không danh tiếng, không lòng tự trọng – thì Ki Yoon Jae luôn ngẩng cao đầu. Bắt chước kiểu ngạo nghễ của cậu ta mệt thật sự.
Sau buổi gặp mặt, tôi tham dự cuộc họp thứ hai rồi mới rời đi – và bắt gặp Ki Hyun Joo đang đợi sẵn bên ngoài.
Cô ấy không đi một mình mà còn vài người trông như thư ký đi cùng. Nhưng lại không thấy ai trong nhóm dị nhân ban đầu tôi chọn.
Cô ấy… không ăn à?
“Sao thế?”
Ki Hyun Joo hỏi khi thấy tôi nhìn chằm chằm.
Tôi khẽ lắc đầu: “Không có gì”, rồi cô liền nói “Đi thôi” và dẫn đường.
Ra tới sân, vài người đã đứng đợi sẵn.
“Mẹ nó, ăn uống gì mà lâu thế?”
“Jung Yi Joon!”
“Tch.”
Vừa thấy tôi, Jung Yi Joon đã nhăn nhó. Kwon Jae Hyuk quát tên hắn, nhưng cậu ta chỉ khịt mũi rồi quay mặt đi.
Đúng lúc đó, người thấp nhất nhóm chạy tới.
Là Ha Hyun Seo.
Chị cậu – Ha Eun Seo – vội đưa tay định cản lại, nhưng Hyun Seo nhanh hơn.
“Hyung, anh ăn ngon miệng chứ ạ?”
“…Ừm.”
…Sao dễ thương vậy chứ?
Ha Hyun Seo cúi đầu, đôi mắt to tròn ngước nhìn tôi. Khuôn mặt sáng sủa, vóc người nhỏ nhắn, tóc xoăn bồng bềnh – tổng thể có phần trung tính, thoáng giống con gái.
“…Như cún con vậy.”
Không, tôi không có ý xấu! Ý tôi là dễ thương như cún con ấy!
Chẳng biết từ khi nào, tay tôi đã đặt lên đầu cậu ấy. Nhưng thay vì tránh đi, Hyun Seo lại cúi đầu thấp hơn để tôi dễ xoa đầu hơn.
Tôi có nên làm thế không? Ki Yoon Jae có phải kiểu người thích vuốt tóc người khác không?
Nghĩ đến đó, tôi vội rút tay về. Cậu ấy liếc mắt nhìn biểu cảm của tôi.
“…Đi thôi.”
Hôm nay, tôi chẳng còn muốn bận tâm tới ánh mắt ai nữa. Cảm giác như tôi đã sống cả một đời bị người ta soi mói rồi. Tốt nhất là về phòng, tổng hợp lại thông tin cốt truyện.
Cả nhóm liền tản ra lên xe. Tôi ngồi cạnh Jung Yi Joon, ngả người tựa vào ghế.
“Hở… mà sao cái đó vẫn còn ở đó?”
Góc tầm mắt tôi vẫn hiện lên dòng chữ “Hướng dẫn Tân Thủ”. Rõ ràng lúc nãy có tiếng báo hiệu rồi mà, chẳng phải kết thúc rồi sao?
Xe bắt đầu lăn bánh, còn câu hỏi của tôi thì chẳng ai trả lời. Kệ đi. Có thể tôi sắp gặp chuyện… mà cũng có thể không.
Tôi nhắm mắt lại, tự trấn an.
Không biết đã trôi qua bao lâu…
Ting.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên.
Cảnh báo?
Có vẻ tôi vừa thiếp đi một lúc. Chớp mắt vài lần để nhìn rõ hơn.
Dòng chữ hiện ra:
—
【<Hướng dẫn Tân Thủ 2. Đột kích lần đầu tiên> Bắt đầu.】
—
…Gì cơ?
Hệ thống vẫn tiếp tục thông báo, mặc kệ sự hoang mang của tôi.
—
【Có người đã thuê sát thủ để giết bạn vì bạn là cái gai trong mắt họ.】
—
“CÁI GÌ?!”
“Gì đấy?!”
Tôi hét toáng lên vì sốc, khiến Jung Yi Joon bên cạnh cũng bật dậy. Tôi còn chưa kịp trả lời, thì hệ thống đã tiếp tục:
—
【Hãy sống sót qua cuộc đột kích. Tất cả sát thủ đều là người có năng lực. Họ sẽ đến trong vòng 30 giây nữa!】
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Thể
Trans: Tỏi