Chương 5
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Giáo Bá Cũng Biết Yêu
- Chương 5 - Tin đồn từ một chiếc… cà vạt
Tôi thức dậy với cái lưng tê rần và một… cánh tay đè ngang người.
Một giây sau đó, tôi đông cứng.
Dương Triết đang ngủ cạnh tôi, miệng hé ra thở đều đều, mái tóc rối rắm phủ ngang trán, và… tay cậu ta vắt qua eo tôi như thể đêm qua chúng tôi là một đôi tình nhân thật sự.
Tôi định gỡ tay cậu ta ra, nhưng lại dừng lại.
Bởi vì tôi… không muốn đánh thức cậu ta.
Và có gì đó trong khoảnh khắc này khiến tôi thấy… yên bình.
Tất nhiên, yên bình chỉ kéo dài được ba phút mười hai giây.
Bởi vì đúng lúc tôi đang ngẩn người, một đứa trong lớp kéo phẹc-mơ-tuya lều lên:
“Ê hai ông, dậy đi—”
Và rồi…
Im lặng.
Cả khu cắm trại như bị bấm nút pause. Người vừa kéo lều đứng chết trân, mắt mở to như cái đèn pha ô tô.
Tôi: “Không như mấy cậu nghĩ đâu.”
Dương Triết (vẫn chưa mở mắt): “Còn sớm mà, ngủ thêm chút đi, Mặc…”
Tôi: “…”
Cậu bạn kia sau đó chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la như phát hiện hành tinh mới:
“TUI NÓI THẬT MÀ! DƯƠNG TRIẾT GỌI TRẦN MẶC LÀ ‘MẶC’ NGHE CÓ TÌNH CẢM LẮM!”
Tôi gần như chôn tại chỗ.
Tin đồn lan nhanh như cháy rừng.
Mười phút sau, cả nhóm nữ lớp bên đã xì xào bên bếp lửa:
– “Tụi bây nghĩ đi, hôm qua hai ông dựng lều riêng, sáng ra thì ôm nhau ngủ…”
– “Tôi biết mà! Từ lúc hai người đó bắt đầu thách đấu là đã có ‘chemistry’ rồi!”
– “Nhưng mà ông Trần Mặc lạnh lùng thế mà cũng biết ngại nha!”
Tôi giả vờ đi lấy nước, nhưng rõ ràng nghe thấy hết.
Càng tệ hơn khi tôi quay về thì thấy Dương Triết… đang buộc lại cà vạt cho tôi trước mặt mọi người.
“Tay cậu run run đó, để tôi.” – Cậu ta nói tỉnh bơ, giọng đủ lớn để cả thế giới nghe.
Tôi nghiến răng: “Cậu làm gì vậy?”
“Phục vụ bạn cùng nhóm. Hoạt động lớp mà.” – Cậu ta cười, thắt cà vạt rồi khẽ đẩy mắt kính lên sống mũi tôi.
Tôi có cảm giác nếu tim mình đập mạnh hơn một nhịp nữa, tôi sẽ nổ tung ngay tại bãi cỏ.
Tối hôm đó, khi nhóm chúng tôi ngồi quây quanh đống lửa, bạn lớp trưởng bỗng hắng giọng:
“Cặp đôi đẹp nhất trại năm nay… chắc khỏi bình chọn ha.”
Cả đám nhao nhao: “TRẦN MẶC – DƯƠNG TRIẾT!”
Tôi định cãi lại, nhưng quay sang thì thấy cậu ta đang cười. Không phải nụ cười trêu chọc như mọi khi.
Mà là một nụ cười… rất hiền.
Và tôi… cũng không thấy cần phải phủ nhận nữa.