Chương 4
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Giáo Bá Cũng Biết Yêu
- Chương 4 - Cùng nhóm – cùng… loạn tim
Trường tôi mỗi năm đều tổ chức hoạt động cắm trại cuối kỳ. Học sinh nào cũng háo hức – ngoại trừ tôi.
Tôi không thích ồn ào, càng không thích ngủ lều chung với người khác. Nhưng điều khiến tôi bất mãn hơn cả là… việc bị xếp nhóm với Dương Triết.
“Trần Mặc – Dương Triết – nhóm 3. Phụ trách dựng lều, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.”
Thầy chủ nhiệm đọc to như thể sấm sét giữa trời quang.
Tôi ngồi im, tay siết chặt tờ lịch trình hoạt động. Bên cạnh, Dương Triết thì… cười không thể đắc ý hơn.
“Tôi đoán lần này cậu khỏi phải giả vờ ghét tôi rồi.” – Cậu ta huých vai tôi.
“Cậu mà còn nói nữa, tôi xếp cậu nướng thịt với đống cành khô.” – Tôi gằn giọng, nhưng tim thì lại đập… không bình thường.
Khi đến nơi cắm trại – một khu đồi nhỏ ven hồ, cả lớp chia nhóm tản ra làm việc. Nhóm tôi gồm 4 người, nhưng hai bạn còn lại lập tức chạy đi “kiếm củi” và không bao giờ quay lại.
Thế là chỉ còn tôi với Dương Triết.
Tôi loay hoay với bộ khung lều, còn Dương Triết… đang đọc hướng dẫn như đọc lời nguyền cổ đại.
“Cậu cầm ngược bản vẽ rồi.” – Tôi thở dài.
“Ồ… thế nên tôi thấy hình người cắm trại bị treo ngược.” – Cậu ta nhún vai.
Tôi phải thừa nhận: dù ghét cậu ta thật, nhưng dựng lều cùng người này lại không hề… tệ.
Chúng tôi phối hợp nhịp nhàng hơn tôi tưởng, dù vẫn cà khịa nhau từng câu một.
Lúc đang buộc dây, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, kéo đổ cả khung lều.
Và tôi – theo phản xạ – đẩy Dương Triết ngã xuống để né cây cột.
Vấn đề là… tôi đè lên cậu ta.
Khoảng cách giữa hai người lúc đó… chỉ bằng một cái thở gấp.
Cậu ta nhìn tôi, đôi mắt đen ánh lên tia ngạc nhiên, và có lẽ là cả gì đó giống như… rung động?
Tôi vội vàng bật dậy, mặt đỏ như bị cháy nắng.
“Tôi… xin lỗi.”
“Cậu nặng thật đấy.” – Cậu ta cười, rồi nói nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy:
“Nhưng tôi không phiền đâu.”
Đêm hôm đó, trời trở lạnh bất thường. Tôi chui vào lều với chiếc áo khoác mỏng, còn Dương Triết thì đưa cho tôi một cái túi ngủ dự phòng.
“Tôi không thích lạnh.” – Tôi lẩm bẩm.
“Vậy… tôi nằm gần hơn một chút nhé?” – Cậu ta nói như thể đang hỏi chuyện thời tiết.
Tôi quay lưng lại, không trả lời.
Nhưng… tôi cũng không từ chối.