Chương 2
Chương 2
Đôi mắt của Zero Nine khẽ cong, một biểu cảm hiếm gặp, một bên nhắm hờ, bên kia gần như không đổi. Khi ánh nhìn kỳ lạ ấy lướt đến, Hexion nghiêng đầu, khoé môi khẽ cong.
“Cậu tỉnh lại nhờ một nụ hôn đấy.”
Như công chúa ngủ trong truyện cổ tích. Zero Nine tròn mắt, đầy vẻ ngạc nhiên.
“…Chúng ta hôn nhau rồi à?”
“Ừ. Theo mệnh lệnh của ai đó.” Hexion đáp, giọng nhàn nhạt.
“Lúc cậu phát cuồng.” Tiếng của Elijah xen vào, nhưng chẳng ai để ý đến.
Zero Nine ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ hỏi:
“Chỉ một nụ hôn mà khiến tôi thấy dễ chịu vậy sao?”
“Vì là tôi hôn đấy.”
Cậu chớp mắt. Gương mặt gầy guộc, làn da vẫn nhợt nhạt, đôi môi khô nứt có dính máu. Dẫu vậy, ánh mắt vẫn trong veo như đứa trẻ.
Zero Nine giữ lấy cổ tay Hexion, giọng nhẹ như gió thoảng:
“…Anh có thể hôn tôi thêm lần nữa không?”
Hexion im lặng nhìn đôi môi bầm tím kia.
“Há miệng ra.”
Cậu ngoan ngoãn làm theo. Hexion cúi xuống, trao cho cậu một nụ hôn sâu, chậm rãi, mang theo sức mạnh chữa lành.
Guiding, phương pháp duy nhất được phát hiện có thể ổn định espers, đã cứu cả căn phòng khỏi thảm hoạ. Trong khung cảnh hỗn loạn, hai người họ lặng lẽ chạm vào nhau bằng nụ hôn mang tính trị liệu.
Một nhà nghiên cứu vì quá phấn khích sống sót mà vỗ tay theo phản xạ. Hexion phì cười trong lòng, cảnh tượng này đúng là kỳ quặc. Nhưng rồi, tiếng vỗ tay rộ lên, kéo theo những người khác. Elijah cũng vỗ lia lịa, vẻ mặt nhẹ nhõm thấy rõ. Hexion chỉ đảo mắt bất lực.
Anh ngẩng đầu, nhìn lên màn hình theo dõi.
[Chỉ số bạo loạn: 0.51%]
[Tình huống: đã kiểm soát]
Xác nhận xong, Hexion mới rời khỏi môi Zero Nine. Không cần thêm tiếp xúc nữa. Một tiếng thở dài khe khẽ lướt qua đôi môi cậu, mang theo chút tiếc nuối.
“Tôi nghĩ cậu nên biết tên người vừa hôn mình,”
Hexion nói: “Hexion Theobald.”
Zero Nine chớp mắt, ánh nhìn dịu lại. Biểu cảm cậu không giống một esper cấp thảm hoạ chút nào, nửa như cười, nửa như đang mơ.
“Nếu muốn hôn thêm… chỉ cần nói thôi.”
Cậu khẽ cười, một nụ cười mong manh như sương. Hexion chợt cảm thấy dáng vẻ ấy thật khó quên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Elijah bắt máy. Sau khi nghe một lúc, anh ta ngẩng đầu, vẻ mặt đột nhiên tràn đầy tự tin.
“Trước hết kiểm tra tình trạng của Zero Nine đã. Còn anh, Hexion Theobald, qua đây.”
“Sao?”
Elijah cười cười, gần như là nhếch mép.
“Có lệnh điều động từ Đức. Anh bị triệu tập trở lại quân đội.”
Hexion bật cười, như không tin nổi.
“Lại cái đám ăn không rĩnh mỡ nữa à.”
Anh liếc nhìn Zero Nine vẫn đang nằm yên trên bàn kiểm tra, rồi nhìn lại Elijah, ánh mắt chờ đợi một lời giải thích tử tế. Elijah vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, thong thả nói tiếp:
“Lệnh từ chính phủ Đức. Họ muốn anh tái ngũ, làm guide cho esper giai đoạn đầu: Zero Nine. Người được phân loại cấp thảm hoạ. Nhiệm vụ là… bảo vệ quốc gia, gì đó.”
Anh ta đưa máy tính bảng ra, như đang giới thiệu một hợp đồng mua nhà. Hexion chỉ liếc rồi hờ hững chạm vào màn hình.
“Thế quái nào gọi là hợp tác.”
Gương mặt anh viết rõ chữ “khó chịu”. Lệnh triệu tập? Nghe thì nhẹ nhàng, nhưng bản chất nào khác gì ép buộc. Elijah vẫn cười toe toét.
“Nói ngắn gọn thôi. Vì Zero Nine thuộc quyền kiểm soát của Mỹ, nên anh sẽ được điều động từ Đức sang Hoa Kỳ, theo hình thức ‘cử đi phối hợp quốc tế’.”
“Vào trọng tâm.”
“Anh sẽ sống chung với Zero Nine ở một cơ sở chính phủ chỉ định. Phải có mặt mỗi khi cậu ta xảy ra sự cố. Mà này, sao anh nói chuyện với tôi cứ trống không vậy—”
“Nói tiếp.”
“…Anh sẽ gia nhập Đội Quản lý Đặc biệt dành cho Espers, với tư cách sĩ quan đặc biệt.”
Hexion ngắt lời, giọng lạnh tanh:
“Cấp đội trưởng?”
“Đại tá.”
“Ồ, thăng cấp nhanh ghê.”
Giọng anh châm biếm ra mặt. Elijah thì cười hớn hở, như vừa chốt xong hợp đồng. Ổn định được Zero Nine, giao lệnh xong là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Cuộc hành trình này đúng là địa ngục.
Elijah thở dài.
“Giờ cậu ta đã được dẫn dắt, chắc sớm ổn định thôi. Khi thuốc an thần tan, sẽ tự tỉnh lại.”
“Anh tiêm cho cậu ta đủ lượng thuốc để hạ cả con voi đấy.”
“Espers không chết dễ vậy đâu.”
Elijah đáp tỉnh rụi. Espers chưa từng được xem là con người. Hexion chau mày, không nói gì thêm. Trước khi có khái niệm esper, người ta gọi họ là quái vật—những kẻ bị biến đổi. Không có guide, họ chẳng khác gì bom hẹn giờ.
Đám nghiên cứu tháo thiết bị khỏi người Zero Nine. Cậu vẫn còn lơ mơ, ánh mắt mơ màng nhìn quanh.
“Khi nào cậu ta tỉnh hẳn?”
“Thuốc tan chậm lắm, anh cũng biết espers mà.”
“Thường ngày cậu ta thế nào? Nãy ngoan thật, dễ thương phết.”
“Dễ thương thì không biết,” Elijah gãi đầu, “nhưng ngoan. Hợp tác tốt lắm. Có thể do từng bị Argus bắt cóc, đem ra thí nghiệm từ nhỏ. Sau này không gây chuyện gì nữa.”
“Không kiểm soát nổi vì thiếu người tương thích cao?”
“Ừ, nhưng giờ thì có anh rồi.”
Elijah trông rõ hài lòng. Hexion khẽ vỗ vai anh ta, ra hiệu dừng lại. Việc tái ngũ khiến anh có thêm thắc mắc.
“Argus giờ ra sao?”
“Thua rồi thì im ru. Tay chân gãy hết, chẳng làm gì nổi.”
Argus—một quốc gia xã hội chủ nghĩa ở Trung Á—nơi khởi đầu Thế chiến Esper. Hexion khẽ nhếch môi. Cuộc chiến ấy kéo dài chín năm. Cả tuổi hai mươi của anh gần như vùi trong lửa đạn.
“Argus mất hết espers vào tay phe Đồng minh. Giờ phát hiện ai có năng lực, đều bị theo dõi chặt. Không còn thời oanh liệt nữa.”
Chính Argus là nơi espers đầu tiên xuất hiện. Họ che giấu điều đó, biến espers thành vũ khí sinh học. Thậm chí còn bắt cóc người có tiềm năng rồi tẩy não huấn luyện.
Thời gian đầu chiến tranh, Argus là kẻ chủ động tấn công. Những quốc gia không biết gì về esper đều bị quét sạch. Những kẻ không thể giết bằng đạn dược thông thường bị gọi là “quái vật”.
“Elijah trầm giọng.
“Lúc đầu chúng ta không có esper nên bị động. Nhưng giờ thì khác.”
Hexion im lặng, nhớ lại cảnh espers bị Argus xem như vật hi sinh. Không có guide, hậu quả luôn là thảm hoạ. Thế giới khi ấy, kể cả Argus, đều không biết rằng espers cần được dẫn dắt.
Giữa những cuộc chiến khốc liệt, có những esper mất kiểm soát và quay lại thiêu rụi cả doanh trại phe mình. Trớ trêu thay, chính vũ khí mà Argus tạo ra lại phản chủ.
Không ai biết họ đã chịu đựng những gì. Nhưng điều thật sự đáng sợ—là cách Argus đối xử với chính họ sau đó. Tàn nhẫn, vô nhân đạo.
Nhóm Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi