Chương 1
Chương 1
Tiếng bước chân vang dội khắp hành lang ngầm. Một nhóm người đang tiến đến rất nhanh. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest đen, vẻ mặt căng thẳng, liên tục nói vào điện thoại.
Từ đầu dây bên kia, giọng nói hoảng loạn vang lên:
[Đã đến giai đoạn Cuồng loạn cấp 3! Chỉ số lên đến 89%!]
Elijah – Giám đốc Cục Quản lý Đặc biệt – lớn tiếng ra lệnh. Theo sát ông là một người đàn ông mặc vest xám, dáng đi nhàn nhã, khóe môi khẽ nhếch, vừa đi vừa chải lại mái tóc. Mi mắt trên mảnh, mắt dài và hẹp, liếc nhìn hai bên – là đôi mắt ấy, xám đậm, điềm tĩnh đến kỳ lạ. Khí chất của anh ta hoàn toàn đối lập với Elijah: trong khi Elijah căng thẳng tột độ, người kia lại thong thả như thể đang cười nhạo cơn khủng hoảng sắp ập đến.
“Elijah gào lên, bực tức thấy rõ:
— Tình hình khẩn cấp! Nếu hầm dưới lòng đất này sập xuống, tất cả sẽ bị chôn sống, chẳng ai cứu được ai đâu!”
— Tôi không nghĩ thời tiết tệ là lỗi của chúng ta đâu. — Người mặc vest xám tên Hexion trả lời, giọng điềm nhiên. Nếu máy bay bị hoãn vì thời tiết, đó là thiên tai. Không ai can thiệp được.
Hexion dán mắt về phía cánh cửa lớn phía xa, trông chẳng khác gì cửa kho bạc ngân hàng.
— Tôi phải công nhận: các cơ quan quốc gia đúng là tùy tiện, để người ngoài ra vào dễ dàng thế này.
— Đây không phải lúc bàn mấy chuyện đó! — Elijah hét lên, rồi đẩy mạnh cánh cửa dày cả mét. Điện thoại ông lại rung, lần này giọng bên kia còn gấp gáp hơn.
[Giám đốc Elijah, đã lên 94%!]
— Theobald! — Elijah gọi lớn.
— Giờ gọi cả tên tôi luôn à?
Hexion Theobald bước vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất, vóc dáng cao lớn lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Các nhà nghiên cứu mặc blouse trắng chạy tán loạn, căn phòng hỗn loạn như tổ kiến bị phá. Một người suýt đâm vào anh, nhưng Hexion tránh gọn rồi bước thẳng về trung tâm.
Giữa căn phòng, một người đàn ông bị trói đang giãy giụa trên bàn. Các nhà nghiên cứu cố sức giữ chặt.
— Thuốc an thần đâu?!
— Hết sạch rồi!
Ánh mắt Hexion lướt qua đống ống tiêm rỗng vứt đầy sàn như vỏ chai rượu. Với người thường, liều lượng đó đủ để mất mạng. Anh sải bước lại gần người đang bị trói, dáng đi kiên định. Chiếc thắt lưng da đen bóng nổi bật giữa đôi vai rộng và vòng eo gọn gàng. Khóa chữ H lấp lánh, hoàn toàn lạc tông giữa không khí căng thẳng.
Anh đặt tay lên vai một nhà nghiên cứu đang hoảng loạn, nhẹ mà dứt khoát đẩy người đó ra, rồi cúi nhìn người đang nằm. Nhà nghiên cứu ngã xuống, chỉ kịp ngẩng lên nhìn màn hình hiển thị dày đặc biểu đồ và chỉ số.
“Giai đoạn cuồng loạn: 98%.”
— Chúng ta chết chắc rồi! — Ai đó bật khóc. Hexion nhướng mày. Những kẻ được gọi là “anh hùng cứu thế” mà dễ buông xuôi thế này sao?
Người bị trói có mái tóc nâu ấm. Mắt bị che khuất, nhưng quai hàm siết chặt, gân nổi rõ. Máu và nước dãi rỉ ra từ miệng, nướu rách tươm. Anh ta co giật dữ dội, tiếng rên bật ra từ cổ họng. Dây trói đặc chế bắt đầu rạn nứt. Phòng thí nghiệm rung chuyển như bị động đất. Elijah ra lệnh liên tục, còn Hexion vẫn đứng vững, nắm mép bàn, nhìn chằm chằm vào người kia. Trong hỗn loạn, Elijah gào lên:
— Cậu mau dẫn dắt cậu ta đi!
— Ừm. — Hexion nhếch môi.
— Hôn người mà chưa thấy màu mắt họ là gì, nghe kỳ ghê.
— Đừng đùa nữa! Sắp chết đến nơi rồi! — Elijah quát.
Hexion cúi xuống, áp môi lên đôi môi đang rỉ máu và co giật kia. Vị tanh lan khắp miệng, hòa trong không khí căng như dây đàn. Lưỡi anh luồn vào giữa đôi môi nứt nẻ, tìm đến vết xước bên trong. Anh day nhẹ phần lõm giữa lưỡi người kia, rồi trượt lên nóc miệng, chạm đến điểm gồ ghề; người kia khẽ rên lên nghẹn ngào. Hai lưỡi bắt đầu cuốn lấy nhau – như một nụ hôn thật sự.
Đúng vậy, dẫn dắt bằng lưỡi – đó là công việc của Hexion.
Cơ thể người kia bắt đầu dịu lại.
Hexion hút lấy lưỡi cậu ta, cảm nhận máu chảy ngược vào miệng rồi trượt xuống cổ họng.
— Đã giảm rồi! Giai đoạn cuồng loạn: 94%, 82%, 77%… — Một nhà nghiên cứu hét lên.
Hexion đưa tay vuốt nhẹ má người đàn ông. Ngón tay lần theo xương quai hàm, rồi áp cả lòng bàn tay lên gò má anh. Chỉ số tiếp tục giảm mạnh. Ánh mắt anh dừng lại ở mảnh che mắt. Chậm rãi, người kia hé mắt – màu tím nhạt hiện ra, không thuộc về thế giới loài người.
— Giai đoạn cuồng loạn: 1%. Ổn định! — Ai đó hét lên. Elijah quỳ sụp xuống, lẩm bẩm “Tạ ơn trời” như lời cầu nguyện. Hexion chùi miệng, cười nhạt.
— Tôi là người xử lý, mà anh lại cảm ơn Chúa?
— Câm đi. Nếu cậu không phí thời gian, chuyện đã xong từ sớm! — Elijah gắt.
— Nếu ông mang theo ai đủ khả năng, thì đã chẳng đến lượt tôi.
— Không có ai cả! Không một ai! — Elijah gào lên. Hexion phớt lờ, ngồi lên mép bàn, tháo miếng che mắt. Nhưng phía sau đó chỉ là hai mí mắt khép chặt.
— Vậy là… giữa tôi với người này, có độ tương thích cao à?
Elijah ho khan:
— 82%. Là con số cao nhất từng ghi nhận.
— 82% à… Nghe mơ hồ nhỉ.
— Với người luôn có tỷ lệ tương thích một chữ số, vậy là cao rồi.
— Nhưng gọi là “cao nhất” thì hơi sớm quá không?
Vừa nói, Hexion vừa nhìn xuống khuôn mặt đang bất tỉnh. Elijah vẫn nói gì đó, nhưng anh không nghe nữa.
Nhìn gương mặt dễ chịu kia, Hexion bỗng tò mò — không biết đôi mắt ấy khi mở ra sẽ thế nào.
— Tên cậu là gì? — Hexion hỏi.
— Elijah…
— Không hỏi ông.
— Những Esper mới thức tỉnh chưa có tên. — Elijah nói, giọng mệt mỏi.
— Nghe mất nhân tính thật.
— Zero Nine. Là Esper thứ chín được phát hiện. — Elijah trả lời.
— Zero Nine hả? Nghe hay đấy. — Hexion vén tóc mái người kia lên.
Anh vừa rút tay thì bất ngờ bị một bàn tay rắn chắc chộp lấy cổ tay mình. Hexion nhìn xuống, rồi ngẩng lên đối diện đôi mắt vừa hé mở — màu tím mơ màng mà kiên định.
— Ư…
Đôi mắt ấy khóa chặt lấy anh. Zero Nine siết lấy cổ tay Hexion như bấu víu sinh mệnh, rồi liếm môi.
— Tôi… thấy lạ lắm, nhưng… lại dễ chịu.
— Zero Nine thì thầm. Một mắt vẫn khép hờ, mắt còn lại mở lớn, nhìn thẳng vào mắt Hexion. Hexion nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười ẩn ý.
Nhóm Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi