Chương 7
CHƯƠNG 7
“Anh không thấy phiền chứ? Ý tôi là… tôi ấy.”
“Cậu thôi nhìn tôi được không?”
Zero Nine cười rạng rỡ như thể đã chán nản từ lâu. Ngay từ đầu, các esper luôn bị thu hút bởi những guide có chỉ số tương thích cao nhất. Một cách phiền phức đến mức khó chịu.
Biết rõ điều đó, Hexion kéo cậu ta lại bằng cách túm lấy cổ áo, kéo sát đến mức mũi gần như chạm nhau. Zero Nine không hề né tránh. Ngược lại, cậu đối mặt trực tiếp với ánh mắt của Hexion, chẳng ai chịu nhường ai. Cũng chẳng lùi một bước.
Bang! Bang!
Tiếng đập cửa phòng thay đồ vang lên dồn dập, ngày càng lớn. Cả hai đồng loạt quay sang.
“Thôi đi! Làm gì trong đó vậy? Ra mau!”
Giọng Elijah vọng vào, nghe như một hồn ma đang tức giận. Zero Nine buông Hexion ra trước. Hexion nhếch môi, bật ra tiếng tặc lưỡi đầy khó chịu. Zero Nine vươn tay chỉnh lại quần áo xộc xệch của anh. À, động tác ấy—cậu học rất nhanh—giống hệt cách Hexion từng làm cho cậu trước đó.
“Cứ đổ cho tôi đi.”
Cậu nói với nụ cười quen thuộc, chuẩn chỉnh đến vô cảm. Khuôn mặt ấy chẳng hé lộ gì về nội tâm bên trong. Và lúc đó, Hexion mới nhận ra—à, anh ta đã mắc sai lầm rồi.
“Sẽ không có lần sau đâu.”
Zero Nine lại ẩn mình sau nụ cười được xây dựng cẩn thận của cậu, khoác lên mình vẻ mặt của một người tình dịu dàng, hoàn hảo, không vết nứt và không biểu hiện cảm xúc thừa thãi. Hexion lặng lẽ quan sát cậu, rồi là người mở cửa trước.
Cánh cửa bật ra. Elijah đang nhăn mặt nhìn chằm chằm vào Hexion với khoé môi rớm máu, cuối cùng chỉ thở hắt ra một tiếng:
“…Nếu gấp vậy thì cứ nhào vô nhau luôn đi cho rồi!”
“Hừm.”
Hexion khẽ nhếch môi rồi bước ra ngoài. Zero Nine theo sau, cúi đầu xin lỗi người phụ trách mua sắm.
“Xin lỗi ạ.”
“Không sao đâu.”
Dù biết rõ họ vừa làm gì trong phòng thay đồ, người phụ trách vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp. Zero Nine chớp mắt, chăm chú quan sát người phụ nữ chỉn chu trước mặt. ‘Mình cũng nên học theo cô ấy’, cậu thầm nghĩ rồi nở nụ cười giống hệt. Thấy vậy, Hexion lại âm thầm tặc lưỡi. ‘Đúng là học nhanh thật’. Anh ra hiệu cho người phụ trách, cô ta lập tức bước đến.
“Ngài cần gì thêm không ạ?”
“Tìm một bộ phù hợp.”
“Vâng.”
Người phụ trách quay sang trao đổi vài câu với Zero Nine rồi rời đi chọn quần áo. Hexion liếm nhẹ vết rách trên khóe môi, ngồi phịch xuống sofa. Elijah cũng đến gần, nói:
“Đừng chọc Zero Nine nữa. Đưa cậu ấy đi là để giảm stress, không phải để làm tăng thêm.”
“Căng thẳng vì tình dục có tính là stress không? Khó nói nhỉ.”
“Zero Nine là người rất ôn hòa. Cậu ta sẽ ngoan ngoãn ngồi yên nếu cậu không khiêu khích đấy.”
“Ngoan ngoãn sao?”
Hexion liếc nhìn Zero Nine đang đứng cạnh người phụ trách. Khi cô ấy với tay lấy quần áo, Zero Nine sẽ nhanh tay cầm trước, ướm lên người thử, gật đầu với một nụ cười nhẹ nhàng khi nghe cô giải thích. Hexion nhìn một hồi, rồi khẽ cất tiếng:
“Một esper chưa từng than vãn hay phàn nàn lấy một lần.”
“Và chính vì vậy, cậu ấy mới thành ra thế này.”
“Ý cậu là sao?”
“Nếu anh chưa hiểu, thì thôi.”
Một lúc sau, thấy Zero Nine thử đồ xong, Hexion đứng dậy, nói:
“Gửi tất cả những bộ đồ chúng ta xem qua đến nơi ở.”
“À, vâng. Tôi sẽ làm ngay.”
Zero Nine giao lại bộ quần áo đang cầm cho người phụ trách rồi nhìn sang Hexion. Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, nhưng trong ánh mắt lại lạnh băng. Và Hexion nhận ra, ‘Mình đã đến quá sớm’. Cái vỏ bọc kia lại càng dày thêm. Anh bật cười khẽ. Đắm mình vào sâu những điều bí ẩn vốn là bản năng của anh. Và nếu Zero Nine chính là điều bí ẩn ấy…
‘Lại tái phát cái thói tệ hại này rồi.’
Hexion che miệng bằng một tay. Zero Nine bước đến hỏi:
“Anh thấy không khỏe sao?”
“Không, không có gì đâu.”
Hexion xua tay, ý bảo cậu đừng tới gần nữa. Và lúc ấy, anh mới hiểu cái gì gọi là “biết nghe lời”.
“Đi thôi.”
“Cuối cùng cũng chịu đi hả?”
Elijah thở phào như trút được gánh nặng. Zero Nine quay sang hắn, nghiêng đầu xin lỗi:
“Xin lỗi nhé. Anh chắc là mệt lắm rồi.”
“Không sao. Lỗi đâu phải ở Zero Nine, là của tên này chứ.”
Hexion nhún vai rồi rời khỏi cửa hàng.
Cả ba lên limousine. Bầu không khí trầm lặng bao trùm. Elijah đã kiệt sức, Hexion chìm trong suy nghĩ, còn Zero Nine chỉ lặng lẽ nhìn anh. Cứ mỗi lần Hexion quay sang, cảm nhận ánh mắt kia, thì Zero Nine sẽ lập tức quay mặt đi, như thể chưa từng nhìn gì cả.
“……”
Chắc cậu ta định không mở lời. Có lẽ vì biết nói gì cũng sẽ bị vặn vẹo. Và thế là, không ai nói thêm câu nào, xe lăn bánh về phía trung tâm mà Elijah nhắc đến—một cơ sở chính phủ đặc biệt dành cho việc quản lý người đã thức tỉnh.
“Thấy tòa nhà trắng kia không?”
Elijah là người bước xuống xe trước, chỉ tay về phía một tòa nhà trắng toát, trông giống bệnh viện hơn là một tổ chức.
“Đó là nơi hai người sẽ ở từ bây giờ.”
“Gì? Hai phòng bệnh hả?”
Hexion chau mày nhìn tòa nhà nhỏ. Elijah ngạc nhiên hỏi lại:
“Cần gì tới hai?”
Zero Nine thoáng thấy bất an. Cậu hỏi:
“…Ý là, ở đó luôn ạ?”
“Một phòng. Esper và guide là một đơn vị mà.”
Zero Nine bật cười. Tiếng cười ấy nghe không mấy vui vẻ.
“Vậy là sẽ thành ‘một’ theo nghĩa khác rồi.”
“Đừng có nói mấy câu kiểu đó trước mặt tôi. Tôi không muốn biết đâu.”
“Ai là người ép chúng tôi hưởng tuần trăng mật thế này vậy?”
“Rồi rồi! Vào thôi!”
Elijah cố tình phớt lờ lời than vãn của Hexion mà đi trước. Hai người còn lại chỉ liếc nhau rồi lững thững theo sau.
Không gian bên trong trùng khớp với vẻ ngoài: một khung cảnh bệnh viện với sàn, tường và trần nhà màu trắng. Một sảnh lớn hiện ra đầu tiên, bàn tiếp tân nằm bên hông. Elijah dẫn đường bước vào. Những người mặc đồng phục đi lại bên trong. Màu xám là guide, màu đen là esper.
“Lại phải mặc cái bộ đồng phục đáng ghét đó…”
“Quân phục Đức với Mỹ thiết kế khác nhau mà.”
“Không phải ý đó.”
Bị Elijah huých nhẹ, Hexion đáp lại rất nghiêm túc. Nếu không phải ý đó thì là ý gì? Elijah lẩm bầm nhưng rồi im bặt khi chạm phải ánh mắt anh. Khi Hexion và Zero Nine bước vào, những người mặc đồng phục trắng thì thầm với nhau. Có cả esper và guide dừng lại nhìn.
“Là esper đến hôm nay à…”
“Bên nào vậy? Phải hay trái?”
Những nhân viên bình thường không phân biệt được Hexion và Zero Nine. Nhưng các guide và esper thì nhìn ra ngay. Esper dõi theo guide Hexion. Ngược lại, các guide nhìn chăm chú vào esper Zero Nine. Có vẻ như bọn họ tò mò về “trụ ổn định” mới—thứ có thể giữ vững trạng thái cơ thể cho esper. Dưới ánh nhìn đó, Hexion khẽ nhếch mép.
Còn các guide khi nhìn thấy Zero Nine thì chỉ thấy mỏi mệt. Số lượng guide ít ỏi khiến khối lượng công việc luôn quá tải, và thông tin về một esper ‘cấp thảm họa’ đã lan truyền từ trước. Không ngạc nhiên khi trong ánh nhìn ấy có lẫn cả oán trách. Zero Nine vẫn giữ nụ cười đơn giản, giả vờ như không hay biết gì, bước theo Elijah. Hexion lại tặc lưỡi. Guides thì vẫn luôn nhạy cảm, nhưng hôm nay, những ánh mắt đó chẳng hề che giấu.
Đúng lúc đó, Zero Nine lên tiếng:
“Cảm ơn vì đã mua cho tôi bộ suit.”
“Sao vậy?”
“Với ánh nhìn như thế, thử tưởng tượng xem họ sẽ phản ứng ra sao nếu tôi mặc đồ rách rưới?”
“Hah.”
Đó là đang nhắc lại cái cảm xúc ban đầu một cách mỉa mai? Hay cậu thật sự cảm kích? Hexion cười khẽ. Như thấy mình chưa thể truyền đạt được điều gì, Zero Nine quay đầu, nói tiếp:
“Tôi đang nói lời cảm ơn đấy.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx