Chương 5
Chương 5
“Xe vận chuyển sắp tới rồi đấy.”
“Lại cái đống sắt vụn hôm bữa à?”
“Phải, nên là—”
Chưa kịp nói hết câu, âm thanh cánh quạt trực thăng đã vang lên. Gió mạnh đến nỗi mái tóc chải chuốt của Hexion cũng bị thổi tung. Elijah ngẩng lên trời, sững sờ nhìn, Zero Nine cũng vậy, mắt mở lớn. Từ trên cao hạ xuống là—
“Cậu gọi trực thăng thật đấy à?”
Elijah hỏi như thể không tin nổi. Cái bóng của thân máy bay phủ lên cả ba người. Hexion khẽ mỉm cười, nghiêng đầu.
Chiếc trực thăng lượn một vòng, tìm chỗ hạ cánh, rồi đáp xuống một khoảng đất bằng phía sau Hexion. Những cánh quạt quay nhanh dần chậm lại, Elijah đưa tay xoa trán như thể sắp đau đầu.
“Tôi nói chỉ cần một tiếng là đủ.”
Tìm một chiếc gần nhất cũng phải cố lắm đấy. Zero Nine nghe vậy liền xoa nhẹ thái dương. Cậu nghĩ đáng ra nên cười, nhưng giống Elijah, cậu cũng thấy hơi choáng.
“Guide của tôi phong cách hơi bị lớn chuyện đấy nhỉ?”
“Tốt nhất là cậu nên làm quen với điều đó đi.”
Hexion hơi xoay người về phía trực thăng, đưa tay ra với Zero Nine.
“Tai họa của tôi.”
Zero Nine bật cười khẽ, không nhịn được. Anh từng gọi cậu là “Zero Nine”, giờ thì công khai gọi là “tai họa”. Vậy mà lạ thật, cậu lại không thấy khó chịu chút nào. Tại sao vậy nhỉ?
Cậu bước về phía Hexion, nắm lấy tay anh ta. Mắt cậu thấp hơn một chút, nhưng Hexion lại nâng cằm cậu lên, nhìn xuống cậu. Đôi mắt xám ấy thật bình tĩnh. À, Zero Nine nhận ra—không hề có nỗi sợ nào trong ánh mắt ấy. Cảm nhận cái chạm ấm áp của anh ta, cậu khẽ hỏi:
“Anh không sợ tôi sao?”
“Sợ để làm gì?”
“Anh biết thừa là có hàng tá lý do để sợ tôi mà.”
Giọng Zero Nine trầm hẳn xuống. Gương mặt lại trở về biểu cảm trống rỗng thường thấy. Hexion nghiêng đầu, ánh mắt không rời khỏi đôi mắt tím nhạt kia. Anh đáp ngay:
“Tôi có thể xử lý được sáu người như anh.”
Zero Nine bật cười như thể chẳng tin nổi. Hexion siết chặt tay cậu, kéo về phía trực thăng.
Câu nói đó—sáu người như cậu—Zero Nine nghĩ mãi. Nghe như đang xem nhẹ sự tồn tại của cậu. Thế mà, kỳ lạ thay, lại chẳng thấy khó chịu gì cả.
“Chúng ta đi đâu bằng trực thăng thế hả?” Elijah hỏi. Rồi như có ai đó trả lời thay.
“Chi nhánh Theobald ở Mỹ. Bỏ qua cơ sở do chính phủ chỉ định đi, chúng ta ghé trung tâm thương mại trước đã.”
Elijah tưởng mình nghe nhầm.
“Trung tâm thương mại? Trong khi cậu ta—một esper có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào—”
“Không phải bây giờ.”
Zero Nine còn chưa kịp lên tiếng nhắc về sự tồn tại của mình, thì Hexion đã cắt lời, khẽ nhướng một bên mày.
“Hãy giải quyết cái vẻ ngoài luộm thuộm đó trước đã.”
Zero Nine do dự. Cậu trông lôi thôi đến mức nào chứ? Dành phần lớn cuộc đời trong phòng thí nghiệm, cậu chẳng có khái niệm gì về ngoại hình.
Sau khi nhét Elijah còn đang bối rối vào trực thăng, Hexion kéo cả Zero Nine vào. Cậu không phản kháng, chỉ yên lặng bước theo, mắt vẫn dõi theo anh.
—
Trực thăng đáp an toàn lên mái chi nhánh Theobald tại Mỹ, cả ba người đi thang máy xuống dưới. Chi nhánh này cao 208 tầng, nổi tiếng với cơ sở vật chất đỉnh cao, nhưng cảm giác e dè của nhân viên dành cho nhà Theobald cũng chẳng phải chuyện lạ. Ai khi bước vào thang máy thấy Hexion cũng đều nở nụ cười rạng rỡ.
“Xin mời, Giám đốc.”
“Đóng cửa đi.”
Elijah mặt mày khó ở, bấm nút đóng cửa.
Tầng một đông đúc nhân viên lẫn khách vãng lai. Tiệm bánh ở sảnh chính cũng chật kín người.
Zero Nine bối rối nhìn đám đông—một cảnh tượng mà cậu đã lâu không thấy. Hexion nhẹ nhàng kéo cậu lách qua rồi dẫn tới một chiếc limousine đang đợi sẵn. Elijah lẽo đẽo đi sau.
“Anh định bám theo đến bao giờ?” Hexion quay đầu hỏi Elijah.
“…Tôi phải đảm bảo cậu ta được đưa đến cơ sở do chính phủ chỉ định an toàn.”
“Gì chứ, định làm bảo mẫu à?”
Hexion ngồi cạnh Zero Nine, đóng cửa đánh cạch. Elijah bị phớt lờ, đành nhanh chóng leo vào từ cửa đối diện.
Họ đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố—R. Người phục vụ VIP đã đứng đợi ở lối vào, theo đúng chỉ thị từ trước. Hexion bước qua như thể quá quen thuộc, cô ta cũng nhanh chóng theo sau hai bước.
“Chúng tôi đã tập hợp bộ sưu tập thời trang nam mới nhất từ mọi thương hiệu. Nếu quý khách có nhu cầu cụ thể, vui lòng đợi năm phút để chúng tôi chuẩn bị.”
Giọng cô ta dịu dàng, chuyên nghiệp. Tiếng bước chân vang lên đều đặn. Zero Nine đi cạnh Hexion, ánh mắt tò mò quan sát người xung quanh. Cảnh tượng này đã quá xa lạ với cậu. Cậu quay đầu nhìn—tóc Hexion, một mái tóc xám bạc được chải chuốt gọn gàng, khiến cậu cảm thấy yên lòng một cách kỳ lạ.
“Anh hay đến đây à?”
“Cậu rồi cũng sẽ thôi.”
Trong phòng VIP, đèn chùm lấp lánh trên trần. Một bên tường treo đầy âu phục và đồ thường ngày với đủ màu sắc. Không chút do dự, Hexion chọn một bộ vest màu be nhã nhặn và chiếc sơ mi có vẻ vừa người Zero Nine, rồi giơ lên ướm thử vào ngực cậu.
“Thay bộ này đi.” Nghe giống mệnh lệnh hơn là đề nghị.
Không biết phải làm gì khác, Zero Nine nhận lấy và bước vào phòng thử đồ. Dáng người to lớn của cậu lẽ ra phải đáng sợ, vậy mà nhân viên phục vụ chỉ mỉm cười, mở cửa một cách lịch sự.
Hexion ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, xem gì đó trên máy tính bảng do nhân viên đưa. Có thể là bản phát hành mới. Elijah rướn người nhìn trộm, thấy như là thông tin cá nhân của ai đó. Định nhìn kỹ hơn, màn hình đã đen thui.
Hexion lờ đi ánh mắt tò mò ấy, đặt máy tính bảng xuống, chờ Zero Nine ra ngoài.
“Không dán giá nhỉ,” Elijah buột miệng khi thấy không ai nói gì, vừa lướt qua đống quần áo cho đỡ ngượng.
“Không cần.”
“Ờ…”
“Đừng làm loạn, ngồi xuống.”
“Biết rồi.”
Elijah—đội trưởng Đơn vị Quản lý Đặc biệt về Espers—bỗng nhớ tới mức lương còm cõi của hắn. Đang ngẫm nghĩ, anh giật mình nhận ra đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi Zero Nine bước vào phòng thay đồ.
Hexion quay sang hỏi:
“Cậu ta không biết cách mặc đồ à?”
“…Tôi làm sao biết được.” Tôi chưa từng mặc đồ giúp cậu ta.
Hexion đưa tay xoa trán.
“Anh đúng là vô dụng. Ở đây làm gì vậy?”
“Tôi cũng chẳng muốn chứng kiến anh đốt tiền.”
Elijah gãi đầu, cảm thấy chính hắn cũng chẳng muốn ở đây, nhưng vẫn phải đảm bảo đúng địa điểm. Hexion gật đầu, nhân viên phục vụ liền bước đến gõ nhẹ cửa phòng thử đồ.
Cốc cốc—
“Thưa ngài, tôi có thể mở cửa một chút được không?”
Một giọng từ bên trong vang lên.
“Ờ, được.”
Hexion đứng dậy, bước về phía cửa. Nhân viên mở cửa cho anh. Hexion khoanh tay, nhướng mày khi nhìn vào cảnh tượng bên trong.
Đồ thì có mặc, nhưng nhìn qua là biết vụng về. Cài lệch cúc, gấu áo sơ mi lòi ra ngoài, áo khoác thì trễ nải chẳng có dáng dấp gì. Phải dạy mới được.
Hexion hiểu ra, liền bước vào và tự tay đóng cửa lại.
Zero Nine nhìn Hexion, vẻ mặt ngơ ngác. Hexion tặc lưỡi, tiến lại gần, bắt đầu chỉnh lại hàng cúc áo.
“Cúc lệch cả rồi. Bảo sao.”
“Thật vinh dự khi được anh chỉ dạy.”
“Cậu đang chọc tôi đấy à?”
“Như tôi đã nói, anh đúng là tinh ý.”
“Cậu cũng chẳng giấu nổi đâu.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx