Chương 4
Chương 4
“Tình hình khẩn cấp nên sẽ mất kha khá thời gian để bắt đầu hành động.”
Zero Nine khựng lại chốc lát, môi khẽ mấp máy nhưng không nói gì.
“Anh có thể cứ tiếp tục chạm vào tôi được không? Cảm giác… dễ chịu lắm.”
Câu nói ấy giống như: Im lặng đi, cứ làm điều mà khiến cả hai ta đều dễ chịu là được. Những kẻ hành động theo bản năng thì dễ đối phó hơn, còn dạng như cậu ta—ép mình kiềm nén cảm xúc—mới thật sự rắc rối. Hexion khẽ thở dài, bàn tay chuyển từ mái tóc Zero Nine sang mí mắt cậu.
“Mắt cậu lúc nào cũng thế này à?”
“Họ bảo tôi sinh ra với mí mắt ngắn. Kiểu như một dị tật ấy.”
Zero Nine nói, tự gọi bản thân là một khiếm khuyết.
‘Chà…’
Cũng không sai, Hexion nghĩ. Sự tồn tại của Zero Nine giống như một khuyết điểm trong thế giới này—một Esper có thể gây ra thảm họa. Nếu thực sự có một vị thần, thì ngay cả vị thần ấy cũng mắc lỗi.
Hexion nhẹ nhàng chạm vào mí mắt Zero Nine. Cái chạm không hề mang theo cảm xúc—không tò mò, không khêu gợi, chỉ thuần túy là sự thờ ơ lạnh lùng của một người quan sát.
Zero Nine im lặng. Cậu không cảm nhận được sự thương hại, sự quan tâm hay thân mật trong cái chạm ấy. Sự trống rỗng khiến cậu vô thức nở nụ cười—mí mắt ngắn khiến nụ cười ấy trông như một cái nháy mắt. Hexion thầm nghĩ.
“Đừng cố gượng cười nếu cậu không muốn.”
Hexion áp trán mình vào trán Zero Nine, quan sát cặp mắt ấy của cậu một cách kỹ lưỡng. Khi đôi mắt ấy từ từ mở ra, đôi đồng tử màu hoa oải hương hiện rõ ngay trước đôi mắt xám của anh. Zero Nine không đáp lời.
Như thể đã đoán trước điều đó, Hexion đặt môi mình sát môi Zero Nine. Cậu khẽ nghiêng đầu theo hướng của cái chạm nhẹ từ đôi bàn tay anh. Dù chưa từng thực sự hôn ai, cậu học rất nhanh những động tác cần thiết. À, có vẻ cuối cùng Hexion cũng đã dạy được điều gì đó cho cậu ta.
Khi Hexion đặt môi chính xác lên môi Zero Nine, cậu đã phát hiện ra một điều mới: người ta có thể hôn mà không cần cảm xúc gì cả—giống như cái chạm thờ ơ vừa rồi. Một kiểu tiếp xúc vô cảm, không ràng buộc. Và Zero Nine nhận ra: đây là “guiding”.
Nhưng chỉ vì nụ hôn thiếu cảm xúc thì không có nghĩa là không dễ chịu. Hexion hé môi, tìm kiếm môi dưới của cậu. Zero Nine thè lưỡi, liếm nhẹ lên môi anh. Hexion mở miệng, làm nụ hôn sâu hơn khi tay anh giữ lấy gáy cậu. Lưỡi họ quấn lấy nhau. Hexion khẽ cau mày—cậu ta học nhanh quá, chuyển động hoàn toàn khác hẳn khi phát cuồng.
Zero Nine tiếc nuối vì đang mặc bộ đồ hạn chế. Chỉ là cái chạm môi, chỉ là chiếc lưỡi nhỏ kia, mà cảm giác đã tuyệt đến thế—vậy nếu được chạm vào cơ thể anh ta sẽ còn tuyệt vời đến mức nào? Tay cậu khẽ co giật trong lớp vải. Hexion nhận ra và dứt khỏi nụ hôn.
“Ah…”
Một tiếng thở nhẹ thoát ra từ Zero Nine, mang theo chút tiếc nuối.
“Cậu học cũng nhanh thật đấy.”
Hơi thở của Hexion vẫn ổn định, chẳng giống một người vừa mới hôn xong. Zero Nine thầm nghĩ: không biết anh đã từng hôn thế này bao nhiêu lần rồi.
“Nghe chẳng giống khen gì cả.”
“Phản ứng nhanh nữa.”
“Cái này mới là khen.”
Hexion nheo mắt nhìn những phản ứng chính xác của cậu. Nhận thấy đôi mắt xám ấy khẽ nheo lại, Zero Nine mỉm cười nhẹ. Một nụ cười được tính toán cẩn thận. Nhìn thấy thế, Hexion lại một lần nữa cảm nhận được sự phức tạp của người trước mặt. Một Esper thật khó lường—Zero Nine. Nhưng biết sao được? Đã nhận trách nhiệm rồi, thì đành cố mà cố gắng uốn nắn cậu ta thành một con người đúng nghĩa.
“Hẹn gặp lại.”
Zero Nine hỏi nhỏ:
“…Bao lâu nữa?”
Hexion liếc nhìn đồng hồ. Mặt đồng hồ bạc thương hiệu A lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Không ngẩng lên, anh trả lời:
“Khoảng một tiếng.”
Zero Nine chớp mắt. Một tiếng. Vậy ít nhất cũng phải đợi ba tiếng. Thời gian chờ đợi trong các thí nghiệm trước luôn kéo dài hơn kế hoạch. Không ai từng giữ lời với cậu cả. Lần này cũng vậy thôi—cậu sẽ lại ngồi yên trong chiếc hộp kim loại này suốt ba, thậm chí bốn tiếng đồng hồ.
“Sẽ không lâu đâu.”
Phải thừa nhận rằng, có điều gì đó ở Zero Nine khiến Hexion thấy hứng thú. Cái kiểu trầm lặng nhưng bám riết ấy, thực sự rất thú vị. Dù nghĩ đây là một việc phiền toái, Hexion lại thấy thú vị. Dù Zero Nine có ngọt ngào hay không, cậu ta vẫn có một sức hút kỳ lạ.
Có lẽ cũng không tệ lắm.
Hexion chưa từng thất bại trong việc chinh phục những thứ mà anh ta quan tâm. Dù bây giờ Zero Nine là tài sản của chính phủ, thì chẳng mấy chốc cậu sẽ thuộc về anh thôi. Với ý nghĩ ấy, anh rút tay về.
“Đừng cảm thấy cô đơn nhé.”
“Ai…”
“Tai họa của tôi.”
“…”
Hexion chạm nhẹ môi lên tai Zero Nine, một cái hôn nhẹ đến mức không nghe thấy tiếng. Zero Nine chưa kịp nhận ra anh đã nói gì, thì Hexion đã rời đi.
Cậu ngồi lại một mình trong căn phòng như cái hộp, trầm ngâm nhìn khoảng không sau khi Hexion rời khỏi.
Thật đấy, khi Hexion chạm vào cậu, cảm giác rất dễ chịu. Những guides trước kia—được cho là đến để giúp cậu ổn định—chỉ biết run rẩy, cố gắng đặt tay lên cậu bằng sự sợ hãi rõ rệt. Những ánh mắt ngập ngừng, lời nói lắp bắp, và mấy đầu ngón tay run rẩy… tất cả chỉ khiến mọi thứ thêm khó chịu.
Như thế này có vẻ lại tốt hơn
Nếu bắt buộc phải gắn bó với ai đó, thì người ít sợ cậu sẽ đỡ phiền hơn. Dù sao thì cậu cũng không có quyền chọn. Dù thích hay không… cũng chẳng thay đổi được gì.
Cậu ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, hình ảnh trong mí mắt cậu không phải là một màu trắng xóa. Không còn áo blouse trắng, mà là những bộ suit màu xám đậm, mái tóc cũng đen sẫm. Cậu liếm môi dưới vẫn còn ẩm ướt.
Đó gọi là gì nhỉ…
Zero Nine trầm ngâm. Cảm xúc ấy xa lạ đến mức chính cậu cũng không gọi được tên. Cuối cùng, sau một hồi nghĩ ngợi, cậu cũng nhớ ra cái tên ấy.
Đáng ghét thật.
Cái kiểu cứ nghĩ mình kiểm soát được mọi thứ ấy.
Zero Nine quyết định sẽ ngồi đây đợi Hexion trong cái lồng này suốt hàng giờ. Ừ, anh sẽ trễ tầm ba tiếng, đến nơi mà mặt vẫn tỉnh bơ như thể đang ban ân huệ.
“Heh.”
Cậu cười, nhưng đó không phải là một tiếng cười dễ chịu.
Nhưng, Zero Nine đã đoán sai.
Đúng một tiếng sau, cậu đang đứng trong thang máy cùng Elijah, trên đường lên mặt đất.
Thật không thể tin được.
Ding—
Tiếng chuông vui vẻ vang lên khi cửa thang mở ra.
Hexion, mặc chiếc áo khoác vừa người đến mức hoàn hảo, quay lại nhìn họ. Nhìn thấy Zero Nine, anh ta nở một nụ cười ranh mãnh. Zero Nine đáp lại ánh mắt ấy không chút nao núng.
“Cậu ăn mặc thế này thật là thảm họa.”
“…”
Zero Nine cúi xuống nhìn bộ đồ mình đang mặc sau lời chê thẳng thừng của Hexion. Cậu đã cố hết sức rồi—thoát khỏi áo bó, mặc một chiếc áo phông đơn giản cùng quần dài, chắc chắn đỡ hơn mấy bộ đồ bệnh nhân trước đó. Elijah lên tiếng thay cậu:
“Bình thường mà, có gì khiến cậu bực thế?”
“Con chó nhà tôi còn mặc đẹp hơn.”
“Cậu có chó sao?”
“Không.”
“…”
Cái nhếch môi của Hexion đạt đến độ hoàn hảo.
Zero Nine nhận ra: nụ cười chế giễu cậu nở ra trước đó còn lâu mới bằng được anh. Sự châm chọc trong lời nói ấy—cái giọng điệu có thể khiến bất kỳ ai nổi đóa—xứng đáng được trao cúp nếu có ai đó thi tài khích tướng. Những câu móc méo của cậu trước đó so ra chỉ như cơn gió nhẹ.
Vù—
Một cơn gió lướt qua. Không gian trống trải, chỉ có cát, đá và vách núi—quá hợp để giam giữ một thảm họa tiềm tàng. Hexion bật cười, tiếng cười lộ rõ vẻ không hài lòng. Elijah vội chen vào trước khi anh kịp mở miệng…
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx