Chương 3
Chương 3
“Khoảng hai năm sau khi chiến tranh nổ ra, bọn họ bắt đầu dùng thuốc để kiểm soát những esper sắp mất kiểm soát, rồi thả họ vào doanh trại phe Đồng minh.”
“À, đúng là thế thật.”
Elijah khẽ cười khẩy. Dù có khác biệt đến đâu, espers vẫn mang hình dáng con người. Ngay cả Elijah, người vốn lạnh lùng, cũng không thể giấu nổi sự ghê tởm của hắn trước cái gọi là “chiến thuật quân sự” ấy.
Argus đã đưa các esper bị tiêm thuốc lên máy bay chiến đấu và rồi thả họ vào doanh trại địch. Một khi thuốc hết tác dụng, các esper sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, và doanh trại quân Đồng Minh sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.
“Chính vì chiến lược tàn nhẫn đó của Argus, khái niệm ‘guide’ mới được phát hiện.”
“Có lẽ một binh sĩ đang cố trấn áp một esper mất kiểm soát đã vô tình làm được điều đó, và hóa ra người đó lại là một guide.”
“Cũng may là phe Đồng minh phát hiện ra trước.”
Hành động tiếp xúc nhằm khống chế esper ấy hóa ra lại chính là “guiding”. Trường hợp đầu tiên esper được làm dịu đã được lập tức phân loại tuyệt mật, tất cả những người từng chạm vào esper đó đều bị điều tra kỹ lưỡng. Và rồi, người guide đầu tiên được tìm ra.
“Chắc họ đã vất vả lắm.”
“Làm ơn, đừng nói kiểu đó.”
Elijah cau mày. Nhưng dù cậu có nói thế nào, sự thật vẫn là sự thật. Espers chiến đấu thì nhiều vô kể, nhưng guide thì lúc ấy chỉ có một. Hexion cảm thấy mừng vì mình không phải người đầu tiên. Sau đó, phe Đồng minh liều mạng tìm thêm guide trong hàng ngũ của mình. Một năm sau, Hexion được phát hiện.
“Hồi đó, những guide như tôi…”
So với số lượng espers, guide quá ít ỏi. Nhưng chiến tranh là chiến tranh. Không có chỗ cho cái gọi là “không thể”. Mỗi khi Argus tung esper ra, một guide phải lập tức theo sau. Việc khống chế và tiếp xúc với những kẻ lao vào như thú hoang là một hành trình kiệt sức.
Khi Hexion thoáng hồi tưởng, Elijah quan sát anh chăm chú.
“Dù sao thì, cậu cũng được gọi là ‘huyền thoại’ đó chứ?”
“Đừng gọi tôi như thế, chết tiệt.”
“Trong chiến tranh, cậu dụ năm esper địch vào hang sụp, trấn áp hết rồi trở về sau mười ngày…”
“Đừng nhắc nữa.”
Hexion nhăn mặt rõ ràng. Không phải vì tức giận, mà chỉ vì muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Elijah im lặng, nhưng rồi điện thoại đổ chuông, hắn bắt máy.
“À, thuốc an thần đã hết tác dụng rồi à?”
“Ở đâu cơ? A-13? Biết rồi.”
“Chắc cũng không khó đâu.”
“Thật à?”
Cúp máy, Elijah quay sang nhìn Hexion. Hắn thầm thở phào vì cuối cùng đoạn hội thoại nhàm chán cũng kết thúc. Elijah dẫn anh băng qua cánh cửa an ninh khác, đi vào hành lang ngầm. Hexion chầm chậm bước theo. Elijah vừa đi vừa nói:
“Như tôi nói, cậu ta rất hợp tác.”
“Ừ…”
Đi qua hành lang, Hexion nhận ra cơ sở ngầm này được bảo trì kỹ lưỡng đến mức nào. Elijah dừng lại trước một cánh cửa đề “A-13”. Nó không khác mấy những cánh cửa trước đó—vẫn là cái kiểu đối xử với người bên trong như một quả bom nổ chậm. Thái độ ấy vẫn không hề thay đổi.
“Cậu sẽ vào một mình. Hãy nói chuyện tử tế và mong hai ngươi sẽ phù hợp với nhau.”
“Không phù hợp cũng bị nhốt chung thôi.”
“Lời nói chẳng mất tiền mua.”
Elijah tươi cười như lễ tân khách sạn rồi quẹt thẻ mở cửa. Cửa trượt mở ra kèm tiếng rì rì, để lộ người đang ngồi bên trong.
Zero Nine. Kẻ thứ chín trong danh sách thảm họa. Căn phòng trống rỗng nhưng như tràn ngập bởi sự hiện diện của cậu ta.
Cạch. Cạch.
Khi Hexion bước vào, cửa đóng sập lại phía sau. Ánh mắt họ chạm nhau. Không ai nói trước. Mắt tím oải hương, đối diện mắt xám trầm. Ánh đèn vàng phía trên bao trùm cả hai.
“Tôi cảm giác cứ như bị say sóng vậy.”
“Espers cũng bị say sóng à?”
Hexion hỏi không ác ý. Zero Nine khẽ mỉm cười, hai tay ôm gối.
“Vậy anh là guide mới hả?”
“Đúng vậy. Cũng chẳng phải tự nguyện gì.”
“Cuộc đời tôi chưa từng có quyền lựa chọn.”
“Vậy thì tốt. Ít ra cậu cũng quen với việc chịu đựng.”
“À, guiding ấy mà. Lần đầu tôi được trải nghiệm…”
Zero Nine nhìn sâu vào đôi mắt xám đang nheo lại. Ít nhất thì cậu vẫn nhớ nụ hôn ấy. Nếu chỉ một người nhớ thì sẽ cô đơn biết bao. Hexion tiến lại gần thêm vài bước.
“Không ngờ chỉ một cái chạm thôi lại có thể khiến tôi cảm thấy mãnh liệt như thế.”
“Những guide trước không giúp được gì à?”
“Chỉ thấy tệ hơn thôi.”
Zero Nine đáp khá gay gắt. Hexion nhớ lại lời Elijah, rằng Zero Nine trông có vẻ ngoan. Ngoan thật đấy, nhưng tính tình thì không hẳn. Đó là một linh cảm, kiểu mà lính tráng hay có khi phải đối mặt với kẻ khó thuần.
“Hôn nhau không phải chuyện thường ngày nhỉ? Chỉ dùng khi tôi sắp bạo phát thôi?”
“Không nhất thiết phải là hôn.”
Hexion cúi xuống, nhẹ nâng cằm Zero Nine lên.
“Ngay cả một cái chạm đơn giản cũng có thể guiding.”
Móng tay của Hexion từ từ lướt trên xương hàm của Zero Nine, rồi xoa nhẹ nơi khớp hàm. Ngón cái miết nhẹ qua vành tai, trong khi ngón tay ấn vào hõm phía sau tai. Một tiếng “A…” khe khẽ thoát ra từ miệng Zero Nine.
“…Nếu tôi thấy dễ chịu thế này nhờ guiding của anh, thì tôi sẵn lòng đáp lễ.”
“Ồ, vậy à.”
“Anh đã từng dẫn dắt esper nào khác chưa?”
Một lát sau, Zero Nine hỏi thêm.
“Bao nhiêu người rồi?”
“Nhiều đến mức chẳng đếm nổi.”
Hexion nhẹ nhàng vuốt ve gáy Zero Nine, những ngón tay dài và rắn chắc luồn vào tóc cậu như đang vuốt ve một con mèo.
“Nhưng hiện tại, anh chỉ chăm tôi thôi, đúng không?”
“Nghe lỏm được rồi à.”
Hexion nhớ đến giọng nói khàn khàn, đứt đoạn của Zero Nine lúc nãy. Giờ thì cậu giả vờ bình tĩnh sao? Thật thú vị. Anh đã quá quen với việc các espers tìm cách lấy lòng guide của họ.
“Cậu diễn vai đáng yêu và phục tùng cũng khá đấy chứ.”
Zero Nine hơi sững lại.
“…Lộ rõ vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Zero Nine khẽ mỉm cười. Một bên mắt vẫn không khép lại hoàn toàn. Hexion bất giác bị hút vào đôi mắt ấy, và những lời trêu chọc của cậu vang vọng trong tâm trí anh.
“Vậy ra anh không thích kiểu đáng yêu và phục tùng à?”
Khuôn mặt Zero Nine chợt xuất hiện nét buồn bã xen lẫn chút thất vọng. Ánh sáng trần nhà không soi tới được góc ấy, để lại một dáng vẻ cam chịu, như thể cậu chẳng còn kỳ vọng gì nữa. Hexion không thấy lời nói ấy mang tính khiêu khích. Dù nụ cười và giọng điệu có chút châm chọc, anh không cảm nhận được ác ý hay ẩn ý nào khác.
“Thật ra thì, cũng không tệ.”
Zero Nine đổi thành một nụ cười chỉn chu. Khóe môi cong nhẹ, ánh mắt cụp xuống. Nhưng Hexion lại thích nụ cười trước đó hơn cái kiểu nửa tinh nghịch, nửa ngờ nghệch ấy.
“Nếu vậy, tôi sẽ tiếp tục vai diễn này.”
Nếu anh thích, tôi sẽ tiếp tục. Có vẻ cậu ấy đã quá quen với việc điều chỉnh bản thân để hòa hợp với người khác. Hexion từng tiếp xúc với nhiều espers hoang dại, khó bảo, nên kiểu ngoan ngoãn thế này lại khiến anh cảm thấy mệt mỏi một cách kỳ lạ.
“Cậu định giả vờ được bao lâu?”
“Tôi sẽ tiếp tục diễn cho anh xem khi anh ở cạnh tôi.”
Zero Nine đáp vu vơ, không một chút niềm tin. Cậu đã bị Argus giam cầm hơn mười năm, giờ lại thuộc về nước Mỹ. Bị kéo lê khắp nơi, rồi ném vào tay một guide mà cậu chẳng muốn. Niềm tin không phải thứ cậu có thể dễ dàng dành cho ai. Hexion đáp lại, giọng chắc nịch.
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx