Chương 10
CHƯƠNG 10
Khi họ bước khỏi thang máy ở tầng 62, trước mắt liền hiện ra một phòng khách rộng lớn, một bức tường hoàn toàn bằng kính. Các hành lang rẽ trái và phải, cho thấy có nhiều phòng khác ở phía sau. Bên cạnh thang máy là một chiếc bàn ăn lớn bằng đá cẩm thạch, có phần giống khu bếp dù không hề thấy dụng cụ nấu nướng nào.
“Bữa ăn sẽ được phục vụ theo khung giờ cố định. Nếu cần gì, chỉ cần nhấn nút gọi trợ giúp lắp sẵn trong từng phòng.”
Sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng, kết hợp cùng thảm trải màu lạnh. Đối diện chiếc ghế sofa màu xám than là một màn hình lớn gắn trên tường. Căn hộ có dáng dấp của một penthouse hiện đại. Hexion khoanh tay, quan sát khung cảnh xung quanh với vẻ không mấy hài lòng. Zero Nine khẽ chớp mắt khi di chuyển, tay sờ lên mặt bàn cẩm thạch, rồi lướt qua chiếc ghế màu than chân bạc. Hexion hỏi:
“Cậu thấy thế nào?”
“Tôi… không chắc.”
‘Nơi này quá khác biệt với chỗ cậu từng sống.’
Nhân viên đứng bên cạnh tiếp lời sau khi quan sát cả hai:
“Nếu có hành lý, cứ để tại đây. Nếu thấy mệt, chuyến tham quan có thể dời sang ngày mai.”
“Không cần tham quan.”
Hexion nâng điện thoại lên, gửi tin nhắn yêu cầu chuyển quần áo mới mua ở trung tâm thương mại cùng hành lý của Zero Nine đến. Nhân viên thoáng nhìn anh, Hexion mỉm cười nhẹ.
“Chắc không phải tin gì mới lạ khi chúng tôi đến đây hôm nay.”
“Vâng, đúng là vậy, nhưng…”
Một Esper cấp thảm họa cùng guide của mình—sức nặng của cái tên ấy, Hexion hiểu hơn ai hết. Còn Zero Nine, một người ngây thơ với thế giới này, có lẽ vẫn chưa.
“Chúng tôi sẽ tự làm quen. Anh cứ quay lại công việc.”
“Nếu có gì bất tiện, hãy nhấn nút trên đồng hồ hai lần để liên hệ với ban quản lý. Nhấn bốn lần sẽ chuyển sang tín hiệu SOS, xin hãy cẩn thận.”
“Đã rõ.”
“Vậy tôi xin phép.”
Thang máy đóng lại sau lưng nhân viên. Zero Nine bước tới gần vách kính, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Khu dân cư nằm tách biệt khỏi thành phố đông đúc, con đường mòn rừng trải dài sau ô cửa sổ. Khi cậu đang chăm chú nhìn, Hexion khẽ chạm vào lưng cậu.
“Cảnh này ngày nào cũng thấy. Nhìn mãi rồi sẽ chán thôi.”
“Vậy sao?”
“Với tôi thì là vậy.”
Hexion trầm ngâm. Anh tự hỏi liệu mình và Zero Nine sẽ mất bao lâu để thấy nhàm chán với căn penthouse nhỏ bé này. Mặc dù, cuộc sống trong phòng thí nghiệm suốt hơn một thập kỷ của Zero Nine chắc chắn còn đơn điệu hơn nhiều.
Hexion nắm lấy tay Zero Nine đang đặt trên kính, nhẹ nhàng kéo cậu lại gần. Zero Nine không phản kháng.
“Tôi muốn xem một thứ. Cậu đi với tôi chứ?”
“À, được thôi.”
Zero Nine đáp không chút do dự. Hexion khẽ mỉm cười, bấm nút thang máy. Cả hai bước vào cabin, sau đó dừng lại ở tầng 30—phòng điều trị dẫn dắt. Đây là nơi các guide giúp Esper ổn định trạng thái sau chiến đấu. Khi cửa mở ra cùng tiếng chuông nhẹ, một người đàn ông tóc đen trông có vẻ mệt mỏi đang đứng đợi.
“Ồ.”
Anh ta khẽ kêu khi thấy Hexion và Zero Nine. Nhìn bộ đồng phục xám, có thể đoán anh ta là guide. Đứng ngây người nhìn hai người họ bước ra, ánh mắt mang theo nét sửng sốt. Zero Nine liếc qua, Hexion thì đi thẳng, chẳng mấy quan tâm. Người đàn ông gãi đầu rồi bước theo.
“Xin lỗi…”
“Vâng?”
Zero Nine dừng bước. Cậu đứng lại khiến Hexion cũng buộc phải dừng theo.
“Là hai người… Esper và guide mới sao?”
“Đúng vậy. Có chuyện gì sao?”
Anh ta nhìn Zero Nine chớp mắt, thoáng bối rối, rồi lắc đầu.
“Chỉ là muốn giới thiệu một chút. Chắc sẽ gặp nhau thường xuyên.”
Anh ta chìa tay ra. Zero Nine mỉm cười nhè nhẹ, bắt tay đáp lại.
“Tôi là Zero Nine.”
“Zero Nine? Tôi là Kang Woo-shin.”
“À, vâng.”
“Còn người bên cạnh…”
“Hexion Theobald.”
“Rất vui được gặp. Dù sao thì… có thêm một guide thật là may. Chúng tôi luôn thiếu người so với số lượng Esper, mệt muốn chết.”
Hexion nghiêng đầu, nụ cười lướt qua môi.
“Nhưng có lẽ cậu sẽ không thấy tôi hữu ích như mong đợi.”
“Sao lại vậy?”
Kang Woo-shin nhíu mày. Hexion vừa định trả lời thì…
“JASPER!”
Giọng ai đó hét lớn. Hexion ngoảnh lại, chưa kịp xoay hẳn thì một bàn tay to đã nắm lấy cằm anh từ phía sau.
“Ồ, đây là guider mới à?”
Một giọng nói khàn khàn cất lên đầy hứng thú. Một người đàn ông xuất hiện từ lúc nào, quàng tay qua người Hexion từ sau lưng. Không khí lập tức nổ lách tách—ánh sáng lóe lên. Người đàn ông tên Jasper vội buông ra, giật mình lùi lại.
“Gì vậy? Esper? Mày làm gì—”
Gã chưa nói xong thì thân thể đã bị đập mạnh vào tường. Một tiếng rắc vang lên.
“Khụ…!”
Zero Nine không hề nhúc nhích. Nhưng Jasper bị đẩy ngửa ra sau, cổ căng lên như bị bóp chặt. Hexion xoa cằm, ánh mắt liếc qua Zero Nine. Một nụ cười thoáng hiện, mắt anh híp lại. Mí mắt ngắn không che hết mống mắt màu tím lấp lánh—cảm xúc lóe lên rồi vụt tắt. Hexion khẽ thở dài.
‘Chưa thấy rõ.’
Đó là điều duy nhất anh nghĩ đến.
“Khốn kiếp…!”
Jasper cào cổ mình. Da hắn trầy xước, máu rịn ra, nhưng không chạm trúng thứ gì. Hắn nghiến răng, lập tức phát động dị năng. Trong chớp mắt, cơ thể hắn biến mất.
‘Dịch chuyển không gian?’
Hexion trầm ngâm. Jasper lại xuất hiện—lần này phía sau Zero Nine. Gã vung tay, định đánh vào sườn cậu, nhưng…
“Haa…”
Zero Nine chỉ khẽ thở ra một hơi, rồi ngăn cản gã lần nữa. Jasper bị chặn đứng giữa không trung. Cậu gạt tay gã sang bên, bước tới cạnh Hexion.
“Anh thấy sao?”
“Không tốt lắm.”
“Này! Hai người!”
Kang Woo-shin vội chen vào. Jasper gồng mình, mạch máu nổi rõ, cố vùng khỏi gông xiềng vô hình. Gã trừng mắt nhìn Zero Nine, mắt đỏ rực.
“Dịch chuyển thật. Nhưng cần thời gian giữa mỗi lần.”
“V-Vâng… Nhưng có thể… cậu buông Jasper ra được không?”
“Tôi có giữ hắn đâu.”
Hexion đáp thản nhiên, tay vẫn đút túi. Đúng lúc ấy, Jasper lại biến mất. Hexion thầm đếm.
‘Mười giây giữa hai lần dịch chuyển…’
Zero Nine lập tức ôm lấy Hexion, tay còn lại giơ ra sau. Jasper hiện hình ngay lúc ấy—mặt gã đập trúng bàn tay đang chờ sẵn. Mạch máu xanh rực trên tay Zero Nine khi cậu bóp lấy đầu Jasper với vẻ phiền lòng.
“Ừm.”
“Nhẹ nhàng thôi.”
Hexion thì thầm, cằm đặt trên vai cậu. Zero Nine nhìn đầu Jasper trong tay, rồi buông nhẹ. Cơ thể Jasper rơi xuống, gục bên sàn. Trông gã thật thảm hại—vừa tức tối, vừa khó chịu, lại như đứa trẻ ăn vạ.
“Cái quái gì… Chết tiệt… Bị một thằng nhãi xử đẹp hoàn toàn!?”
Kang Woo-shin vội quỳ xuống cạnh Jasper, kiểm tra đồng hồ của gã rồi gõ gõ màn hình. Jasper vẫn lườm Zero Nine đầy căm phẫn. Zero Nine chỉ quay sang Hexion, hỏi:
“Như thế đã đủ nhẹ nhàng chưa?”
“Đủ rồi.”
Chỉ vậy mà thôi.
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx