Chương 50
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 50
50
05. Eunmyeong
“Điểm dừng tiếp theo: Gangseong Capital, Gangseong Capital…”
Gangseong Capital?
Eunmyeong giật mình tỉnh giấc, vội bỏ tay khỏi thái dương đang dựa vào cửa kính. Cậu vội với tay bấm chuông xuống xe.
Xịt – chiếc xe buýt dừng lại với tiếng phanh ken két. Suýt nữa đã ngủ quên và bỏ lỡ trạm dừng.
Eunmyeong nhanh nhẹn bước xuống cửa sau, tay nắm chặt chiếc túi vải. Sau lưng văng vẳng tiếng cằn nhằn của bác tài xế.
“Tạm biệt bác ạ…”
Cậu lí nhí chào nhưng cửa đã đóng sập “cạch”, xe phóng đi mất. Eunmyeong há hốc mồm.
Đi vài bước, cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên kính – một bên tóc bị ép dí trông thảm hại. Vội vàng dùng tay vuốt qua cho tóc vào nếp.
‘Đây rồi.’
Ngẩng đầu lên, một tòa nhà 5 tầng hiện ra. Công trình màu xám bóng loáng với tấm biển lấp lánh chữ .
Nơi chị gái làm việc. Và cũng là trụ sở của Kang Pyeongwon – ông chủ tập đoàn.
Tòa nhà bề thế hơn tưởng tượng khiến cậu ngạc nhiên, đúng lúc đó cửa mở, một nhóm du côn bước ra. Những bộ vest đen, dây chuyền vàng lòe loẹt cùng những cây gậy bóng chày kỳ quặc.
Hự! Eunmyeong nín thở. Sợ bắt gặp ánh mắt, cậu vội quay đi rồo bước nhanh qua.
Vậy thì nhà chắc ở quanh đây.
Rẽ vào con hẻm sau tòa nhà, một khu chung cư nhỏ hiện ra. Eunmyeong chậm rãi bước tới, đối chiếu mảnh giấy ghi địa chỉ trong tay nhưng các tòa nhà đều giống nhau khiến cậu bối rối.
Chắc chắn là ở đâu đó quanh đây…
Bỗng – cạch – một cánh cửa cũ kỹ mở ra, từ cửa sổ tầng 2 thò ra khuôn mặt chị Eunjoo. Mái tóc chị bay lượn giữa những mảnh quần áo phơi.
“Eunmyeong à, lên đây!”
Nét mặt Eunmyeong bừng sáng. Cậu vội vã chạy vào.
Biệt thự tuy có vẻ hơi cũ kỹ nhưng vẫn có thang máy và ban công trồng cây riêng, trông rất tiện nghi để sống. Đối với người chị gái có đôi chân không được khỏe, không có không gian nào tốt hơn nơi này.
“Lúc đến có mệt không?”
“Ừm…” – Eunmyeong trả lời mơ hồ.
“Đi xe buýt là tới ngay trước cửa thôi mà.”
Trước mặt cậu là một chiếc tách cà phê không đôi. Cà phê nóng có màu đậm hơn một chút so với loại cà phê quán bình dân mà các dì hay uống. Eunmyeong cúi mũi xuống và hít hà. Mùi thơm béo ngậy thật dễ chịu.
Cậu nhấp một ngụm nhỏ rồi giật mình vì vị quá đắng. Có phải đây chính là hương vị thanh lịch mà người ta vẫn nói? Eunmyeong tròn xoe mắt rồi bật cười khúc khích khi thấy chị gái bước vào.
“Nhà đẹp quá.”
Nội thất bên trong cũng được bài trí rất khéo léo. Đặc biệt, bộ vest treo trong tủ quần áo khiến cậu chú ý. Trên tấm danh thiếp vàng có ghi dòng chữ “Lee Eunju”, Eunmyeong thốt lên khe khẽ: “Wow…”
“Chị trông đúng là dân văn phòng thật.”
Dường như những cơn ho cũng đỡ hẳn. Trông chị thật tốt tươi. Trên tường dán đầy những mẩu giấy ghi chú: Ôn thi bằng tốt nghiệp, lấy điểm TOEIC, thi chứng chỉ, đi khám bệnh…
Nhìn thấy những thứ mà trước đây chị chưa từng nghĩ tới giờ đã trở thành những mảnh ghép vững chắc trong cuộc sống, lòng Eunmyeong chợt thắt lại. Cậu vội vàng chuyển chủ đề khi cảm thấy khóe mắt cay cay.
“À, đây này.” – Cậu vội đưa túi giấy mang theo cho chị.
“Sao không để tay không mà lại mua thứ này chứ?”
“Không có gì đâu. Chỉ là đôi dép thôi.”
Đó là đôi dép lông mềm mại với đế êm ái. Vì chị gái có một bên chân không được khỏe nên luôn phải đi dép thoải mái, Eunmyeong đặc biệt chọn đôi này vì phần gót chân rất mềm mại.
“Em muốn ăn gì không?”
Đúng lúc cũng đang đói bụng.
“Em ăn gì cũng được.”
Chị gái đứng dậy nói sẽ làm mì Ý cho Eunmyeong vì biết cậu thích mì. Eunmyeong đứng bên cạnh thái nhỏ xúc xích và nấm để phụ chị.
Trong căn bếp nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, chị gái bật nắp lọ sốt cà chua “bốp” một cái rồi bắt đầu xào mì spaghetti trong chảo. Mùi thơm bốc lên ngào ngạt. Eunmyeong tròn mắt thán phục.
“Ngọt quá đi.”
Chấm một miếng xúc xích rồi cuốn mì vào dĩa, không gì ngon bằng. Eunmyeong phồng má nhai ngấu nghiến, miệng cười tươi dù dính đầy sốt.
“Eunmyeong à, trên đời này còn biết bao món ngon lắm.”
Eunmyeong gật đầu nhẹ. Ngày trước có lẽ cậu chẳng hiểu, nhưng giờ thì đã biết rồi. Nhờ gã đàn ông kia, cậu mới được nếm những thứ ngon lành như vậy.
“Từ nay đừng ăn đồ rẻ tiền nữa, hãy sống như mọi người, ăn những thứ tử tế đi.”
“Ừ.”
Eunmyeong vừa húp mì vừa đáp.
“Hồi ở trại mồ côi, chị ghét nhất là bánh bao hấp. Mua loại rẻ tiền về, nhét đầy nồi cơm rồi chia cho lũ trẻ. Chỉ để chúng đỡ kêu đói.”
Má Eunmyeong đang phồng lên bỗng xẹp xuống. Cậu liếc nhìn chị ái ngại.
“Ừ… đúng vậy.”
Cậu gật đầu đồng tình, nhưng thực ra đến giờ vẫn thích món bánh bao quê mùa ấy. Trong lòng thấy xấu hổ.
“Quanh đây có nhiều quán ngon, lần sau mình cùng đi nhé.”
Eunmyeong gật đầu đồng ý. Chị mỉm cười rồi bỗng nhíu mày.
“Sao mắt em sưng vậy? Không ngủ được à?”
“Hả?”
“Trông mệt mỏi lắm.”
Không, không đâu – Eunmyeong lắc đầu vội vàng. Cậu còn cố ghé tiệm cắt tóc trước khi đến đây để chị không phát hiện, nhưng đôi mắt tinh tường ấy khó lừa quá.
Dạo này Eunmyeong bận rộn khủng khiếp. Từ tờ mờ sáng, cậu đã ra bờ biển giăng lưới, đến trưa mới về khách sạn. Chợp mắt một hai tiếng rồi vội ăn qua loa, lại tất tả đến tiệm hải sản làm ca đêm. Ngày nào cũng vậy, cứ thế trôi qua.
Hơn nữa vào lúc bình minh… Đột nhiên người đàn ông ập đến xông vào phòng, xé toạc đôi chân Eunmyeong ra.
Chỉ mới hôm qua thôi, cậu đã nói rõ với hắn là hôm nay sẽ chỉ gặp chị gái rồi ăn trưa xong về ngay. Vậy mà hắn lại cư xử tệ bạc như vậy. Đúng là kẻ xấu xa. Trên xe buýt, cậu đã buồn ngủ đến mức suýt nữa bỏ lỡ trạm dừng.
“Chắc tại em dụi mắt nhiều quá nên bụi bay vào rồi.”
Eunmyeong viện cớ rồi dùng nắm tay chà xát mạnh vào mắt. Cậu cố gắng chuyển hướng chú ý một cách vụng về.
“À, mà món spaghetti ngon quá. Em cũng phải thử làm như này mới được.”
Nhưng chị gái không dễ bị đánh lừa. Ngay lập tức chị chạm vào trọng tâm vấn đề khiến lồng ngực Eunmyeong thắt lại.
“Có phải gã đàn ông đó đang bắt nạt em không?”
Eunmyeong khụt khịt mũi, giọng nghẹn lại.
“Uống nước đi.”
Chị gái đưa ly nước ra bảo cậu uống. Suýt nữa thì cậu phun cả spaghetti ra. Cầm lấy ly nước, Eunmyeong lẩm bẩm “Không…” rồi tránh ánh nhìn của chị.
Đôi mắt cậu đảo lia lịa đầy bất an, lòng trắng đỏ ngầu cùng với việc mở to tròn xoe trông chẳng khác nào mắt thỏ. Eunju im lặng quan sát biểu hiện đó.
“Em có muốn đến đây sống cùng chị không?”
Eunmyeong lắc đầu từ tốn. Dù là căn phòng 1.5 nhưng quá chật chội. Đồ đạc và hành lý của chị gái chất đầy khiến căn phòng có cảm giác ngột ngạt.
Cảm giác an toàn dễ chịu mà không gian mang lại. Eunmyeong không tìm thấy chỗ nào trong này để đặt bước chân mình. Cậu lặng lẽ nhìn những mẩu giấy ghi chú dán trên tường. Trong kế hoạch của chị gái không hề có điều gì liên quan đến Eunmyeong.
Đương nhiên phải như vậy. Vì đã trưởng thành rồi, và nói chính xác thì bọn họ chỉ là hai người xa lạ không cùng huyết thống…
Dù sự nghi ngờ của người đàn ông về mối quan hệ giữa tôi và chị gái là quá đáng, nhưng chắc chắn trong mắt người khác sẽ thấy kỳ lạ. Eunmyeong từ từ lắc đầu.
“Không, em thấy chỗ em đang ở ổn lắm. Nước chảy mạnh, lại ấm áp.”
Chị gái vẫn tin chắc rằng Eunmyeong đang sống trong ký túc xá do công ty cung cấp như chị.
“Vậy thì tốt nhưng…”
Eunmyeong cười một cách ngượng ngùng. Trên gương mặt chị gái vẫn đọng lại nỗi lo lắng.
Eunmyeong đặt đũa xuống rồi đan hai tay dưới bàn. Những móng tay được người đàn ông cắt tỉa hiện ra, gọn gàng đỏ hồng không một vết xước. Dinh dưỡng đủ đầy nên móng cũng không bị sần sùi.
“Không đâu, anh ấy đối xử với em tốt lắm.”
Cậu nói một cách mơ hồ. Chị gái dùng đũa cuốn thêm một vòng mì ý rồi đặt lên dĩa của Eunmyeong.
“Đã bảo đừng dễ dàng tin người như thế mà.”
Eunmyeong cắn nhẹ môi dưới. Đây là câu chị thường nói từ trước đến giờ. Phải cảnh giác với những kẻ đối xử tốt mà không đòi hỏi gì.
“Không ai biết được họ giấu diếm điều gì bên trong, những kẻ như vậy thường là loại độc ác nhất.”
“Vậy sao…”
Trong lòng võng mạc Eunmyeong, những cuộc gặp gỡ nhỏ bé quý giá từ trước đến nay thoáng hiện lên. Chị gái nhấp một ngụm nước rồi uống cạn ly như để trôi đi cảm xúc.
“Em không biết người đàn ông đó sống bằng những việc bẩn thỉu đến mức nào đâu.”
Như đang kể một bí mật, chị gái hạ giọng xuống.
“Em thậm chí không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Eunmyeong mím chặt môi dưới.
Dù là người mới gặp lần đầu hay kẻ đã quan sát hắn từ gần, tất cả đều đồng thanh nói vậy. Một kẻ xấu. Chỉ cần nhìn ánh mắt là biết, thái độ trịch thượng như đương nhiên thống trị người khác, giọng điệu cao ngạo khi nói chuyện.
“Hắn làm mọi thứ miễn là kiếm được tiền. Thực sự là tất cả mọi thứ.”
“Ừ…ừ,” Eunmyeong gật đầu nhẹ. Trước câu trả lời mơ hồ đó, chị gái càng nói mạnh hơn.
“Nghe nói trước đây hắn từng gây ra vụ đâm chém trong nhà tắm công cộng.”
Trước mắt Eunmyeong thoáng hiện hình ảnh thân hình đầy sẹo lớn nhỏ của người đàn ông. Có lẽ đó là dấu vết còn sót lại.
“Nhưng chị ơi, anh ấy thực sự đối xử tốt với em. Mua cho em nhiều món ngon, cho em sống ở nơi tốt…”
Anh ấy còn cứu em khỏi con tàu, chị cứ lo sợ anh ấy sẽ hãm hại mình nhưng lại còn cho công việc và chỗ ở nữa.
Nếu là ngày trước, chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Lần đầu tiên tôi thấy chị trông ổn định như vậy. Những cơn ho cũng đã thưa dần, mái tóc dài xõa xuống thắt lưng vì không có tiền đi cắt nay đã được tỉa gọn gàng, trông thật đẹp mắt.
Tôi muốn bảo vệ hình ảnh này của chị nhiều nhất có thể, nhưng Eunmyeong mỉm cười mơ hồ rồi đột nhiên lặng đi vì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
“Chị này, có phải…”
Những âm tiết chưa kịp thành lời cứ quẩn quanh trong miệng. Tôi muốn hỏi xem có phải Jangja đã tìm đến không.
Làm sao hắn ta có thể biết nơi chị làm việc để tìm đến chứ? Nhưng dù sao đi nữa…
Cha của Jangja – ông chủ nhà hàng sashimi – là người có mối quan hệ rộng khắp vùng này, còn bản thân hắn cũng là tay giang hồ khét tiếng với nguồn tin cực kỳ linh hoạt. Nếu chẳng may hắn lần theo dấu vết của chị… Eunmyeong cảm thấy cả bầu trời trước mắt như sụp đổ.
“Sao thế? Em có gì muốn nói à?”
Chị hỏi. Eunmyeong ngập ngừng mím môi.
Tôi vẫn còn thèm những chiếc bánh bao, vẫn nhớ về ngôi nhà dù đã đổ nát nhưng ấm áp ngày nào. Nhưng chị thì khác. Chị dường như đã quên hết quá khứ và sẵn sàng bay cao.
Tôi cảm thấy mình như bị bỏ lại phía sau, ở một nơi rất xa. Dù bản thân còn thiếu sót, dù không thể trở thành đôi cánh cho chị, nhưng ít nhất tôi mong mình có thể là ngọn gió nâng bước chị.
Eunmyeong lắc đầu. Tôi không muốn chị biết. Tôi chỉ mong chị được bình yên.
Chị khẽ thở dài.
“Em này.”
Đôi mắt đẫm lo âu nhìn thẳng vào Eunmyeong. Tôi tự hỏi chị định nói gì.
“Có phải em nghe tin gì về trại trẻ mồ côi không?”
Câu nói bất ngờ khiến Eunmyeong ngẩng đầu lên.
“Trại trẻ mồ côi?”
Chuyện trại trẻ mồ côi thì sao chứ? Khi Eunmyeong hỏi lại, vẻ mặt chị thoáng hiện lên sự hối hận. Như thể chị đã mở lời không đúng chỗ.
“Chị tưởng em định nói về chuyện đó?”
“Không, sao lại nhắc đến trại trẻ mồ côi?”
Bỗng nhiên một nỗi bất an ập đến, Eunmyeong đặt chiếc nĩa xuống. Chị gái cứ mấp máy môi như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Vốn là người thẳng thắn, quyết đoán, nhưng giờ lại tỏ ra do dự khiến cậu càng thêm lo lắng.
Rồi chị buột miệng nói ra câu khiến chính mình cũng giật mình:
“Viện trưởng biến mất rồi.”
“Ơ…?” Eunmyeong ngơ ngác hỏi lại.