Chương 47
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 47
Không, không thể nào. Eunmyeong kết luận rằng đó chỉ là hiểu lầm. “Giết quách đi”, lời lẽ đẫm máu như thế chắc hẳn chỉ là trò đùa khi người đàn ông kia đang nở nụ cười đầy ẩn ý trên môi.
Hắn nhẹ nhàng gõ ngón tay trước mặt cậu.
“Mau bò lại đây với ta.”
Con đường quê vắng lặng chẳng mấy khi có xe qua. Lần này, giọng nói vang lên rõ mồn một. Tim Eunmyeong đập thình thịch, bụng dưới quặn lại. Trong cơn hoảng loạn, cậu dán mắt vào người đàn ông rồi lắp bắp:
“Yonghee à, anh phải về thôi.”
Ngực cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chân giậm lia lịch trên mặt đất.
“Hôm nay vui lắm. Chúc mừng sinh nhật cậu.”
Eunmyeong vẫy tay chào tạm biệt. Mồ hôi lạnh thấm đẫm khiến gió lùa qua kẽ tay. Cậu vội bước đi thì bất ngờ bị túm cổ tay từ phía sau.
“Sao… sao cậu…?”
Mắt mở to vì bối rối, Eunmyeong lắp bắp hỏi. Yonghee bất ngờ quát lên giọng đầy hung hãn:
“Địt mẹ, thằng cha kia là côn đồ đúng không?”
Côn đồ ư? Nghe từ định danh đó, đầu gối Eunmyeong khựng lại. Cậu quay đầu nhìn người đàn ông – hắn đang ngậm điếu thuốc trên môi, nhíu đôi lông mày rậm khi bật lửa rắn vàng.
“Anh đang nhìn đâu vậy? Em đang nói chuyện với anh đây.”
Yonghee kéo vai Eunmyeong về phía mình, giọng nổi cáu như trẻ con đòi hỏi:
“Đúng là côn đồ mà! Hắn không phải dân quanh đây phải không?”
Eunmyeong giật mình, vội bịt miệng Yonghee lại, phải kiễng chân vì chiều cao chênh lệch. Cậu lắc đầu quầy quậy:
“Không phải đâu. Đó là… là chủ nhà cung cấp hải sản cho quán mình ở Seoul.”
Trong lúc đó, Eunmyeong đảo mắt liếc nhìn thái độ của người đàn ông. Cậu lo lắng không biết hắn có đang khó chịu không, nhưng gã chỉ cười khẩy một cách thích thú, khóe miệng vẽ lên đường cong mỉa mai. Hắn nhếch mép nhai trầu rồi lẩm bẩm: “Đồ khốn.”
“Yonghee à, em thực sự ổn mà. Vị đó sẽ đưa em về nhà. Chỉ cần lên xe đó là về thẳng nhà được ngay.”
Eunmyeong gượng ép môi mình nhếch lên thành nụ cười. Nhưng đôi mắt đỏ hoe khiến khuôn mặt cậu trông vừa buồn cười vừa thảm hại, chẳng biết là đang cười hay khóc.
Yonghee chăm chú nhìn Eunmyeong.
“Em chắc chắn ổn chứ?”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Eunmyeong vội gật đầu lia lịa. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo gáy. Cậu đang cố gắng hết sức để thoát khỏi tình huống này.
“Nhưng sao em run rẩy thế? Như vừa thấy ma ấy.”
Ánh mắt lo lắng của Yonghee hướng về phía Eunmyeong. Cậu không thể thốt nên lời. Nói rằng mình không sợ trong khi ngay cả đôi tay cũng đang run lẩy bẩy.
“Này, em sẽ liên lạc sau.”
Eunmyeong vội bước đi. Cơn say đã tan biến từ lúc nào. Toàn thân cậu run rẩy như vừa bị dội nước đá.
Lần này Yonghee không giữ cậu lại được. Eunmyeong nhanh nhẹn đợi tín hiệu đèn rồi lao về phía người đàn ông.
Có lẽ vì quá vội vàng. Bước chân vấp váp suýt ngã. Eunmyeong theo phản xạ đưa tay ra phía người đàn ông nhưng hắn không đỡ. Hắn chỉ đứng đó nhìn xuống cậu đang bám vào eo mình.
“Em bé, muốn lên xe của tên côn đồ à?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu, như đang đè nén Eunmyeong xuống. Cậu gục mặt vào hông người đàn ông rồi gật đầu. Rồi nhắm nghiền mắt lại.
*
Không khí trong xe đè nặng lên Eunmyeong. Cảm giác như làn da đang bị ép xẹp lại.
Suốt quãng đường về, người đàn ông cứng đờ hàm dưới, không thốt nửa lời. Chỉ có đôi đùi gân guốc đạp ga hết cỡ khiến chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng. Eunmyeong cảm thấy mình như bay lên khỏi mặt đất, bánh xe dường như chẳng còn chạm đất nữa.
Reng reng, vùn vụt… Chiếc điện thoại vẫn vô tư đổ chuông trong lúc này. Liếc nhìn xuống đùi, màn hình ngập tràn tin nhắn từ Yonghee:
Chữ “báo cảnh sát” khiến Eunmyeong giật bắn người, vội chộp lấy điện thoại.
Ngón tay cái nhanh như chớp gửi đi dòng tin khẩn thiết.
Cậu còn nhấn mạnh thêm vài lần cho chắc, lòng đầy lo sợ.
Đang lúc cậu cuống cuồng ôm chặt điện thoại thì rầm! – chiếc xe phanh gấp dừng đột ngột.
“Ực!”
Eunmyeong đập trán vào màn hình điện thoại.
Bạch! Cánh cửa lái bị đóng sầm. Người đàn ông bước xuống với dáng vẻ giận dữ. Thường lệ, hắn sẽ sang mở cửa ghế phụ, nắm cổ tay Eunmyeong dắt vào khách sạn. Nhưng hôm nay khác.
Áo choàng dài phấp phới, Eunmyeong chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng rộng của hắn đang tiến vào cửa khách sạn một mình.
Vội vàng mở cửa xe, cậu loạng choạng đặt chân xuống đất.
Chẳng lẽ hắn nổi giận rồi?
Tại sao? Vì mình hôm nay về trễ? Hay vì trốn việc đi chơi?
Nếu thế thì thật oan uổng. Cả đời cật lực làm đến móng tay gãy rụng, hôm nay là lần đầu tiên dám buông thả chút xíu.
Eunmyeong đã rất vui. Khoảng thời gian hiếm hoi không phải đổ mồ hôi xương tủy. Chỉ ngồi đó nhấm nháp ly bia, trò chuyện với Yonghee khiến cậu có chút ảo tưởng.
Ảo giác rằng mình cũng là một chàng trai bình thường. Và giờ đây, cậu mới nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh phù phiếm.
Người đàn ông bước vào thang máy. Eunmyeong vội vàng lết đôi chân theo sau hắn.
“Giám đốc, em…”
Em định nói rằng nếu ngài giận vì em không làm việc, thì từ ngày mai em sẽ chăm chỉ trả nợ. Hôm nay chỉ là một phút lầm lỡ thôi, em đã báo là sẽ về muộn nhưng có lẽ ngài không nhớ.
Dạo này em cứ thấy lòng xao xuyến khó tả.
Dù người đàn ông kia không hề hay biết, nhưng khi hắn mặc chiếc áo em giặt, khi hắn cầm đũa bằng tay phải hay nắm chặt điện thoại, em đều lén dán mắt vào từng khoảnh khắc ấy.
Có lẽ thứ gì đó đã bắt đầu ký sinh trong trái tim em.
Đây là cái gì vậy?
Muốn đặt tên cho cảm xúc này, em cần phải có chút hiểu biết, nhưng Eunmyeong chẳng biết gì cả. Em ghét thứ đang bám lấy mình, chỉ muốn móc cổ họng ra mà cào xé nó.
Nhưng càng ý thức được, càng ở gần người đàn ông ấy, triệu chứng kỳ lạ này lại càng trầm trọng. Vì thế, em cảm thấy biết ơn Yonghee vì đã giúp em tạm quên đi đầu óc rối bời.
Liệu ngay cả khoảnh khắc ngắn ngủi đó cũng không được phép với em sao?
Eunmyeong nhìn chằm chằm vào con số tầng đang dần tăng lên. Cảm giác như đang đếm ngược những ngày còn lại của cuộc đời mình.
“Từ ngày mai em nhất định sẽ…”
Đúng lúc để thêm câu “không lười biếng nữa, em sẽ làm việc chăm chỉ”. Lời nói mà em phải gồng hết sức mới thốt ra được.
“Trong lúc đó mày còn rèn thêm kỹ năng chơi gà non à?”
Câu nói sắc như dao chém ngang lưng Eunmyeong.
“…Hả?”
Em ngây người hỏi lại. Hắn vẫn giữ nguyên đầu hướng về phía trước, chỉ đảo mắt sang nhìn em. Ánh trắng trong mắt hắn lóe lên khiến em sợ đến mức không thốt nên lời.
“Mày giới thiệu tao với thằng chó đó thế nào? Bảo nó rằng thằng giang hồ này đêm nào cũng bám lấy mày à?”
Đôi môi hé mở của Eunmyeong khép lại trong tuyệt vọng. Dù có nói không thì cũng chẳng ích gì.
“Nó bảo gì? Rằng dưới thân mày đã ướt sũng rồi hả?”
Tôi chỉ đành chịu đựng những lời lẽ thô tục như mưa bom bão đạn dội thẳng vào mình.
“Ting!” – Tiếng chuông báo vang lên, thang máy dừng lại. Cánh cửa mở ra nhưng cả hai đều không bước chân ra ngoài, cứ thế mắc kẹt trong không gian chật hẹp.
Xoẹt… xoẹt… Cánh cửa lại bắt đầu khép lại. Người đàn ông chộp lấy cổ tay Eunmyeong.
“Á…!”
Bàn tay ấy quá lớn và nóng rực, như thể sắp thiêu cháy làn da non.
“Thả ra đi… đau quá…”
Eunmyeong giật mình co rúm như kẻ bị bỏng, cố giật tay lại nhưng vô ích.
Hắn thò tay vào khe cửa thang máy đang khép sập, bạo lực mở toang cánh cửa tội nghiệp vốn chỉ khẽ hé. Trong chớp mắt, hắn đã sải bước ra ngoài.
“Khụ…!”
Chẳng mảy may quan tâm tới Eunmyeong nhỏ bé phía sau, hắn bước những bước dài khiến cậu phải chạy theo với đôi chân dạng rộng.
Rầm! Tiếng cửa đóng sầm vang vọng khắp hành lang như tiếng nổ.