Chương 38
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 38
Eunmyeong gật đầu lia lịa. Đôi mắt đã ướt đẫm từ trước mở to hết cỡ, như thể vừa nhận được sự thấu hiểu mà cậu hằng mong đợi.
“Vâng ạ.”
Rồi cậu cắn chặt môi dưới, nước mắt chảy dài trên gò má. Giống như đứa trẻ lớn lên trong áp bức cuối cùng cũng gặp được vị cứu tinh mà bấy lâu hằng trông ngóng.
“Có gì mà…”
Người đàn ông thì thầm như đang hỏi “sợ lắm hả?”. Thấy mái tóc rủ xuống vầng trán tròn trịa, hắn đưa tay lên. Ngón giữa cứng cỏi luồn nhẹ vuốt ngọn tóc mềm.
Từng sợi tóc mượt mà quấn quýt lấy bàn tay. Vốn có trí tưởng tượng phong phú, người đàn ông không khỏi liên tưởng đến cảm giác của lọn lông mịn màng đang che phủ giữa đùi Eunmyeong.
Màu sắc vừa đẹp, chẳng hề thô cứng, khi dùng ngón tay cuốn quanh lại ôm khít lấy nhau. Nếu dùng lưỡi liếm từng sợi, chúng sẽ bóng mượt như vừa được chăm sóc tại spa hạng sang.
Chẳng hay biết những ý nghĩ đen tối đang chập chờn trong đầu kẻ kia, Eunmyeong im lặng dựa má vào bàn tay đang vuốt ve. Gò má mềm mại bị ép biến dạng trong lòng bàn tay gân guốc thô ráp. Có vẻ cậu đang được an ủi rất nhiều.
Hơi thở phập phồng phả vào lòng bàn tay cứng nhắc của người đàn ông. Đối với kẻ chỉ quen cầm nắm những thứ sắc lạnh và tàn bạo, cảm giác này thật lạ lùng. Cho đến khi nó hoàn toàn thuộc về mình.
Eunmyeong mấp máy đôi môi đỏ thắm:
“Giám… Giám đốc đã đánh cháu…”
“Ừ, đúng vậy.”
Có lẽ quá nhiều suy nghĩ chất chứa, cậu bặm môi rồi lại mở ra.
“Bảo cháu là thằng đần, cứ thế mà mắng. Rồi còn nói bố mẹ cháu vì thế mà bỏ rơi cháu. Nhưng cháu nghĩ mãi không ra lý do bị bỏ rơi, thế mà cứ bảo cháu ngu đần hoài.”
Mí mắt Eunmyeong dần sụp xuống. Cơn buồn ngủ đang kéo đến. Sau đêm dài trong không gian chật hẹp ấy, giờ đây toàn thân cậu lại bốc hỏa.
“Em định đi học thì họ cắt nát đồng phục của em… Họ bảo dù sao cũng sẽ bán em vào ổ điếm nên học hành làm gì cho phí công. Em chưa từng được học hết cấp hai, vì thế nên em mới ngu ngốc thế này…”
Dù vậy, cậu vẫn cứ muốn nói ra hết mọi điều. Trong cơn sốt cao mê man, cậu lẩm bẩm những lời chẳng rõ ý nghĩa.
“Lúc mới sinh ra, chắc em không ngu ngốc thế đâu.”
Bình thường chẳng mấy khi nói nhiều, giờ bỗng tuôn ra như thác lũ. Có lẽ cậu đã quá khát khao được trút bầu tâm sự. Người đàn ông chỉ mở cánh cửa kho thịt, vậy mà Eunmyeong như thể vỡ òa mọi cảm xúc chất chứa bấy lâu.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên ngực người đàn ông.
“Nhưng em đâu có ngu thế đâu. Em biết đan lưới, giăng câu, nấu canh cay, phục vụ cũng giỏi nữa…”
“Ai bảo thế?”
Người đàn ông cúi đầu về phía Eunmyeong, giọng điệu dịu dàng khác thường. Như thể hứa hẹn sẽ trao cho cậu thứ cậu muốn nếu nghe lời.
“…Ông chủ ạ.”
Mí mắt cậu sụp xuống gần hết. Hàng lông mi cong vẽ bóng lên gò má, như vầng trăng non. Có vẻ cậu chịu đựng quá nhiều áp lực, mồ hôi lã chã rơi trên trán.
“Muốn ngủ một giấc không?”
Vâng, Eunmyeong gật đầu. Cổ cậu dần mềm ra, tay chân duỗi thẳng. Chỉ trong chớp mắt, cậu đã chìm vào giấc ngủ. Lồng ngực nhỏ nhắn phập phồng như muốn tự nhắc mình còn sống. Trông vừa tội nghiệp lại buồn cười.
Phụt, người đàn ông bật cười, định ngồi dậy khỏi giường thì nhận ra bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt vạt áo mình. Một sự níu kéo đầy quyết tâm, không muốn buông ra.
Ha, lúc ấy người đàn ông mới bật cười ngắn ngủi, lồng ngực rung lên. Thật là lố bịch.
*
Eunmyeong từ khi sinh ra tới giờ chưa từng có mấy thứ gọi là của riêng mình.
Hầu hết những thứ trôi dạt về trại trẻ mồ côi đều sớm muộn cũng rơi vào tay Eunmyeong. Chiếc áo bông cũ kỹ, chiếc áo phông ngắn tay sờn rách dưới nách, đôi giày thể thao mòn vẹt gót.
Lần đầu tiên Eunmyeong được viết tên mình lên một món đồ mới chính là cuốn sách giáo khoa. “Lee Eunmyeong” – khi cậu viết tên mình lên sách, chị gái đã dạy cậu học bài.
Đó là cuốn sách cậu vô cùng trân quý. “Eunmyeong à, con người phải học hành tử tế mới trở thành người tốt và kiếm được nhiều tiền.” Chị gái thường nói câu đó như một thói quen.
Eunmyeong không hiểu thế nào là người tốt. Cậu chỉ đơn giản muốn kiếm thật nhiều tiền. Càng nhiều càng tốt. Vì thế, cậu rất thích học.
Hơn nữa, việc học hỏi điều gì đó mới mẻ giống như lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống trống rỗng của cậu. Điều đó khiến cậu vô cùng hạnh phúc.
Thế nên…
Khi viện trưởng xé nát những cuốn sách của cậu, trái tim cậu như bị xé thành trăm mảnh.
Viện trưởng cắt luôn cả bộ đồng phục, như một lời nhắc nhở rõ ràng về hậu quả nếu cậu không nghe lời. Eunmyeong đã van xin, hứa sẽ không dám tái phạm và không đụng đến sách vở nữa, nhưng bộ đồng phục đã nhanh chóng trở thành một đống giẻ rách.
Từ đó, cậu buộc phải bỏ học và đi làm. Đối với Eunmyeong, khát khao đồng nghĩa với từ bỏ. Cậu không dám mơ ước bất cứ điều gì nữa, vì sợ sẽ lại bị tước đoạt.
Sau này, dù nhìn thấy món ngon hay thứ gì đẹp đẽ, cậu đều vội vàng quay đi, tự nhủ rằng chúng không thuộc về mình.
*
Cậu vừa trải qua một giấc mơ dài. Đầu óc nặng trịch, như có đám mây đen kịt vừa tan biến, để lại tâm trí mơ hồ.
Từ từ mở mắt nặng trĩu, thứ đầu tiên hiện ra trước mắt cậu là bộ ngực rám nắng. Cứng như hai khối bê tông nâu đặt song song.
Điều tiếp theo Eunmyeong nhận ra là những vết sẹo lớn nhỏ. Chúng hằn sâu vào da thịt…
Những con cá khi mắc câu thường bị rách miệng, và vết thương không lành hẳn nên để lại sẹo xấu xí. Những vết sẹo trước mắt cậu cũng y hệt như vậy – sần sùi, gồ ghề, do không được chữa trị kịp thời.
Eunmyeong dùng mắt lần theo từng vết sẹo ấy.
“Ngộp thở…”
Bỗng nhiên ngực tôi nghẹn lại. Nhìn xuống thì thấy Eunmyeong đang bị người đàn ông ôm chặt lấy. Cánh tay dày của hắn đặt lên bụng tôi, nâng lên một cách nặng nề. Một cánh tay mà lại nặng đến thế sao? Tôi chợt nghĩ có gì đó không ổn.
Hơn nữa, trước khi ngủ, rõ ràng cơ thể tôi vô cùng bẩn thỉu. Nhưng giờ lại không hề có mùi tanh, có lẽ người đàn ông đã tắm rửa cho tôi. Lẽ ra phải có mùi rất kinh khủng mới đúng… Người đàn ông vốn luôn chăm chút bản thân không ngừng nghỉ, liệu có phải hắn đang giận tôi không? Tôi lén liếc nhìn thái độ của hắn.
Người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh, mắt nhắm nghiền. Đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, ngay cả khi ngủ vẫn toát lên vẻ sắc lạnh.
Nhưng so với hình ảnh thường ngày của vị giám đốc luôn tỉnh táo, nhạy cảm và căng thẳng, thì lúc này thấy hắn thả lỏng cổ, nằm yên như vậy lại khiến tôi có cảm giác mới mẻ.
Dù ngực hắn quá lớn khiến tôi ngột ngạt, Eunmyeong vẫn nằm im như chết. Tôi sợ hãi, nếu cử động dù chỉ một chút và đánh thức hắn, liệu hắn có còn ôm tôi nữa không? Tôi cố thở nhẹ nhàng, như sợ cả hơi thở cũng làm phiền.
Nhưng khi nghĩ rằng hắn đang ôm mình, sự ngột ngạt ban nãy bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
“Ừm…”
Người đàn ông bỗng rên rỉ và trở mình. Thế giới của Eunmyeong sát bên cũng bị xáo trộn theo. Cót két, cót két, lò xo giường rên rỉ như cầu xin được tha. Ngược lại, Eunmyeong nín thở.
“Hừm.”
Với tiếng rên thấp và khàn khàn, người đàn ông kéo Eunmyeong lại gần hơn. Rồi hắn chôn mặt vào gáy cậu. Phù, phù. Hơi thở nặng nề tràn lên làn da.
Ngứa quá. Eunmyeong co rụt cổ lại. Sau đó, cậu lén nắm lấy phần eo của người đàn ông. Chỉ nắm mép áo, chỉ một chút thôi. Đó là giới hạn dũng khí lớn nhất mà Eunmyeong có thể có.
Bum, bum, bụp. Tiếng tim đập của người đàn ông vang lên từ làn da tiếp xúc. Nhịp tim của hắn lớn như chính cơ thể hắn. Nghe tiếng ấy, lòng tôi bỗng thấy vô cùng yên tâm.
Tỉnh dậy với cảm giác không cô đơn, lòng Eunmyeong bỗng dâng trào nỗi nghẹn ngào. Cậu cắn chặt môi, cố nén những giọt nước mắt nhưng không thể nào kìm được tiếng nức nở đang trào ra.
Thế nên, Eunmyeong chỉ biết khóc thầm, nín thở. Cậu gồng mình hít sâu, cắn chặt mu bàn tay bằng hàm răng nhỏ. Làm vậy sẽ ngăn được tiếng khóc lọt ra ngoài – một kỹ năng cậu đã học được sau bao đêm khóc thầm ở trại trẻ mồ côi.
Eunmyeong nằm bất động trong vòng tay người đàn ông như bị trói chặt bằng dây thừng, chỉ có những ngón chân nhỏ nhắn đẫm ánh trăng là khẽ cựa quậy được đôi chút.
Rồi cậu lại chìm dần vào giấc ngủ. Giọt nước mắt đọng trên hàng mi rủ xuống gò má tròn trịa.