Chương 35
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 35
35
04. Ánh trăng
Đêm khuya khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Eunmyeong lặng lẽ tiến về phía biển đêm. Cậu nhanh chóng liếc nhìn xung quanh. Những sợi tóc mảnh bay loạn xạ trong gió.
Eunmyeong bồn chồn như kẻ bị truy đuổi. Đôi mắt ươn ướt ánh lên nỗi sợ hãi tột cùng, dường như sắp trào ra bất cứ lúc nào.
Nếu cứ thế này mà bị đàn ông bắt gặp thì…
Bỗng Eunmyeong dừng phịch hai chân xuống bãi cát. Cậu biết mình sẽ bị xơi tái không còn mảnh giáp. Hình ảnh người đàn ông cầm miếng sườn LA ăn ngấu nghiến hiện lên trong đầu.
Làm sao hắn có thể chỉ mút sạch thịt ngay khi đưa vào miệng như vậy? Rồi mình cũng sẽ y hệt thế thôi. Bị lột sạch thịt đến tận xương.
“Mày biết rồi đấy, đồ khốn? Không phải mày thì là chị mày.”
Đúng lúc cậu nghĩ có lẽ nên quay về, giọng nói của Jangja vang lên trong đầu như hòn đá tảng.
“Thử cãi lần nữa đi, tao đập chết mày.”
Jangja là loại người nói là làm. Đặc biệt khi nói đến bạo lực, hắn chẳng hề do dự. Nếu không mang đồ về, Jangja sẽ đánh chết cậu, còn nếu bị bắt gặp làm chuyện này, cậu sẽ bị ông chủ xử lý.
Tại sao cuộc đời chỉ cho cậu toàn những lựa chọn như thế này? Trái tim cậu chao đảo như chiếc cân đong đưa. Đôi má bầu bĩnh xệ xuống vì u sầu.
Eunmyeong đờ đẫn nhìn ra biển như kẻ lạc đường. Rì rào, rì rào… Biển đêm gầm gừ như con chó dữ tợn, dựng những móng vuốt sóng dữ.
Cậu đặc biệt không thích biển đêm. Nó giống như một con thú đen đủi đang thu mình lại… Đáng sợ đến phát khiếp.
Xào xạc, gió biển lạnh lẽo thổi qua. Eunmyeong cảm thấy trống trải giữa bãi biển vắng lặng.
Chị cậu cũng từng cảm thấy thế này chăng? Khi bị viện trưởng đe dọa, bị chủ tiệm hải sản bóc lột vì cậu, có phải chị cũng như đang đứng giữa biển khơi mù mịt không thấy bờ?
Trong tay chỉ có núi nợ chất chồng và người chị duy nhất, tại sao ngay cả thứ đó cũng quá sức để bảo vệ?
Chị gái tôi vừa mới bắt đầu có được hạnh phúc. Có công việc ổn định, mặc bộ đồng phục đẹp đẽ. Trong đầu tôi lập tức tràn ngập suy nghĩ phải bảo vệ bằng được điều đó dù có chuyện gì xảy ra.
Eunmyeong trợn mắt lên, gồng sức. Trong đôi mắt ướt át như có thể bắn ra nước ép nếu vắt mạnh, khác với bình thường, đã ánh lên quyết tâm.
“Đây không phải chuyện làm được hay không. Đây là việc phải làm.” Eunmyeong chậm rãi bước từng bước.
Bến tàu có nhiều thuyền đang neo đậu. Trời tối nên khó nhìn rõ. Eunmyeong vội rút chiếc bật lửa từ túi ra. Vút, khi bánh xe quay, ngọn lửa nhỏ bùng lên. Cậu kiểm tra từng chiếc một để tìm con thuyền mình cần.
“À.”
Giữa đám, có chiếc thuyền đề tên “Tteokgal-ho”.
“…Chính là nó.”
Eunmyeong đứng thẳng người. Bề ngoài chỉ là một con thuyền bình thường không có gì đặc biệt, nhưng nghe nói bên dưới có giấu ma túy mà trùm đang tìm. Eunmyeong lại một lần nữa liếc nhìn xung quanh.
* “Đồ hèn nhát~ Đừng chửi nữa! Dù có lang thang khắp những con hẻm bẩn thỉu~”
Cơ thể đột nhiên cứng đờ. Tiếng hét điên loạn vang lên từ đằng xa. Eunmyeong nín thở. Giọng hát gào thét như đang cố uống rượu say rồi dần dần xa dần.
Chỉ khi tiếng động biến mất hoàn toàn, Eunmyeong mới lén lút bước lên thuyền. Rầm, trục chính lung lay.
“…Ư.”
Bước vào trong, mùi tanh của cá kinh khủng không bình thường. Buồn nôn bỗng trào lên. Cứ như thể nếu cho tay vào cổ họng, sẽ ói ra ào ạt ngay lập tức.
Eunmyeong lấy lại bình tĩnh. “…Chỉ cần nhanh chóng lấy thứ trùm bảo mang về thôi. Ra khỏi đây sẽ không ngoái lại nhìn nữa.”
“…Hự.”
Đi nhanh vào giữa thuyền rồi ngồi xổm xuống. Quan sát kỹ thì thấy có tay nắm cửa gắn dưới sàn. Đó là khoang cá để nhốt cá đánh bắt được. Eunmyeong nắm chặt vòng sắt rồi kéo mạnh mở cửa.
“…Ư…!”
Rầm, cửa mở ra.
Bên trong khoang cá tối om. Eunmyeong cẩn thận bật bật lửa soi vào trong. Ngọn lửa cam di chuyển tới lui, chiếu sáng không gian chật hẹp.
“Thật sự có cái gì ở đây không chứ?”
Có lẽ chỉ là mấy mẩu cá vụn thôi. Chẳng thấy dấu hiệu gì của ma túy cả. Hay tại mình không tìm kỹ nên bỏ sót?
“……”
Nhìn mãi vào khoang tàu tối om khiến Eunmyeong thấy chóng mặt. Hôm nay sóng đánh dữ dội khác thường. Thời tiết thật tệ. Nghĩ đến việc trời sắp mưa, lòng cậu bỗng nôn nao.
… Thôi đừng lần nữa, xuống xem thử đi.
Eunmyeong cắn mạnh vào má trong. Lớp thịt mềm mại giãn ra lấp đầy khoang miệng. Cậu từ từ bám thang leo xuống.
Khoang tàu tối đen như mực, mùi tanh hôi xộc vào mũi như dao đâm. Nhưng dò mãi dưới sàn vẫn chẳng thấy gì dính vào đầu ngón tay.
Rầm!
Con tàu chao đảo. Trục cơ thể nghiêng lệch. Eunmyeong kêu “ủa ủa” rồi phịch một cái ngã phịt xuống đất.
“Ưm…”
Đang xoa cái mông đau điếng thì két – một tiếng động vang từ trên cao. Bóng tối dần đặc quánh. Không lẽ… Ngước lên nhìn, cánh cửa khoang đang khép lại.
“Ơ…!”
Eunmyeong ngẩn người nhìn lên như con hoẵng giữa đường nhìn xe lao tới. Toàn thân chìm vào bóng đêm. Đến bàn tay mình cũng không thấy nữa.
“Này ơi!”
Cuống quýt, Eunmyeong quờ quạng hai tay. Mắt vô dụng khiến đầu óc đờ đẫn.
Bỗng đầu ngón tay chạm vật gì, cậu túm lấy. Là cái thang. Dò dẫm từng bước leo lên. Một tay gồng đẩy cánh cửa nhưng nó không nhúc nhích.
“Có người ở đây!!”
Eunmyeong hoảng hốt. Một tay bám thang, tay kia đấm thình thịch:
“Không có ai ở đó hả?”
Nhưng dù cố sức đẩy cửa, chỉ nghe tiếng rầm rầm vang lên.
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng động điên loạn khiến con tàu chao đảo. Chiếc thang trượt nghiêng, Eunmyeong ngã vật ra.
Sau đó, hành động tương tự đã lặp đi lặp lại nhiều lần. Bao nhiêu lần trèo lên thang, dùng nắm đấm đập cửa rồi gây náo loạn khiến chiếc thang rung lắc rồi bật ra.
Quá tối… Phải, phải có lửa mới được.
Eunmyeong vội vàng lấy bật lửa ra, ngón tay lướt “vù vù” trên bánh xe. Rồi đột nhiên “xoẹt”, ngọn lửa nhỏ bùng lên xua tan bóng tối.
May quá… Thật may là còn cái này. Ngón cái của cậu run rẩy khi ấn mạnh bánh xe.
Nhưng rồi đột nhiên, bàn tay mất lực, ngọn lửa tắt phụt như bị thổi tắt.
“Ơ…”
Trong bóng tối ập đến nhanh chóng, Eunmyeong vội vàng bật lại bật lửa. Cứ thế, một lần, rồi lại một lần, cậu cố gắng nhóm lửa. Móng tay nứt nẻ và gãy, nhưng cậu vẫn tiếp tục quay bánh xe.
Rồi ngọn lửa bắt đầu yếu dần. Màu sắc nhạt đi, kích thước teo lại, dần biến mất như bị mài mòn bởi cái dũa móng.
“Sao không cháy nữa vậy…”
Cuối cùng, dù quay “vù vù” bao nhiêu lần, lửa vẫn không bật lên. Hết ga rồi.
Thật là thảm họa.
“Này… Ở đó có ai không?”
Lo lắng, Eunmyeong cắn xé móng tay cái của mình. Nếu người đàn ông hay dùng dao rọc giấy tỉa móng tay chân cho cậu thấy cảnh này, chắc chắn sẽ mắng cậu te tua. Hắn sẽ nhướng lông mày lên, trừng mắt nhìn cậu đầy giận dữ. Biết đâu hắn lại thốt ra những lời bẩn thỉu nào đó nữa.
Nhưng Eunmyeong không có thời gian để nghĩ thêm nữa. Sợ quá, sợ quá, làm sao đây, bị nhốt rồi, sợ quá… Cảm giác như cổ họng bị siết chặt. Cậu hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh.
Thực ra, Eunmyeong không thích không gian kín. Không, thật ra là cậu rất sợ. Huống chi nếu còn tối om, cậu chẳng dám bước chân vào.
“Lũ trẻ không nghe lời đáng bị đánh như chó. Nuôi chúng ăn, nuôi chúng lớn, thay tã cho chúng, mà chúng không nghe lời, tại sao!”
Giọng nói như sét đánh vang lên trong đầu. Eunmyeong co rúm người, bịt chặt tai. Đó là ảo thanh, chỉ là ảo thanh thôi. Viện trưởng làm sao có thể ở trên thuyền bây giờ được.
Nhưng.
Dù biết rõ điều đó, chỉ cần nghe thấy giọng nói ấy thôi, Eunmyeong vẫn rùng mình đến tận mang tai. Đó là ký ức xấu xa đã ăn sâu từ thuở nhỏ, như rêu phủ lên những góc tối tăm trên cơ thể cậu.
Sột soạt. Một cơn sóng lớn vỗ mạnh dưới mông, như thể có con quái vật khổng lồ đang ẩn nấp bên dưới. Đôi mắt Eunmyeong ươn ướt nhìn lên.
“Bình tĩnh… Phải bình tĩnh thôi. Dù sao cũng phải làm việc… Chỉ cần chịu đựng đến sáng là xong.” Cậu cảm thấy không khí dường như ngày càng ngột ngạt.
Rồi…
Tụt tụt.
Nghe tiếng gì đó rơi xuống từ trên đầu, Eunmyeong ngước mắt nhìn lên.
* Can (캔) – “Mùa Xuân Của Đời Tôi” (2001).