Chương 24
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 24
Người đàn ông ngồi bắt chéo chân trên chiếc sofa da màu đỏ. Thân hình gần 1m90 cứng cáp như tòa nhà bê tông xây bằng gạch, không một chút mỡ thừa. Đôi giày bóng loáng lắc lư nhè nhẹ.
“Đến đây có mệt không ạ? Nơi này hơi hẻo lánh.”
Một trung niên mặc hanbok truyền thống mang trà ra tiếp đãi. Ông ta đội bộ tóc giả lố bịch, đeo kính gọng bạc. Trang phục tuy giản dị nhưng chiếc đồng hồ đeo tay lại là hàng hiệu đắt giá trị giá năm mươi triệu won. Khi ông ta ngồi xuống đối diện, người đàn ông nhe răng cười:
“Việc lớn vẫn phải làm nơi hẻo lánh mới đúng.”
Ông ta rút bao thuốc từ túi áo khoác, ngậm điếu thuốc trên môi.
“Biếu ông.”
Rồi gật đầu ra hiệu phía sau. Gấu (Gom) bưng hộp táo đặt ầm xuống bàn trà, nặng đến nỗi mặt bàn rung lên.
“Ôi giời, chủ tịch… Sao lại mang quà cáp thế này. Cứ để tay không đến cũng được mà.”
Viện trưởng mắt sáng rực, hai tay xoa xoa như ruồi bu, lộ rõ vẻ thèm thuồng.
“Nói gì thế, đến tay không thì thất lễ quá. Đến thăm người làm việc thiện mà.”
Người đàn ông khẽ gõ tàn thuốc. Viện trưởng thoáng nhíu mày khi thấy tàn thuốc đen rơi xuống sàn, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường.
“Nhân tiện…”
Đặt tách trà xuống, ông ta như chợt nhớ chuyện chính.
“Nghe nói ngài muốn quyên góp cho trại trẻ mồ côi của chúng tôi?”
“Ừ.”
Người đàn ông đáp ngắn gọn rồi đứng dậy. Ông ta ngậm điếu thuốc giữa hàm răng, thong thả dạo quanh thư phòng. Khắp nơi chất đầy cúp, bằng khen không chừa kẽ hở. Sự phô trương và dục vọng thấp hèn ngập tràn.
Dĩ nhiên, đó cũng chính là thứ dục vọng mà người đàn ông này luôn ấp ủ trong lòng. Thứ khát khao có thể khiến con người trở nên bẩn thỉu, hay tàn nhẫn thực hiện những hành vi đê hèn.
Nhưng chỉ có vậy, chẳng có gì đặc biệt. Một nơi không ai ngờ tới việc có thể vận chuyển ma túy giấu trong lưng cua. Nếu phát hiện một tên nhóc nào đó nuốt thuốc kích dục rồi trợn mắt lên, hắn sẽ nghiền nát ngay lập tức.
“Tch.” Người đàn ông chép miệng. Công việc trở nên phiền phức.
“Thật là tuyệt vời, thời nay vẫn có người tìm đến để làm việc thiện như vậy.”
Viện trưởng bước theo sau và đứng cạnh người đàn ông.
“Thực ra lúc đầu gặp ngài, tôi đã hơi bất ngờ.”
“Tại sao?”
Người đàn ông hỏi khẽ. Ánh mắt hắn nhìn xuống Viện trưởng – người thấp bé hơn hắn rất nhiều – lạnh lùng vô cùng.
“Trong mắt ông, tôi trông giống một tên côn đồ à?”
“À, không…! Chỉ là ngài cao lớn và đẹp trai như một ngôi sao nên tôi mới nghĩ vậy.”
Rồi ông ta cười ha ha một cách gượng gạo. Người đàn ông nhếch một bên mép, tiến lại gần hơn.
“Vì thân hình to lớn nên tôi hay bị hiểu lầm là dân đâm thuê chém mướn, nhưng Kang Pyeongwon này không phải loại người đó đâu.”
Làn khói xám từ điếu thuốc bay lên, uốn éo trong không khí.
“Tôi cũng làm nhiều việc tốt như Viện trưởng, dọn rác xã hội, chôn vùi những thứ bẩn thỉu.”
Khói thuốc có vẻ khó chịu khiến Viện trưởng quay mặt đi, nhưng người đàn ông cố tình áp sát hơn. Phà một hơi khói đặc quánh.
“Đôi khi cũng thiêu rụi chúng luôn.”
Một sự im lặng lạnh lẽo tràn ngập phòng Viện trưởng. Câu nói kỳ quái khiến ông ta nuốt ực nước bọt khô khan.
“Ể…? Ý ngài là…”
Mồ hôi chảy ròng ròng dưới bộ tóc giả của Viện trưởng. Mùi tanh hôi thoáng qua mũi người đàn ông. Vốn nhạy cảm với mùi và ghét cay ghét đắng những thứ bẩn thỉu, hắn trở nên vô cùng khó chịu. Nụ cười của hắn lạnh lẽo tắt ngấm.
“À, tất nhiên, đó là việc rất cần thiết.”
Ngay lập tức, Viện trưởng bật cười ha ha với vẻ mặt ngượng ngùng. Thái độ thay đổi 180 độ trông thật lố bịch. Lúc đầu khi hắn đến trại trẻ, ông ta còn sợ hãi bài xích, nhưng chỉ một câu “muốn quyên góp” đã khiến ông ta sẵn sàng liếm giày hắn.
Nhìn lại thì. Khi nghĩ đến “cậu nhỏ” của mình, cái lỗ bị thọc nát từ đêm đến sáng lại hiện lên trong đầu. Mùi hương thanh khiết như hoa nước lan tỏa trong ký ức.
“Đẹp chết người, khung cảnh văn phòng quá đi.”
Người đàn ông dùng lưỡi liếm môi, kìm nén dục vọng. Trong ánh mắt đảo qua, hắn chợt nhận thấy thứ gì đó.
“Ngài chơi golf à?”
Không phải thứ gì khác, mà là một cây gậy golf dựng nghiêng ở góc tường. Người đàn ông nhấc lên, thử cầm trong tay.
“Không, golf gì chứ. Tôi cái lưng này không ổn lắm.”
Viện trưởng vội vàng phủi tay. Có lẽ nghĩ không hợp với hình ảnh giản dị bên ngoài, hắn nhanh chóng biện minh:
“Già rồi, vận động chẳng nổi. Trước có người tốt tặng, từ chối không được nên đành để đấy.”
“Ra vậy.” Người đàn ông cười. Khi hắn cầm gậy golf tạo dáng swing hoàn hảo, viện trưởng lại lên tiếng:
“Ngài thích chơi golf lắm nhỉ?”
Vút! – Người đàn ông xoay người nhanh nhẹn, chiếc áo khoác bó sát bay theo. Một động tác hoàn hảo không chút thừa.
“Tôi không chơi. Đàn ông phải vận động toát mồ hôi chứ? Môn nhã nhặn thế này không hợp.”
Trong lúc nói, ánh mắt hắn dừng lại ở đầu gậy golf – nơi dính thứ gì đó đỏ lòm. Một vết không thể nhầm lẫn được. Máu. Và là máu tươi, mới dính vài ngày.
“Chuyện này thú vị đây, chết tiệt.” Muốn cười đến chết. Một viện trưởng trại mồ côi mà cũng đánh người, chẳng khác gì côn đồ. Thật là chướng mắt.
Ánh mắt hắn chuyển hướng, dừng lại ở khung ảnh lớn treo tường.
“Đứa bé này dễ thương quá.”
Câu nói bất ngờ khiến viện trưởng ngạc nhiên. Người đàn ông cười khẩy, dùng ngón giữa gõ “cốc” lên khung ảnh chụp tập thể các em nhỏ. Hắn chỉ vào một đứa:
“Đây, đứa mặt trắng nõn này.”
Khuôn mặt trắng bóc, tay chân ngắn ngủn, đôi mắt tròn xoe mở to. Trông cậu có vẻ sợ sệt như vừa bị ai đó quát mắng. Bộ quần áo rách rưới trên người chẳng khác gì đồ nhặt được.
“À, Eunmyeong đó hả?”
Chỉ cần nghe miêu tả về cậu bé mặt trắng, viện trưởng lập tức nhận ra. Người đàn ông đứng đó, tay chống gậy golf xuống sàn.
“Đúng là đứa trẻ tôi nuôi nấng như cháu ruột vậy. Xinh xắn nên được cho ăn ngon, thay tã, cõng trên lưng mà lớn lên, chà.”
Người đàn ông cười khẽ, tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Quả nhiên là bậc cao nhân.”
“Lúc đầu thằng bé rất hư. Đêm nào cũng khóc thét lên, đái dầm ra quần.”
“À…” – người đàn ông thở dài nhẹ. Viện trưởng vừa nói vừa chắp tay như đang hồi tưởng quá khứ:
“Thế nên tôi phải uốn nắn nghiêm khắc. Kết quả là giờ nó ngoan lắm, bảo gì làm nấy, nghe lời người lớn như chết đứng.”
Người đàn ông hít một hơi thuốc sâu hơn, khóe miệng cong lên:
“Giá mà sinh ra là Omega, chắc thiên hạ giành nhau đến rách việc. Đằng này lại là Beta.”
Viện trưởng thì thào như tiết lộ bí mật. Người đàn ông nhướng mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Vậy sao? Lạ thật.”
Hơi nghiêng đầu, ánh mắt hắn lướt xuống dưới: “Mà đúng là với Beta thì phần dưới của nó ướt sũng kinh khủng, như lũ tràn ấy…”
Rồi hắn nhìn chằm chằm vào ngón tay mình – ngón tay nhăn nheo vì ẩm ướt. Giờ đây những ngón tay căng mọng khiến hắn bứt rứt, lén đưa tay lên dụi mũi. Dường như vẫn còn vương mùi ngọt ngào, hay là ảo giác?
“Ban đầu định gả cho một vị cao quý lắm.”
“À, thế à” – người đàn ông lẩm bẩm vô hồn, dùng ngón tay cứng đờ dụi mắt.
“Lão Hội trưởng họ Ko, người có đức độ nhất vùng này.”
“…”
“Mỗi lần đến, cụ đều khen Eunmyeong nhà tôi dễ thương, ngoan ngoãn hiền lành, bảo giống hệt cháu ruột.”
Viện trưởng đắc ý chỉ tay sang bức ảnh khác.
“À, ngài đây rồi.”
Ánh mắt người đàn ông đen kịt lại. Một lão già đang nhận bằng khen tại đó.
Hừ, bảo là mới ngoài 70 nhưng nói nhảm gì thế. Trông già nua như đã ngoài 80. Ông lão đầu hói, lưng còng như con tôm, mặt nhăn nheo như con sứa, chỉ có đôi mắt là còn sống động, lấp lánh dục vọng.
“Ừm.”
Người đàn ông cười khẽ. Nhưng bụng dưới hắn đã dựng lên cột lửa. Hắn nghiến răng ken két, từ từ lắp ráp cơn thịnh nộ trong đầu.
Cơn giận này từ đâu mà ra? Do cái bộ mặt khốn nạn của viện trưởng? Giọng điệu ngu ngốc? Hay tách trà dở tệ?
…À, không phải.
Chính lão già này là kẻ đã bảo nhét thuốc kích dục Omega vào hậu môn Eunmyeong. Cũng vì thế mà hắn phải lặn lội xuống cái làng quê chó đẻ này.
Đ.mẹ lũ Alpha ngu ngốc, đến cái đầu buồi cũng không biết dựng…
Nhận ra không khí căng thẳng, viện trưởng liếc nhìn rồi vội vàng nịnh nọt:
“Nhưng mà Giám đốc Kang, người cao ráo vai rộng thế này, đánh golf chắc các cô gái xếp hàng dài.”
Người đàn ông siết chặt tay.
“Thỉnh thoảng vẫn phải đánh vài trận với khách hàng.”
Như bây giờ đây. Hắn khẽ nói rồi dùng lực đùa, vung hông quất mạnh. Đầu gậy golf đập nát tủ kính. Những mảnh vỡ thủy tinh vô tội vỡ tan thành ngàn mảnh.
Giữa đám mảnh vỡ tung tóe, ánh mắt kinh hãi của viện trưởng hiện rõ.
“C…cái gì thế này…!”