Chương 23
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 23
23
Không biết cậu đã hét lớn đến mức nào. Cổ họng đau rát, miệng khô khốc nhưng người đàn ông vẫn bắt phải ăn sạch từng hạt cơm.
“Mông mà teo đi thì ta lấy chỗ nào để đánh mà nhét vào hả?”
Sao từng lời hắn thốt ra lại như mũi dùi đâm thẳng vào thái dương thế này. Eunmyeong hoảng sợ đến mức co rúm người.
Không còn cách nào khác, cậu đành nuốt trôi từng muỗng cho hết bát cơm. Eunmyeong bĩu môi trộn cơm với canh thịt có rau củ thái nhỏ. Chiếc thìa bạc khảm nhân sâm lách cách khi cậu ăn vội. Dù món ngon nhưng bụng cứ cồn cào khó chịu. Sợ khó tiêu nên cậu cũng ăn thêm ít kim chi.
Trong lúc đó, người đàn ông đã dùng bữa xong và bắt đầu thay đồ trong phòng thay đồ.
“……”
Hôm nay trông hắn có vẻ vui khác thường. Vừa mặc quần lót đen nhánh vừa huýt sáo, hắn khoác lên người chiếc áo sơ mi xám. Cổ áo dựng lên để thắt chiếc cà vạt lụa đen, thắt nút hoàn hảo. Chiếc ghim cà vạt đính viên trang trí đỏ tròn xoe được gài vào trước khi hắn chỉnh lại cà vạt lần nữa.
Rồi hắn tiến về phía ghế sofa. Một tay cầm tập tài liệu. Khi đặt xuống bàn, ánh mắt Eunmyeong tự nhiên hướng về phía đó.
“Đọc rồi ký vào đây.”
Eunmyeong cúi xuống nhìn tập hợp đồng. Trắng là giấy, đen là chữ. Những con chữ dày đặc như đàn kiến bu quanh miếng kẹo đường ngọt lịm.
“Cái này là gì vậy?”
Eunmyeong ngây ngô hỏi. Người đàn ông bắt chéo chân trả lời chậm rãi. Vải quần suit căng thẳng kêu răng rắc.
“Ta đã nhận nợ thay chủ tiệm hải sản nên phải viết lại hợp đồng chứ.”
À, Eunmyeong thở dài khẽ.
“Anh nói sẽ trả nợ thay em vì vụ con cua đúng không?”
Không phải sao? Người đàn ông hỏi lại. Ánh mắt hắn đầy uy hiếp, giọng điệu như mọi khi chẳng chút quan tâm đến đối phương. Hắn quá quen với việc đè đầu cưỡi cổ người khác.
Eunmyeong vội gật đầu lia lịa sợ hắn đổi ý.
“Vâng, đúng vậy.”
Eunmyeong khẽ thì thầm rồi đặt ngòi bút lên tên mình được khắc bên cạnh chữ “Eul”. Ngay lập tức, hơi thở đầy khó chịu của người đàn ông vang lên bên tai. Cạch, hắn dùng mu bàn tay đập mạnh vào cây bút của Eunmyeong.
“Ta bảo đọc kỹ rồi ký, đồ ngốc.”
Ánh mắt lạnh lùng không chút thiện cảm hướng về phía Eunmyeong.
“Nếu ở đây có thằng biến thái nào viết rằng sẽ dùng mày cho đến khi mang thai năm đứa thì mày tính sao?”
Giọng điệu băng giá vang lên.
“…À.”
Eunmyeong không thể thốt nên lời. Đôi mắt cậu đảo lia lịa.
Nhưng dù không kể đến lượng chữ dày đặc khiến mắt hoa lên, bản hợp đồng này toàn những từ ngữ xa lạ với Eunmyeong. Dù vậy, cậu hiểu rõ sự xấu hổ là gì nếu thú nhận mình không hiểu. Biết đâu những từ này bất kỳ ai tốt nghiệp cấp ba cũng phải biết.
“Hả?”
Khi Eunmyeong khép miệng lại như con trai, người đàn ông chậm rãi hỏi lại trong khi cúi đầu tựa vào vai cậu. Một bên lông mày hắn nhếch lên đầy khiêu khích. Như thường lệ, nụ cười gợi cảm hiện trên khóe môi, nhưng Eunmyeong biết rõ đó không còn là nụ cười nữa.
Nụ cười ấy giống với sợi dây chuyền bạc luôn đeo trên cổ hắn, chiếc ghim cà vạt lộng lẫy hay bộ vest chỉn chu – tất cả chỉ là công cụ trang sức cho hắn mà thôi.
Trái lại, hắn có vẻ rất khó chịu.
“…Vâng.”
Không muốn gây phiền toái, Eunmyeong gật đầu nhẹ. Dù đọc hiểu hay không, cậu cũng chẳng thể từ chối được.
Hơn nữa, Eunmyeong đã mắc nợ hàng trăm triệu rồi. Có thêm món nợ này cũng chẳng khác biệt gì.
“Nhưng nếu cháu trở thành Omega…”
Gương mặt Eunmyeong chùng xuống ủ rũ. Cậu chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ có ngày được ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng không ngờ nó còn tăm tối hơn thế.
“Thì cháu sẽ bị bán đi ạ?”
Không khí trong phòng khách sạn đột nhiên ngột ngạt.
“……”
“……”
Sau khoảng lặng, tiếng xột xoạt vang lên. Người đàn ông ngả sâu vào chiếc ghế sofa da. Cách, hắn bắt chéo chân, rút gói thuốc mới từ túi áo ngực, cắn rách bao thuốc rồi nhổ bã ra. Hành động thô tục khiến Eunmyeong co rúm người lại.
Người đàn ông xé lớp nilon bọc thuốc lá, nhấc một điếu lên môi. Chiếc bật lửa Zippo hình cá sấu kêu xoèn xoẹt, ngọn lửa xanh bùng lên. Hắn nhíu chặt lông mày phải, hơi thuốc phà ra từ kẽ răng. Đường nét gò má sắc lẹm càng tôn lên vẻ hung bạo.
“Xéo! Vị thuốc này thối như ct. Lũ khốn này bán đồ chó má.”*
Hắn buông lời tục tĩu với vẻ mặt vô cảm. Điếu thuốc bị cắn chặt đến mức tưởng như gãy làm đôi.
“Thưa… thưa chủ tịch…”
Eunmyeong ngập ngừng, không biết hắn có nghe thấy không. Đôi mắt đen kịt quay sang chằm chằm.
“Gì?”
Ánh nhìn lạnh băng khiến cậu co rúm người. Những ngón tay nhỏ bé vò vạt áo choàng bệnh viện, cố tìm chút bấu víu.
“Hôm qua… ngài nói có cách biến Beta thành Omega…”
Cổ họng nghẹn lại, giọng nói vỡ vụn thành tiếng thều thào.
“Vậy… nếu cháu thành Omega… ngài sẽ bán cháu ạ?”
Từ viện mồ côi đến chủ nhà hàng sushi, ai cũng chỉ xem cậu như món hàng tồn. “Giá mà mày là Omega, tao đã bán được giá rồi”. Thế nhưng người đàn ông này…
‘Dù là Beta, tao vẫn có cách nhào nặn thành Omega.’
Câu nói đó khiến mọi hành động của hắn bỗng trở nên rõ ràng. À ra thế. Hóa ra hắn mang cậu về chỉ vì mục đích ấy.
“À, chuyện đó à.”
Hơi thở phì phò thoát ra từ lồng ngực. Dáng vẻ hắn hoàn hảo đến phát ghê, trong khi cậu chỉ có mỗi chiếc áo choàng mỏng manh. Những vết bầm tím trên đùi lộ ra qua khe áo khiến cậu bỗng thấy xấu hổ tột độ.
“Ai mà biết được? Làm sao chắc mày sẽ thành Omega?”
Những lời thốt ra không chứa chút tình cảm nào. Thậm chí còn lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức khó tin rằng đó chính là người đàn ông đã thở gấp vào gáy mình đêm qua.
“Phải rồi, đương nhiên là thế thôi. Dù sao thì… chúng ta cũng chỉ lợi dụng thân xác nhau mà thôi…”
Một nỗi buồn mơ hồ không rõ nguyên do tràn ngập lòng Eunmyeong, nhưng cậu tự an ủi mình rằng không sao cả.
“Phải khít chặt và chịu đựng tốt. Như thế chú mới có lợi nhuận mà thu về.”
Ngón giữa cứng đờ gõ nhẹ lên tờ hợp đồng.
“Đến lúc đó, ta sẽ tự tìm đến cái cọc trụ của em. Bằng tiền đắt đỏ.”
Eunmyeong gật đầu nhẹ. Ánh mắt cậu dán chặt vào tờ giấy, từ từ đọc từng dòng chữ.
Một tờ giấy chi chít những từ ngữ khó hiểu. Cuối cùng, có lẽ là từ duy nhất cậu có thể nhận ra:
Và ngay phía trên, là tên của Giáp. Chắc là tên người đàn ông này…? Lần đầu tiên trong đời, cậu lẩm nhẩm ba chữ đó bằng đầu lưỡi.
Kang… Pyeong… Won…
*
Người đàn ông mặc vest rời khỏi phòng khách sạn. Không biết hắn đi đâu, nhưng một gã to lớn như gấu ôm hộp táo đến đón.
Sau lưng hai bóng người đồ sộ, cánh cửa đóng lại với tiếng “cạch”.
Trong căn phòng trống vắng, Eunmyeong lén lút bò lên giường. Má cậu đỏ ửng, ép sâu vào chiếc gối mềm như miếng bánh bao bị bóp méo. Cậu kéo chăn dày đắp lên mũi, nhưng mũi trắng ngần giờ đã đỏ lên vì bị hút chặt đến mức đau rát không thốt nên lời.
“…Ư.”
Eunmyeong co rúm bụng dưới. Một cơn đau nhói như sét đánh quặn thắt ruột gan. Lưng gầy khòm lại như tôm luộc.
Đáng lẽ không nên ăn cơm xong mới gặp chuyện này. Người đàn ông kia đã dọa nếu để thừa dù chỉ một hạt gạo, hắn sẽ không trả lại phần dưới cơ thể cho Eunmyeong. Thế là cậu đành phải nhồi nhét từng muỗng cơm vào miệng. Bụng dưới cậu giờ càng thêm hỗn loạn, cứ như có hòn đá cuội lăn lộn đâm đẩy khắp nơi.
Bầu không khí tĩnh lặng bỗng bao trùm lấy cơ thể. Dù đau đớn nhưng chẳng có ai để than thở. Eunmyeong đối mặt với cảm xúc đang xoáy sâu vào lồng ngực. Bụng trống rỗng, xương sườn như bị khoét những lỗ hổng lạnh lẽo.
…Đây có phải là cảm giác cô đơn không?
Thật kỳ lạ. Đã bao lần cậu một mình chịu đựng những lúc đau ốm…
Cơ thể rã rời, phần sau vẫn còn đau rát như vừa bị người đàn ông kia thô bạo đâm xuyên. Nằm một mình trên giường như thế này, cậu cảm tưởng mình bị bứt ra khỏi thế giới, bỏ rơi trong cô độc.
Eunmyeong vùi mặt vào chăn gối. Thà ngủ đi còn hơn.
Ngủ đi, may ra có thể tạm quên đi nỗi cô đơn.