Chương 20
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 20
Rõ ràng Eunmyeong đã giải thích nhiều lần với người đàn ông này rằng cậu không phải Omega. Trước khi đến đây, cậu cũng đã nói rõ mình là Beta. Ấy vậy mà hắn vẫn bắt cậu phải làm chuyện đó.
“Chú hiểu lời em nói chứ?”
Vốn tưởng mình không còn gì để mất, nhưng người đàn ông này lại khiến cậu nhớ về vũng bùn lầy mà cậu tạm thời lãng quên.
“Dạ…”
Eunmyeong gật đầu nhẹ đồng ý. Đột nhiên, cổ tay cậu bị nắm chặt. Người đàn ông kéo cậu ra sân mà chẳng thèm ngoái lại. Hơi thở nặng nề của hắn phả ra luồng khí trắng đặc quánh rồi tan loãng trong không khí.
“Phụt!”
Hắn ném Eunmyeong vào ghế phụ như đồ bỏ đi. Khi cậu chống tay định ngồi dậy, gã đàn ông đã vặn vô-lăng với vẻ mặt hung dữ. Dưới đường cong lồi lên của xương lông mày, đôi mắt lạnh lẽo và hàm răng nghiến chặt.
Chiếc xe phóng như tên bắn khi hắn lên xe. Bộ ngực đồ sộ của hắn phập phồng dữ dội.
“Cho lũ bác sĩ khốn nạn vào khách sạn đi.”
Hắn ra lệnh ngắn gọn qua điện thoại rồi quẳng chiếc điện thoại xuống chân Eunmyeong một cách bất cẩn.
Xe lao vút qua phố đêm. Cảm giác thân thể bồng bềnh như đang nổi. Cảnh vật bên ngoài nhòe đi thành mảng loang lổ. Eunmyeong cảm thấy như mình đang lạc trong cơn mơ.
“……”
Trong không gian kín mít, cửa kính mờ đục. Không khí ngột ngạt trong xe khiến Eunmyeong thấy ngẹt thở. Căng thẳng này đến từ đâu…
‘Phải chăng là từ những việc bẩn thỉu đau đớn đến mức phải bò bằng bốn chân vì lỗ hổng rách tả tơi?’
Giọng nói của người đàn ông cứ đục khoét vào tâm trí cậu. Nó gặm nhấm từ bên trong rồi bò lổm ngổm lên não khiến đầu cậu choáng váng. Eunmyeong run rẩy hai đầu gối. Đùi cậu mất hết sức lực, buộc phải dồn lực vào xương bánh chè.
Ngay cả vùng dưới cũng cứ muốn co thắt…
Tôi chợt nhớ lại lần được ăn cơm trên đùi người đàn ông ấy. Cảm giác như muốn đi vệ sinh gấp. Khi ngồi lên bồn cầu, tôi mới nhận ra cả trước lẫn sau đều ướt sũng.
Cơ thể bao trùm bởi cảm giác căng thẳng kỳ lạ, Eunmyeong phải dồn hết sức vào mông để tránh làm ướt ghế da sang trọng của chiếc xe đắt tiền.
“…”
Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên trước mắt hiện lên ánh đèn rực rỡ. Nhắm mắt rồi mở ra, bất giác đã đứng trước khách sạn.
Xịch! Chiếc xe dừng lại trước mặt nhân viên. Người đàn ông rút chìa khóa và bước ra từ ghế lái. Chiếc ghế da rên lên kẽo kẹt khi anh ta rời khỏi. Cánh cửa phụ bật mở, người đàn ông chống tay lên nóc xe rồi túm lấy khuỷu tay Eunmyeong. Đau đến mức tưởng xương vỡ vụn.
“Lại đây.”
Eunmyeong bị lôi đi không thể kháng cự.
“Xin chào quý…”
Nhân viên nở nụ cười chào đón, nhưng người đàn ông đã lướt qua nhanh chóng.
Eunmyeong không thể theo kịp. Sự chênh lệch chiều cao khiến bước chân cách biệt. Cậu gần như phải chạy lảo đảo theo sau, nhưng thực chất chỉ như con rối bị lôi đi vô lực. Như thể trò đùa trước giờ chỉ là giả vờ, người đàn ông nghiến răng siết chặt Eunmyeong.
Bằng nắm đm như búa, hắn đấm mạnh vào nút thang máy. Cánh cửa vàng mở ra. Eunmyeong bị quăng vào góc.
“Mày dám làm trò nguy hiểm à?”
Dù có người đang chờ nhưng không dám bước vào, chỉ biết trố mắt nhìn như thỏ đáng thương. Eunmyeong nhìn họ đờ đẫn, cho đến khi bóng người đàn ông che khuất tầm mắt.
“Tao đã cảnh cáo mày đừng có ba hoa mấy thứ vớ vẩn rồi chứ?”
Bàn tay thô bạo nắm lấy cằm Eunmyeong, bắt cậu ngước nhìn. Trong đôi mắt ướt át kia phản chiếu gương mặt đàn ông.
“Kể cả là Beta, tao vẫn có cách biến mày thành Omega.”
Người đàn ông hài lòng cười một cách chậm rãi, ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn.
“Đến khi trời tối, ta sẽ làm đi làm lại với ngươi đến khi người ngươi ngập trong tinh dịch. Rồi sau đó bán đi, chắc chắn sẽ thu về bộn tiền.”
Nghe lời nói phát ra từ phía trước, Eunmyeong như bị thôi miên, ngước mắt nhìn hắn.
‘Cái… gì?’
Cậu đờ người ra vì câu nói chưa từng nghe bao giờ, nhưng chỉ một lát sau, tiếng “tích” vang lên báo hiệu thang máy đã lên đến tầng cao nhất. Eunmyeong lại bị lôi mạnh cổ tay về phía trước.
“Khoan, đợi chút…”
Hắn kéo cậu đi vội vã qua hành lang, rồi dừng lại trước cửa phòng khách sạn quen thuộc. Trước cửa có một tên côn đồ vẫn thường canh giữ cậu và một người đàn ông lạ mặt. Người này đeo kính gọng đen, mặc áo blouse trắng, thân hình gầy guộc.
“Ngài… ngài cần bác sĩ ạ.”
Tên côn đồ run rẩy, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông, cứ như thể đang sợ hãi chính bản thân mình.
“Vào đi.”
Eunmyeong ngồi xuống giường. Vị bác sĩ toát mồ hôi lạnh, tay run rẩy khi buộc dây garô lên cánh tay gầy guộc của cậu, liên tục lau mồ hôi trên trán. Có lẽ là vì ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đang theo dõi từ phía sau.
Cánh tay gầy trắng bệch bị thắt chặt bởi sợi dây cao su, da căng phồng như tờ giấy trắng. Mũi kim sắc nhọn đâm xuyên qua da, Eunmyeong đờ đẫn nhìn dòng chất lỏng đỏ thẫm bị hút lên theo từng nhịp bơm.
Máu…
Bác sĩ nhỏ ba giọt máu lên giấy thử, “tách, tách, tách”. Chẳng mấy chốc, giấy thử dần chuyển sang màu tím.
“Thưa ngài bảo hộ, kết quả chẩn đoán của bệnh nhân đã có.”
Hắn nuốt nước bọt ực một cái, thanh quản nhô lên rồi tụt xuống trên cổ họng khô khốc.
“Là Beta.”
Một sự im lặng lạnh lẽo tràn ngập. Eunmyeong cúi gằm mắt xuống, dường như đã linh cảm được số phận của mình. Người đàn ông chậm rãi nghiêng cằm.
“Chắc chứ?”
Khó lòng đoán được hắn đang nghĩ gì. Khuôn mặt không lộ chút cảm xúc khiến hắn càng trở nên đáng sợ. Vị bác sĩ giờ đây không chỉ run giọng mà còn lắp bắp như nuốt lưỡi khi nói tiếp.
“Vâng, ch-chắc chắn ạ… Dù chỉ số pheromone cao hơn mức bình thường của Beta… nhưng đúng là Beta không sai.”
Gã nhanh chóng nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ mặt muốn bỏ chạy khỏi nơi này. Không phải là không hiểu được tâm trạng của hắn, nhưng Eunmyeong cảm thấy vô cùng xót xa. Ngay cả bản thân cậu lúc này cũng muốn lao ra khỏi đây chạy trốn ngay lập tức.
“Vậy cút đi.”
“Vâng, vâng…?”
Ban đầu, vị bác sĩ ngơ ngác hỏi lại, nhưng ngay lập tức “À, vâng!” rồi cúi gập người 90 độ, vội vã rời khỏi phòng. Cạch! Cánh cửa đóng sầm lại.
Không gian vừa trải qua một tiếng động lớn, giờ chỉ còn lại hai người trong phòng. Thật kỳ lạ. Rõ ràng một người đã rời đi, không gian phải rộng rãi hơn mới đúng, vậy mà sao vẫn ngột ngạt đến thế.
Người đàn ông cuộn ống tay áo sơ mi lên. Hắn giật phăng chiếc cúc cổ tay một cách thô bạo. Trông như một con thú đi lảng vảng bằng bốn chân, đánh dấu lãnh thổ của mình.
“Trên người mày toát ra mùi tanh chết tiệt, rung lên như thế này mà bảo không phải Omega?”
Hắn bước từng bước ngắn, tiến lại gần. Như giật cần câu, hắn nắm lấy cánh tay Eunmyeong kéo lên. Người đàn ông lột miếng băng gạc một cách thô bạo. Vết thương chưa kịp cầm máu, những giọt máu đỏ tươi vẫn ứa ra.
“Thật quái dị, đúng không?”
Hắn thè lưỡi rồi liếm láp vết thương. Khi chiếc lưỡi chạm vào chỗ máu vừa chảy, một cơn đau buốt khiến cậu không thốt nên lời.
“…A!”
Chụt! Hắn dùng miệng hút mạnh vào da thịt cánh tay Eunmyeong. Lực hút mạnh đến mức đau đớn. Eunmyeong co rúm người lại. Thế nhưng, mỗi khi chiếc lưỡi chạm vào vết thương, một cảm giác kỳ lạ lại trào dâng, khiến tâm trí cậu như bị hút cạn.
“Từ nhỏ nếu được uống thuốc ức chế pheromone thì có lẽ đã biểu hiện rồi…”
Những bác sĩ khám cho cậu tại dinh thự của lão chủ tịch già đã nói vậy. Nếu uống thuốc đúng thời điểm, có lẽ cậu đã biểu hiện, nhưng vì bỏ lỡ giai đoạn đó nên trở thành một Beta có chỉ số pheromone cao…
“Con cua nhìn mai là biết ngay con đực hay con cái rồi.”
Cổ họng của Eunmyeong cứng đờ vì hưng phấn và căng thẳng. Kẻ luôn tỏ ra giận dữ kia thực chất đang kìm nén cơn kích động trào dâng dưới làn da. Sự phấn khích tràn ra từ từng lỗ chân lông, gần như là một cơn thịnh nộ.
“Vậy thì đồ khốn, mày thử cắn vào bụng tao đi là biết.”
Bàn tay gã đàn ông đập mạnh vào bụng dưới của Eunmyeong. Đồng thời, một cảm giác ấm nóng ùa đến khiến cậu co rúm người. Làn da chạm vào nhau như bị điện giật, rần rần khó chịu quanh rốn.
“Cứ để cái bụng dưới căng phồng như con cua của chú đến khi lỗ đít mày nhận ra câu trả lời.”
Bàn tay gã trượt xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, chạm vào nơi tăm tối. Những ngón tay thô bạo mân mê lớp thịt mềm mại bị kẹt trong chiếc quần jean.
Không được, nếu cởi đồ bây giờ, hắn sẽ phát hiện ra cậu đã ướt sũng. Eunmyeong bản năng siết chặt hai đùi, nhốt bàn tay to lớn của gã vào khoảng không chật hẹp.