Chương 15
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 15
15
Một cảm giác nhói buốt bùng lên từ bàn chân. Đau nhức đến điên cuồng, đập thình thịch như có trái tim đang đập ngay dưới da. Nhìn xuống, chất lỏng đỏ tươi đang lan ra quanh bàn chân. Máu… Tầm mắt bỗng tối sầm lại.
Nhưng thứ đè nặng lên lòng Eunmyeong còn kinh khủng hơn thế.
“Xin… xin lỗi ngài.”
Đây là khách sạn sang trọng bậc nhất. Nơi đắt đỏ nhất vùng này, chỗ mà cậu chẳng dám mơ tới trong đời. Vậy mà cậu lại làm vỡ đồ sứ của họ.
Phải làm sao đây… Dù không trả nổi nợ cũ, giờ lại chất thêm món mới. Đúng là tối mắt tối mũi.
“Thưa ngài, cháu… cháu sẽ đền bù bằng được.”
Eunmyeong lắp bắp. Cậu bồn chồn không yên, các ngón tay cứ bứt rứt không ngừng.
“Dù phải dùng cách nào cháu cũng…”
A! Chợt nhớ ra điều gì, Eunmyeong thọc tay vào túi áo giữa. Mấy tờ tiền chưa khô hẳn nằm trong tay. Cậu vội đưa hết ra trước mặt người đàn ông.
“…Cái gì đây?”
“Đây là tất cả cháu có ạ… Phần còn lại cháu sẽ tìm mọi cách trả đủ.”
Dù chỉ vỏn vẹn năm mươi tám nghìn won, cậu vẫn muốn thể hiện quyết tâm đền bù.
Ngay lúc đó, gương mặt đàn ông méo mó như quỷ dữ. Lông mày rậm như nét vẽ bằng mực bỗng dựng đứng, hàm răng nghiến chặt. Đúng là khuôn mặt chẳng mấy thiện cảm. Nhìn cái vẻ cau có cố ý ấy khiến cậu sợ đến mức không thốt nên lời.
“Cầm đồng xu lẻ ra trả mặt lão đại xã hội đen à? Mày không biết sợ là gì nhỉ.”
Hắn bước sầm tới. Thân hình đầy đe dọa ập đến khiến Eunmyeong giật mình lùi lại. Những tờ tiền từ tay cậu rơi vãi xuống sàn. Bàn tay to lớn giơ lên cao. Lần này chắc chắn sẽ bị đánh…! Eunmyeong nhắm nghiền mắt lại.
“…!”
Nhưng điều không ngờ đã xảy ra. Thay vào đó, người đàn ông bế thốc Eunmyeong lên. Ngay sau đó, mông cậu chạm vào tấm nệm mềm mại.
“Ơ…”
Eunmyeong đứng há hốc miệng, ngơ ngác không biết phản ứng thế nào thì người đàn ông đã khom người xuống trước mặt cậu. Đôi đùi săn chắc như muốn xé toạc lớp vải vest sang trọng.
“Ư… đau quá…”
Một bàn tay to như nắp nồi chộp lấy bàn chân Eunmyeong. Liệu hắn định trừng phạt mình bằng cách hành hạ vết thương này sao? Với tính cách của gã, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Eunmyeong vùng vẫy giật mạnh cổ chân, nhưng sức lực của hắn kinh khủng khiến cậu như bị kẹp trong bẫy chó, không thể nhúc nhích.
“Bé con không có cái gì để trả nợ, định dùng gì đền bù đây?”
Đúng vậy. Eunmyeong chẳng có gì trong tay. Thứ duy nhất là căn phòng tồi tàn để nghỉ ngơi sau ngày làm việc mệt mỏi, giờ đây cũng bị chà đạp tan hoang.
“Em… em sẽ làm thêm giờ…”
Nghe tiếng lầm bầm của Eunmyeong, gã đàn ông bật cười khẩy.
“Định hầu bàn cho chú để trả nợ hả?”
Không đợi câu trả lời, hắn há miệng rộng. Từ sâu trong cổ họng đen ngòm ấy, một việc không tưởng xảy ra. Gã bắt đầu mút chân Eunmyeong.
Chiếc lưỡi thô ráp luồn lách vào các vết thương. “Chụt, chụt” – âm thanh nhớp nhúa vang lên.
“Không… đừng!”
Eunmyeong co giật toàn thân nhưng gã đàn ông vẫn không buông tha. Hắn siết chặt cổ chân cậu đến mức đau đớn, dường như quyết không buông. Chiếc lưỡi như rắn độc len lỏi vào từng kẽ ngón chân trắng muốt, hút sạch sẽ từng tí một.
“Không có thận mà dám để bụng dưới teo tóp thế này?”
Gã lẩm bẩm giọng không rõ ràng: “Đẹp vãi cả đái thật…”
“Chụt, chụt” – những âm thanh bẩn thỉu tiếp tục vang lên. Gã mút cho đến khi bàn chân trắng ngần ửng đỏ lên. Khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt hắn cong lên đầy tà ý. Không thể tin nổi… Eunmyeong đờ đẫn nhìn xuống. Cảm giác như gã đang dùng lưỡi hút ướt nhẹp từng nếp nhăn trong não cậu.
“Hự…”
CHAPTER 1
Hơn nữa, không hiểu sao Eunmyeong lại có cảm giác như sắp bật ra những tiếng động kỳ lạ. Cậu vội đưa tay bịt miệng lại. Hơi thở nóng hổi, một cảm giác kỳ quái xẹt qua sống lưng. Những đốt xương sống mà cậu chưa từng ý thức đến bỗng ngứa ngáy khó chịu.
“Ư… hự…”
Toàn thân cậu run rẩy. Người đàn ông quỳ gối trước mặt cậu đã túm lấy chân cậu nâng lên, khiến vạt áo bị kéo lên đến tận đùi. Khoảng trống đó hé lộ phần dưới, nơi bẹn cậu đã ẩm ướt.
“Cháu đã hứa sẽ nghe lời bác mà, phải không?”
Liệu cậu có đang sợ đến mức sắp… đái ra quần? Trong lúc Eunmyeong đang hoang mang, người đàn ông ngước mắt lên hỏi.
“Tao đã tốn công mua đồ ăn về, thế mà mày còn chẳng thèm đụng đũa? Hay phải đổ vào thùng rác thì mày mới chịu ăn?”
Người đàn ông đứng dậy. Áp lực đè nặng lên cơ thể Eunmyeong. Hắn ôm chặt lấy cậu, kéo cậu lại gần. Cánh tay rắn chắc của hắn đỡ lấy mông cậu, nâng bổng cậu lên.
“Ặc!”
Dưới sức mạnh đó, Eunmyeong giật mình, tay nắm chặt áo sơ mi của người đàn ông.
Hắn bước đến bàn ăn, ngồi xuống ghế rồi đặt Eunmyeong lên đùi mình. Cảm giác như ngồi trên một chiếc lốp xe căng phồng.
“Sao…”
Người đàn ông cầm miếng sườn LA bóng loáng, đưa đến miệng Eunmyeong. Cậu nhìn xuống miếng sườn kẹp giữa ngón tay thô ráp của hắn, trong khi giọng nói khàn khàn vang lên từ phía trên.
“Không ăn hết thì đừng mong được xuống.”
Eunmyeong bối rối nhìn hắn.
“Em bé, há miệng ra.”
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cậu. Đôi mắt đó không chút nhân nhượng.
Eunmyeong hé miệng. Ngay lập tức, một miếng sườn được đẩy vào. Nước thịt chảy xuống, đọng dưới lưỡi cậu. Khi nhai, thịt mềm đến lạ, như tan chảy trong miệng. Cứ như lưỡi cậu đang có một bữa tiệc. Người đàn ông kéo món hấp đến gần hơn.
“Tao phải tự tay đút cho cái thằng nhóc này ăn hả?”
Người đàn ông cầm đũa gắp một miếng định đút cho Eunmyeong, cậu vội lắc đầu từ chối.
“Để… để em tự ăn…”
Thà tự ăn còn hơn bị đút như chó con. Eunmyeong cẩn thận cầm thìa lên, xúc cơm trắng ăn trước. Khi ngậm miếng cá hấp vào miệng, cậu không ngờ nó lại thanh đạm và béo ngậy đến thế.
Người đàn ông gắp miếng sườn bò LA to đùng bỏ vào miệng mình. Hắn lột sạch thịt rồi vứt xương xuống bàn, cơ hàm dưới gồ lên theo từng nhai nghiến. Nước thịt rỉ ra từ những ngón tay thô kệch.
“Ưm.”
Hắn rên lên đầy khoái khẩu, ngực nở rộng theo nhịp thở. Sự hiện diện của hắn áp đảo đến mức Eunmyeong cảm tưởng não mình đang bị hắn nhai nuốt.
Đùi to như cột đình của hắn cứ chèn ép vào mông khiến cậu thấy ngượng ngùng. Tất cả chỉ vì trước đó hắn đã liếm chân mình.
“Sao phải làm thế này nhỉ? Ngồi trên đùi người ta thì ăn uống khó khăn biết mấy.”
Eunmyeong muốn nhảy xuống nhưng chân cậu lơ lửng không chạm đất, trong khi hắn vẫn vững vàng đặt bàn chân trên sàn. Sự chênh lệch thể hình thật bất công.
“……”
Cậu cựa quậy khó chịu. Sao cứ cảm thấy ẩm ướt ở dưới thế này? Nếu không cẩn thận, có khi quần hắn cũng bị ướt theo mất. Không mặc đồ lót nên chỉ cần rỉ ra chút là xong đời. Phải vào toilet lau chùi ngay mới được.
“Cho em vào toilet…”
Eunmyeong thì thào. Hắn ngừng nhai, dùng mu bàn tay chùi mép.
“Cứ ịch ra đây, cần gì toilet.”
“Em chỉ vào toilet thôi, không làm gì khác đâu.”
Hắn nhếch mép: “Mày ngồi đâu ịch đấy, quen rồi còn gì.”
Người đàn ông cầm lấy chiếc cốc đầy nước, ngửa cổ ra sau một cách mạnh mẽ. Tiếng “ực ực” vang lên từ cổ họng dày như chân voi, thanh quản rung lên dữ dội. Sau đó, hắn đưa chiếc cốc rỗng vào giữa hai chân Eunmyeong.
“Tiểu đi, ngay đây.”
Eunmyeong đỏ bừng cả vành tai. Những ngón chân co quắp lại. Cậu lắc đầu điên cuồng.
“Ngươi vừa khít với cái này đấy.”
Như phản kháng lại lời nói đó, bàn tay nắm chặt vạt áo co rúm lại. Người đàn ông nhếch mép cười khẩy rồi tuyên bố sẽ chỉ thả cậu ra sau khi ăn thêm ba thìa cơm. Eunmyeong nuốt nghẹn, đẩy ba thìa cơm xuống dạ dày. Cuối cùng cũng được thả, cậu vội thoát khỏi vòng tay hắn.
Gió lạnh thổi vào lưng nơi vừa áp sát ngực người đàn ông. Sống lưng ướt đẫm mồ hôi. Không ngờ mình lại căng thẳng đến thế.
“Nhớ rửa sạch sẽ cả ‘trứng’ nữa đấy.”
Lời nói thêm vào thật thô tục vô cùng. Mình đâu phải chó mà… Cảm giác xấu hổ trào lên nhưng cậu không dám cãi lại, vội bước đi. Bây giờ không phải lúc để ý chuyện đó. Eunmyeong nhón chân chạy bộ vào nhà vệ sinh, cố tránh để vết thương chạm đáy quần.
“…Ha.”
Cậu khóa cửa cẩn thận, kiểm tra nhiều lần. Ngồi xuống bồn cầu, cẩn thận vén vạt áo lên – vài sợi lông thưa thớt dưới đó đã ướt nhẹp. Màu sắc đậm hơn bình thường. Phía dưới, “cậu nhỏ” mềm oặt rũ xuống, đầu ướt bóng loáng.
Eunmyeong lấy giấy lau đi, dịch trong suốt. Càng lau lại càng ướt.
‘Cái quái gì thế này…?’
Cậu thử rặn tiểu nhưng chẳng có cảm giác buồn. Rốt cuộc đây là tình huống gì? Đang hoang mang thì một dòng chất lỏng ấm chảy dọc đùi. Lần này là từ khe mông.
Eunmyeong vội cuộn giấy chặn phía sau. Mặt đỏ bừng khi cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân. Cảnh tượng tục tĩu khiến cậu không thốt nên lời.
Đáng ghét thay sàn nhà vệ sinh lại lát đá hoa khiến mọi thứ đều lộ rõ. Chắc chắn phần dưới của Eunmyeong cũng bị phô bày hết ra ngoài. Không chỉ lông mu màu hơi sẫm, mà cả mẩu giấy vệ sinh kẹp giữa mông cũng có thể bị lộ.
“…Ha.”
Eunmyeong hoàn toàn không dám mở cửa nhà vệ sinh bước ra trong tình cảnh này. Làm sao có thể đối mặt với người đàn ông kia được chứ?
Nhưng từ bên ngoài đã vang lên tiếng động. Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch! Tay nắm cửa xoay tròn. Vừa mừng thầm vì đã khóa chặt cửa thì đùng! Cánh cửa nhà vệ sinh bật mở. Eunmyeong giật mình đứng bật dậy từ bồn cầu.
“Đm, trong này làm cái trò gì mà mùi chim khai bốc lên kinh thế.”
Môi hắn mở ra, chiếc lưỡi thô dày thè ra. Hắn nhúng ngón cái vào nước bọt rồi đưa xuống cạp quần. Một khối lớn phồng căng làm căng đùi hắn, như có con trăn đang cuộn tròn trong đó.
Không chỉ vậy…
Quần suit của người đàn ông ẩm ướt nhẹp nháp. Eunmyeong đỏ bừng mặt. Cậu lập tức hiểu ra.
‘…Là do nước tiểu của mình dính vào.’
Nỗi xấu hổ siết chặt trái tim nhỏ bé.
Ánh mắt người đàn ông từ từ liếc dọc người Eunmyeong. Đến một lúc, nó dừng lại giữa hai chân cậu. Ánh nhìn đen tối vừa dâm đãng vừa hiểm độc. Eunmyeong từ từ khép hai đầu gối lại. Để háng khít vào nhau, kẹp chặt giữa hai đùi.
Và để phần dưới của mình không bị lộ trên sàn đá hoa…
“Tự sướng hả?”