Chương 9
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
Chương 9
“Bệ hạ… thật sự nên kê đơn thuốc ngủ thì hơn…”
“Không được dùng thuốc. Không biết Hoàng đế sẽ giở trò gì.”
Arjen ngắt lời một cách sắc lạnh. Lue dường như đã hiểu ý nên cúi đầu. Bầu không khí trở nên nặng nề, Arjen đặt chiếc khăn tay nhuốm máu xuống.
“Ta sẽ trả ngươi chiếc khăn mới.”
“Ngài không cần trả đâu ạ.”
“Tài liệu đã bị bẩn rồi.”
Arjen nhíu mày. Đúng như lời hắn nói, một lượng máu khá lớn đã thấm ướt giấy tờ.
Chứng mất ngủ chẳng khác nào người đồng đội thân thiết nhất của Arjen, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn cảm thấy thoải mái.
Lúc đó, hình như hắn đã ngủ khá sâu.
Bất chợt nghĩ vậy, bàn tay Arjen đang lật những tờ giấy ướt máu bỗng dừng lại.
Lúc ấy. Khi hắn nhắm mắt trong bóng tối nhỏ nhoi, bao bọc bởi hương hoa loa kèn được cho là giúp ngủ ngon. “Cho đến giờ là Elliot Brown.” Giọng nói thân thiện của người hầu vừa cười cợt vừa chào hỏi một cách kỳ quặc vang bên tai. Arjen bỗng mở miệng:
“… Elliot Brown.”
“Vâng?”
“Đưa hắn về làm thị tùng hầu giấc ngủ cho ta.”
“… C-Cái gì?!”
Tiếng thất thanh của Lue lấp đầy thư phòng.
*
“Ông Henderson bảo cậu đến thư phòng.” Chỉ với một câu nói ngắn gọn của Dave, Elliot đứng trước cửa thư phòng, cố trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch.
Phải chăng nên nghỉ việc ở đây thôi. Không chỉ bức thư gửi cho con gái Benny gây xôn xao, mà Gennevin còn đến đe dọa, giờ lại thêm cả vị thượng cấp khó tính này triệu tập. Đúng rồi, nghỉ thôi. Tìm việc khác vậy.
“Thưa ngài Henderson, chào ngài. Tôi là Elliot Brown, trợ lý của người làm vườn Benny. Nghe nói ngài đã gọi tôi đến thư phòng.”
Dù trong lòng đã quyết định nghỉ việc, nhưng lời chào giới thiệu bản thân và chức vụ của Elliot vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng.
“Vào đi.”
Vào đi? Đi? Chỉ một câu mà đã thấy bực rồi.
Elliot nghiến răng, nở nụ cười phục vụ chuyên nghiệp rồi mở cửa.
“Ngài đã gọi tôi…”
“Chết tiệt…” Elliot đột nhiên nghẹn lời, cổ họng như bị bóp nghẹt. Ánh hào quang và uy nghi tỏa ra từ người đàn ông đứng bên cửa sổ thư phòng khiến hắn không thốt nên lời.
“Thật điên rồ…”
“Ngài Henderson… đẹp trai quá mức chịu nổi…”
Nếu ánh sáng được tạc thành hình người, chắc hẳn sẽ giống như vậy.
Dù Loren Fedet hay Jennerwin Tulion đều sở hữu nhan sắc khiến người ta phải trầm trồ, nhưng Henderson lại mang vẻ đẹp siêu phàm khó tả. Nếu được yêu cầu ca ngợi vẻ đẹp ấy, Elliot chỉ dám nuốt nước bọt ừng ực chứ chẳng thể thốt nên lời.
“Khó chịu thật. Im miệng đi.”
Vị thần sắc đẹp đã lên tiếng.
Elliot vội ngậm chặt miệng, nhưng đôi mắt trợn tròn vẫn không chịu thu nhỏ lại. Đó là nhan sắc đủ làm nghiêng nước đổ thành, khiến con người ta mê muội điên cuồng. Thật sự không thể tin nổi…
Đang suy nghĩ lan man, Elliot chợt nảy ra một nghi vấn:
Liệu người này có thực sự chỉ là một quản gia?
Giống như lần gặp Loren Fedet, lý trí của hắn mới bắt đầu hoạt động. Gương mặt kia không thể nào thuộc về một nhân vật phụ được. Nhưng để khẳng định đó là Arjen Theron thì…
Nguyên tác có tên “Thuần Phục Đại Công Tước Đeo Mặt Nạ”. Tại sao lại có chữ “mặt nạ” trong tiêu đề? Vì hắn luôn đeo mặt nạ!
Trong tiểu thuyết, vị đại công tước luôn xuất hiện với mặt nạ hoặc mũ giáp che kín. Thiên hạ đồn đại hắn bị lời nguyền, có phức cảm về khuôn mặt xấu xí, hoặc phải che giấu gương mặt quá giống tiên đế.
Nhưng sự thật lại đơn giản bất ngờ: Đại công tước chỉ đơn thuần… ghét phiền phức. Loren Fedet – “Tác Phẩm Điêu Khắc Của Thần Linh” nổi tiếng đế quốc – từ nhỏ đã bị săn đón vì ngoại hình, đến giờ vẫn không thoát khỏi sự chú ý.
Nếu Arjen Theron – anh hùng đế quốc – để lộ diện mạo, hắn chắc chắn sẽ bị các tôn giáo và nghệ thuật lợi dụng. Người dân Lantar vốn đã sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để nhìn thấy cái bóng của đại công tước.
Dù sao trên chiến trường cũng phải đội mũ giáp, còn những ngày phải đứng trước mặt quý tộc đế quốc thì đếm trên đầu ngón tay.
Vậy thì ngày thường cứ đeo mặt nạ đi. Như thế cũng đỡ phiền phức hơn. Đại Công tước nghĩ vậy.
Trong tiểu thuyết, khi Lauren nghe lý do Đại Công tước đeo mặt nạ, cậu đã bật cười ngây ngô đến ngớ ngẩn. Đó là lần đầu tiên Đại Công tước thấy nụ cười thiên thần rạng rỡ của Lauren và càng thêm si mê. Hắn nói rằng nếu Lauren muốn, trước mặt cậu, hắn sẽ tháo mặt nạ xuống. Lauren vô cùng hài lòng với câu nói ấy của Đại Công tước.
Với tình tiết và phân cảnh như vậy, làm sao người đẹp trước mắt này lại có thể là Arjen Theron Đại Công tước – kẻ khét tiếng với concept kỳ quái được? Trong nguyên tác, Đại Công tước dù ngủ cũng không bao giờ tháo mặt nạ, nên từ tiểu thuyết đến webtoon, suốt ngày chỉ thấy hình ảnh một gã đô con đeo mặt nạ.
Hơn nữa, điểm then chốt là Đại Công tước trong nguyên tác có mái tóc đen. Elliot vẫn nhớ rõ từng có vô số bình luận kiểu “[Nam chính phải là tóc đen mới chuẩn]” dưới cả webtoon lẫn tiểu thuyết.
Nhưng sinh vật sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ kia không hề có mái tóc đen. Mái tóc bạch kim ánh lạnh được cắt ngắn gọn gàng, phong cách tinh tế đến mức chỉ nhìn thôi cũng đủ biết phải tốn bao nhiêu tiền ở salon cao cấp.
Nhưng… Nói hắn không phải nam chính thì quả thật quá vô lý, bởi hắn đẹp đến mức khó tin.
Không chỉ khuôn mặt. Dáng người cao ráo, thân hình cân đối, dù đứng từ xa cũng thoang thoảng hương thơm quý phái. Toát lên vẻ sang trọng từng centimet.
Elliot không biết người đồng tính nhận thức xu hướng tính dục của mình thế nào, nhưng nếu một người đàn ông như thế đến bảo cậu: “Mày, hãy trở thành gay đi.”, chắc chắn cậu sẽ gật đầu như bị thôi miên.
“Elliot Brown, phụ tá người làm vườn.”
Gã gay đầy ma lực kia… À không, Henderson lên tiếng. Elliot vô thức nuốt ực nước bọt. Đôi mắt Henderson hướng về phía cậu – đôi mắt tựa viên ngọc quý hiếm nhất thế gian.
“Dạ… vâng…”
Một âm thanh ngớ ngẩn bật ra, nhưng trước khi Elliot kịp chỉnh sửa, đối phương đã hỏi:
“Giờ tan làm là mấy giờ?”
“Vậy… từ bảy giờ sáng đến ba giờ chiều ạ, ngài Henderson.”
“Từ hôm nay, ngươi sẽ làm việc trong dinh thự đến tận nửa đêm.”
“Vâng vâng… Hả?”
Elliot tròn mắt. Tỉnh táo hẳn như vừa bị ai đó hắt gáo nước lạnh vào mặt.
“Nửa đêm… ngài đang nói đến 12 giờ đêm ạ?”
“Đúng.”
“Xin lỗi nhưng cho tôi hỏi lại lần nữa. Không phải 12 giờ trưa mà là 12 giờ đêm ạ?”
“Ừ.”
“Tức là ngài muốn nói 0 giờ sáng—”
“Ta đã bảo đúng rồi.”
Elliot đứng chôn chân như tượng. Chàng không thể tin nổi chuyện đang xảy ra trước mắt.
Vị thần tiên được tạo hóa nặn ra kia vừa nói gì cơ?
12 giờ đêm…? Bảo tôi làm thêm giờ mỗi ngày… 17 tiếng một ngày… 6 ngày một tuần… 17 tiếng… nhân lên thì… không thể tính nổi…
Quên cả thở, Elliot chỉ biết nhìn chằm chằm vào Henderson. Không chịu nổi bầu không khí im lặng kỳ lạ, Henderson nhíu mày.
“Hiểu rồi thì đi đi.”
Ông ta bực bội xoa thái dương rồi ngồi xuống trước bàn làm việc. Đời nào lại có quản gia nào dám ngồi vào bàn của chủ nhân, nhưng Elliot lúc này đã mất hồn vì 102 giờ làm việc mỗi tuần, chẳng còn sức đâu để ý chuyện đó.
Dĩ nhiên, nếu bắt làm thì vẫn làm được. Khi còn làm dịch vụ, chàng cũng đã từng làm việc cả tuần không nghỉ. Nhưng ngay cả lúc đó, chàng cũng chưa từng làm quá 100 giờ một tuần.
Câu trả lời duy nhất Elliot có thể đưa ra là:
“…Tôi xin thôi việc ạ.”
Và một lời bỏ việc đột ngột thì chẳng bao giờ được hoan nghênh.
Gương mặt cân đối hoàn hảo kia nhăn lại như thể đang rất khó chịu.
Chỉ như vậy thôi, Elliot đã cảm thấy mình phạm tội nặng. Chàng gồng lưng và đầu gối đang muốn quỳ xuống, cố hết sức đứng thẳng, hai tay đặt trước bụng một cách đường hoàng nhất có thể.
“Đột ngột như vậy thực sự rất rất xin lỗi ngài Henderson. Nhưng vì hoàn cảnh cá nhân, tôi e rằng không thể tiếp tục làm thêm giờ—”
“Hoàn cảnh gì.”
Ngắt lời người khác là không được, phải biết điều chứ.
Elliot siết chặt hai bàn tay đang chắp lại. Ngài Henderson đúng là đẹp trai thật, nhưng cũng thật là… đồ khốn nạn.
Elliot giật khóe miệng lên trong vô thức, nở một nụ cười gượng gạo.
“Chuyện đó là vấn đề cá nhân nên hơi khó nói ạ—”
“Ta sẽ trả lương gấp đôi. Nếu giờ làm dài, cậu có thể nghỉ việc ở vườn và chỉ cần đến lúc bảy giờ tối. Nếu đi lại bất tiện, ta sẽ sắp xếp cho cậu ở lại biệt thự. Đặc biệt sẽ dành riêng cho cậu một phòng khách.”
“……”
“Còn vấn đề cá nhân nào nữa không?”
Elliot sống đến giờ chưa từng thấy loại người như vậy. Đề nghị toàn những điều ngon lành mà nói ra lại nghe thô lỗ vô cùng…
“Đây là… chỉ được chọn một ạ? Hay là… tất cả điều kiện ngài nói đều có thể?”
“Tất cả.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Câu trả lời vang lên ngay lập tức.
“Cảm ơn ngài!”
Vừa định nói từ chối, bỗng nhiên giành được chỗ ở sang trọng miễn phí, lương gấp đôi cùng giờ làm việc rút ngắn đáng kể, Elliot cúi người 90 độ một cách thoải mái. Cậu bước ra khỏi thư phòng với nụ cười tươi rói.
Camembert ơi, ta dọn nhà đây!
Quá mừng vì cuộc đàm phán kịch tính thành công, cậu đã quên mất việc hỏi điều cơ bản nhất.
Rốt cuộc công việc từ tối đến đêm sau khi nghỉ làm vườn là gì.