Chương 7
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
Chương 7
Hôm ấy là một ngày mưa như trút nước. Cơn mưa rào đột ngột ập đến khiến đám người hầu tất bật không kịp trở tay.
Những cỗ xe ngựa đậu bên ngoài được phủ lên tấm vải dày bền, đống quần áo phơi vội vã thu vào trong biệt thự, buổi tập chiều ở võ trường tạm thời đình chỉ.
Khu vườn có phần đỡ hơn. Beni tươi cười lấy vài chậu hoa từ nhà kính đem ra hứng mưa.
Trong nhà kính, Elliot và Beni vừa lau khô người ướt sũng vừa ngắm nhìn khung cảnh mờ ảo bên ngoài.
“Con gái bác dạo này thế nào rồi?”
“Sức khỏe yếu lắm. Lại còn mang thai nữa. Tôi bảo nó ở nhà nghỉ ngơi rồi.”
Nét mặt Beni trĩu nặng ưu tư khi nhắc đến Rachel.
Con gái Rachel của Beni dường như đã trải qua mấy tuần khốn khổ. Người chồng làm nghề buôn bán đi thuyền sang lục địa lân cận rồi mất tích. Gia đình nhà chồng đổ lỗi cho Rachel về chuyện xui xẻo này. Chỉ trong một đêm, cô bị đuổi ra khỏi nhà.
Việc mang thai vốn chỉ có hai vợ chồng Rachel biết, nếu tiết lộ có lẽ cô đã không bị đuổi, nhưng Rachel đã chán ngấy họ đến tận cổ.
Cô không muốn quay lại ngôi nhà đó nữa. Nhưng nếu báo cho Beni – cha cô – biết chuyện, lại sợ ông đau lòng.
Trong lúc tạm trú tại nhà trọ làng, cô tình cờ gặp người đưa thư đến trao thư cho chủ quán. Và thay vì đến nhà chồng, bức thư đã đến tay cô tại đó.
“Nếu không có cậu, có lẽ Rachel nhà tôi đã gục ngã giữa đường rồi. Thật lòng, cảm ơn cậu lần nữa.”
Gương mặt thô ráp của Beni đỏm đầm nước mắt. Đây là lần thứ mấy chục Elliot nhận lời cảm ơn kể từ khi Rachel trở về, chàng lại ngượng ngùng vặn vẹo người vẫy tay.
“Thôi bác đừng nữa. Dù tôi không viết mấy dòng tái bút đó, chỉ cần thư của bác thôi là chị ấy cũng sẽ quay về.”
“Đúng là cậu có khiếu viết thư tình.”
“Ôi, thật sự đừng nữa mà… Hả?”
Dù Benny cũng đồng ý với lời nói vừa rồi, nhưng đó không phải là điều xuất phát từ miệng hắn.
Elliot bị thu hút bởi ánh mắt của người đàn ông cao ráo bước vào nhà kính.
Người đàn ông với mái tóc đỏ rực như lửa chải gọn bằng pomade, khoác lên mình chiếc frock coat đen tựa như những nhân vật trong phim cổ điển nước ngoài. Đôi mắt đỏ thắm cũng như mái tóc, ánh lên nụ cười vui vẻ.
Hắn vẩy nhẹ chiếc ô ướt sũng nước mưa rồi đưa tay vuốt mái tóc gọn gàng không một sợi lệch pha.
Chiếc cravat ren trắng muốt không một vết nhăn, cùng chiếc áo vest ôm sát eo điểm xuyết những viên đá quý lấp lánh mỗi khi hắn cử động. Nói ngắn gọn, đó là một mỹ nam cực kỳ lộng lẫy.
“Gương mặt đẹp như nhân vật chính này là sao? Chẳng lẽ là Đại Công tước Theron? Không thể nào. Nghe nói hắn lúc nào cũng đeo mặt nạ mà.”
Trong lúc Elliot còn đang ngơ ngác, Benny nhanh chóng cởi mũ cúi chào một cách cung kính – tư thế cơ bản của thường dân khi gặp quý tộc.
Cảnh tượng một gã đàn ông trông như tướng cướp rõ ràng lớn tuổi hơn cúi đầu 90 độ khiến lòng Elliot dâng lên một nỗi phản cảm khó tả. Dù nghi thức phục vụ kiểu Hàn đã ngấm vào máu, nhưng cốt cách một người sinh ra và lớn lên ở xứ sở Nho giáo vẫn còn nguyên.
Elliot vô thức liếc nhìn vị mỹ nam với ánh mắt khó chịu, khiến hắn bật cười “phụt” một tiếng khi đang dựng ô vào tường nhà kính.
“Cái đầu cứng ngắt vẫn thế nhỉ, nhà văn của chúng ta.”
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên gương mặt điển trai kia biến mất không dấu vết.
“Nhưng…”
Đôi mắt đỏ của hắn lóe lên vẻ dữ tợn.
“Cậu có chuyện cần nói với tôi chứ? Elliot Brown.”
“…Hả?”
Đó là dấu hiệu quen thuộc của một vị khách khó tính sắp nổi cơn.
Thế nhưng, Benny lại tỏ vẻ thán phục khi thấy Elliot quen biết một vị quý tộc địa vị cao đến mức có thể viếng thăm dinh thự Đại Công tước. Hắn vội chào vị khách bất ngờ rồi nheo mắt ra hiệu cho Elliot trước khi nhanh chóng rút lui.
“Không, tôi không biết người này. Thật sự không biết.”
Elliot gào thét trong lòng, nhưng vị mỹ nam tóc đỏ đã đuổi kẻ quấy rầy đi và tiến lại gần với nụ cười mãn nguyện.
“Thư từ đứt đoạn, liên lạc bị phớt lờ, đến tận nhà cũng không gặp. Ta chưa từng tốn công săn đuổi bất kỳ người phụ nữ nào đến thế đâu, nhà văn.”
Thư từ? Phụ nữ?
Đến lúc này, Elliot mới nhận ra thân phận thực sự của gã đàn ông này.
Genewin Tullyon – nhân vật phụ được lấy cảm hứng từ tay chơi nổi tiếng Casanova, một tên sát gái chính hiệu. Hắn sẵn sàng lôi bất kỳ phụ nữ nào lên giường, bất kể địa vị.
Hắn vừa là khách hàng thường xuyên nhờ Elliot viết thuê trong nguyên tác, vừa là kẻ say rượu đã lỡ miệng tiết lộ với Loren về sự tồn tại của “nhà văn viết mướn tình thư”.
Nhưng Elliot đã từ chối tất cả công việc nhận viết thuê ngay sau khi quyết định nhận việc mới.
“Vô cùng xin lỗi, nhưng ngài khách ơi, tôi đã ngừng nhận viết thuê từ một tháng trước rồi~”
Vì thế, Elliot cảm thấy vô cùng oan ức. Trong thế giới nơi anh từng sống, thời hạn bảo hành có quy định rõ ràng, thời gian hoàn tiền cũng chỉ trong vòng một tuần. Nếu Genewin muốn phản đối, lẽ ra hắn phải đến sớm hơn. Việc đợi đến tận một tháng sau mới gây sự là hành vi côn đồ.
“Này nhà văn, ngươi tưởng một lời thông báo đơn phương như thế sẽ có hiệu lực sao?”
Nhưng Genewin là quý tộc. Và trong thế giới này, Genewin mới là người nắm giữ lẽ thường.
Một tên viết thuê cũ kỹ, chỉ là kẻ làm thuê lại còn là thường dân, không có quyền tuyên bố “Tôi không làm nữa” và mong đợi vị quý tộc – chủ nhân của hắn – chấp nhận điều đó.
Bảo nhảy thì phải nhảy.
Đó là quy tắc ngầm tuyệt đối giữa quý tộc và thường dân.
Nghĩ lại thì chẳng cần phân biệt thế giới này hay thế giới kia. Ngay cả khi còn là Im Sungshik, anh cũng luôn bị áp đặt những quy tắc như chân lý cuộc đời.
Cha mẹ bảo, giáo viên bảo, cấp trên bảo, tiền bối bảo, khách hàng bảo. Kẻ trên ra lệnh thì phải tuân theo.
Trong lòng Elliot, sự cam chịu quen thuộc dần dần cuộn lên.
“Với lại, bỏ viết thuê xong lại đi làm đầy tớ cho Đại Công tước Theron? Cuối cùng cũng nhen nhóm ý định trả thù rồi hả?”
Genewin nhìn quanh nhà kính rồi cười khẩy hỏi. Nghe câu đó, mặt Elliot tái mét.
“Báo thù ư? Không phải đâu ạ!”
“Lời lẽ gì mà như sắp gặp đại họa vậy, đồ khốn này.”
Elliot nguyên tác, El Black đâu có biết hậu quả khi y thực hiện ý định báo thù của mình, nên mới dám nói vậy.
Và Genewin đã nhìn thấy cơ hội từ biểu cảm của Elliot.
“À phải rồi. Tác giả đã đổi tên nhỉ. Từ El Black sang Elliot Brown. Có vẻ Đại Công Tước Theron vẫn chưa biết có con chuột nhắt nào đã lọt vào lãnh địa của ta?”
Đúng vậy.
Nhưng thực ra, dù có biết đi nữa, cũng chưa chắc Đại Công Tước đã để ý đến sự tồn tại của Elliot. Trong nguyên tác, lý do Đại Công Tước giết El Black cũng chỉ vì hắn là thằng nhóc mà Loren để mắt tới. Thành thật mà nói, Elliot không nghĩ Đại Công Tước còn nhớ quá khứ khi hắn đã dìm đời El Black xuống vũng bùn.
Dù vậy, với Elliot, không thể không bận tâm đến diễn biến nguyên tác. Y đang ở vào vị thế phải làm mọi cách để sinh tồn.
“Dạo này Đại Công Tước đang ở lại đây phải không? Đang trong thời gian đình chiến mà.”
Giọng Genewin lộ rõ vẻ tinh nghịch ngây thơ. Thái độ như một đứa trẻ thích chọc nát cánh chuồn chuồn hay giẫm lên kiến chỉ để giải trí.
“Dù sao ta cũng là con trai được công nhận của nhà Hầu Tước Tulion, nếu xin yết kiến thì Đại Công Tước cũng sẽ tiếp thôi. Đúng không?”
Khách hàng mà đi đe dọa. Đúng chuẩn ứng viên danh sách đen.
Elliot gượng ép kéo khóe miệng lên thành nụ cười, chỉnh lại tư thế.
Thấy Elliot cười, Genewin có vẻ nghĩ mình đã nắm thế thượng phong. Lần này hắn rút ra củ cà rốt.
“Nhà văn, sống bằng tiền lương đầy tớ đủ không? Gầy đến mức dễ dàng vừa vòng tay ôm thế này. Cần thêm tiền không?”
Hắn vòng một tay ôm lấy người Elliot rồi hỏi. Cách nói chuyện đúng kiểu công tử bột lưu manh.
Thực ra nếu cố gắng thì cũng không phải không dùng được. Elliot đã đọc nguyên tác. Trong tiểu thuyết có đề cập sơ qua về các mối quan hệ với phái nữ của Genewin, nên y biết El Black đã viết thư theo cách nào.
Hơn nữa, Jennerwin còn nổi tiếng là người hào phóng phóng khoáng, thường trả thù lao khá hậu hĩnh. Có đoạn còn ghi rằng El Black đành phải nhận số tiền đó, nhưng sau đó cảm thấy chán nản và tự ghê tởm bản thân đến mức đem tiêu sạch vào rượu chè.
“Năm cô gái kia đang mong chờ tác phẩm tiếp theo của ngài đấy. Hễ thấy tôi là lại hỏi bao giờ viết thư cho họ, bảo chỉ chờ mỗi việc đó thôi? Vốn dĩ ngài vẫn làm tốt mà. Cứ tiếp tục như vậy là được.”
Chỉ cần viết vài lời ngốc nghếch nhưng ngọt ngào lãng mạn là xong. Tiếng thì thầm như ma quỷ đó khiến tai trái của Elliot nóng bừng lên.
“Khách hàng Jennerwin Tulion.”
Elliot ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Jennerwin.
“Đánh lừa đôi mắt của huynh có khó lắm không?”
“…Cái gì?”
Gương mặt Jennerwin đờ ra. Đôi mắt đỏ của y run rẩy không ngừng, như không biết nhìn vào đâu.
Nhắc lại lần nữa, Elliot đã đọc nguyên tác. Nghĩa là chàng biết cả điểm yếu chí mạng của Jennerwin trong tiểu thuyết. Bí mật mà không ai ngoài Jennerwin biết.
“Xem ra sự giám sát và bạo lực từ Tiểu Hầu Tước Tulion lại gia tăng rồi nhỉ.”
“Ngươi… Ngươi làm sao biết được…”
Jennerwin giật mình lùi lại như thể Elliot là ấm nước sôi vậy. Y bản năng liếc nhìn xung quanh, kiểm tra xem có sát thủ do huynh mình phái đến không.
Huynh. Đó chính là điểm yếu của Jennerwin.