Chương 6
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
Chương 6
“Elliot, cậu đưa giúp tôi món Camembert này đi.”
Mary, cô hầu gái với những nốt tàn nhang đáng yêu, đặt một chiếc túi nhỏ vào tay Elliot rồi vội vã biến mất. Khi cô chạy về phía những người hầu khác, tiếng cười đùa vui vẻ “Ồ~”, “Mary~” vang lên rộn rã.
Elliot giả vờ không để ý, mỉm cười mở chiếc túi ra xem. Bên trong là những lát cá khô mỏng được bọc cẩn thận.
“Cảm ơn Mary nhé. Camembert sẽ thích món này lắm đấy.”
Elliot giơ chiếc túi lên vẫy về phía Mary, người đang núp giữa đám hầu gái. Những nốt tàn nhang trên mặt cô lại ửng đỏ vì ngượng ngùng. Các cô gái cười khúc khích, cố đẩy Mary về phía Elliot, nhưng cô nhanh chân chạy mất trước khi bị bắt.
Elliot cẩn thận ép chiếc túi phẳng nhất có thể rồi nhét vào túi trong của áo khoác. Túi ngoài đã chật cứng với kẹo, khăn tay, thuốc lá và đôi găng tay mới, nên chẳng còn chỗ nào khác để đựng quà.
Vừa tròn một tháng kể từ ngày bắt đầu làm việc, Elliot đã trở thành chàng trai được yêu thích thứ nhì trong phủ Đại Công Tước Theron, chỉ sau chính Đại Công Tước. Dĩ nhiên, người hầu không dám mơ tưởng đến chủ nhân, nên trên thực tế, Elliot chính là người đàn ông quyến rũ nhất nơi đây.
Một chàng trai trẻ với mái tóc nâu rối bù cùng khuôn mặt nhợt nhạt, tinh tế. Đằng sau cặp kính mỏng thanh thoát, phảng phất khí chất sắc sảo và trí tuệ, là đôi mắt luôn sẵn lòng cười một cách thân thiện.
Vâng, chính là đôi mắt ấy! Mỗi khi đôi mắt nâu ấm áp và sâu thẳm ấy nheo lại cùng nụ cười quen thuộc, bất kể già trẻ gái trai, trái tim ai cũng tan chảy một góc.
Từ ngày thứ hai đi làm, các cô hầu gái đã lần lượt tìm đến Elliot để bắt chuyện. Những cuộc trò chuyện ban đầu chỉ là nhờ vả chuyển lời cho Benny dần chuyển sang những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt. Gần đây, một vài người còn mang quà đến rồi vội vã đưa cho anh như ném đi vậy.
Elliot chỉ nghĩ rằng mình được cảm ơn vì biết lắng nghe câu chuyện của người khác, nhưng tất cả mọi người trong dinh thự Đại Công Tước Theron đều đã nhận ra hướng đi của mối tình ồn ào này, trừ Elliot.
“Vậy, cậu định về chung nhà với ai vậy?”
Benny – người đã trở nên thân thiết hơn hẳn sau khi giúp Elliot viết thư gửi con gái – cất giọng trêu chọc. Nhưng giờ Elliot đã hiểu đây là kiểu đùa đặc trưng của Benny.
“Ừm… Hay là người đã chuẩn bị sandwich cho tôi vào bữa trưa hôm nay nhỉ?”
Elliot cười toe toét. Benny tròn mắt, bỗng bật cười như vừa nghe chuyện gì cực kỳ hài hước, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Đúng là hôm nay Benny đã chuẩn bị sandwich để ăn cùng Elliot.
Gương mặt dữ tợn của Benny đỏ ửng lên vì cười.
“Tôi quả là chọn người giỏi thật đấy.”
Benny vừa cười vừa vỗ mạnh vào lưng Elliot. Thân hình mảnh khảnh như tờ giấy của Elliot chúi về phía trước, nhưng Benny chỉ cười ha hả.
Elliot xoa xoa cái lưng rát bỏng rồi cười theo. Cậu đã định nghỉ việc khi nhận được thư hồi âm từ con gái Benny, nhưng khổ nỗi môi trường làm việc tại dinh thự Đại Công Tước Theron lại quá tuyệt vời.
Khung cảnh vườn tược như bước ra từ những bức danh họa thời đi học cứ hiện ra trước mắt mỗi ngày, còn sếp của cậu tốt bụng đến mức chưa bao giờ dám tưởng tượng trong thời gian thử việc. Benny làm hết những việc nặng nhọc, Elliot chỉ phụ trách mấy việc lặt vặt hoặc chuyển lời nhờ vả giữa các người hầu.
Đồng nghiệp cũng thân thiện đến lạ. Trước đây cậu cũng được các nữ đồng nghiệp cưng chiều, nhưng các hầu gái ở đây có lẽ vì trẻ tuổi hơn nên dịu dàng và ân cần hơn hẳn.
Ngay cả Đại Công Tước Theron – vấn đề nan giải nhất – cũng chẳng gặp suốt cả tháng qua. Quản gia Henderson khó tính đến mức không tả nổi dù chỉ gặp thoáng qua cũng biến mất từ sau ngày đầu tiên.
Cứ như này thì… Tiếp tục làm cũng được chứ nhỉ?
Elliot vừa định sửa lại quyết tâm khi đã quen với chủ nghĩa an nhàn mà công việc bánh ngọt mang lại thì…
“Chú Benny. Có một quý cô đến tìm chú, hai người quen biết nhau ạ?”
Người hầu Dave dẫn theo một phụ nữ đi vào khu vườn. Đằng sau Dave là một người phụ nữ cao lớn ăn mặc sơ sài. Một tay cô cầm chiếc túi nhỏ, tay kia nắm chặt mảnh giấy đã sờn rách.
“…Rachel?”
Benny trợn mắt há hốc miệng như không thể tin nổi.
“Cha!”
Người phụ nữ cao lớn – Rachel òa khóc rồi lao vào vòng tay Benny.
“Chuyện gì thế này? Sao con lại ở đây… Sao lại thành ra thế này? Nói là ăn mày cha cũng tin. Rốt cuộc…”
“Con tìm đến đây nhờ bức thư này. Nếu không có lá thư cha gửi, có lẽ con đã chết ngoài đường rồi.”
Rachel vừa nức nở vừa đưa mảnh giấy cho Benny. Đó chính là bức thư Elliot đã viết cách đây một tháng. Cô tiếp tục khóc nức nở với dòng lệ vừa tủi thân vừa nhẹ nhõm, rồi quay sang nhìn Elliot đang đứng cạnh Benny.
“Là vị này ư? Người đã viết bức thư này?”
Theo câu hỏi của Rachel, ánh mắt của Benny và Dave đều đổ dồn về phía Elliot.
Gì, sao, lại nữa à.
Elliot lại cảm nhận được những giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Trong lòng anh bật lên tín hiệu đỏ báo động.
Có gì đó… đang trở nên sai lầm.
*
Khu vườn vốn yên tĩnh bình lặng giờ đây chật ních người. Họ chuyền tay nhau xem bức thư như đang đọc một cuốn sách quý hiếm thú vị. Lá thư mới viết cách đây một tháng đã trở nên cũ kỹ mong manh như cổ vật vì bị truyền qua quá nhiều tay. Còn Elliot đứng đó với vẻ mặt ngượng ngùng, mắt vô hồn nhìn lên trời.
Dù không rõ nguyên do cụ thể, nhưng suốt mấy tuần qua, Rachel dường như đã trải qua những ngày tháng vô cùng khó khăn. Benny xin phép bà quản gia rồi đưa Rachel về khu nhà ở của người hầu. Trên đường đi, Rachel không ngừng cảm ơn Elliot. Cô nói chính nhờ những dòng tái bút của Elliot mà cô mới có đủ can đảm trở về.
Lời nói ấy đã khơi gợi sự tò mò của mọi người. Dave là người đầu tiên mạnh dạn hỏi xem liệu có thể đọc thử bức thư không, Rachel vui vẻ đưa nó ra. Trong lá thư duy nhất mà cô đã trông cậy suốt thời gian qua, có đoạn viết:
“Gửi Rachel Weiss Garret, con gái của Benny Weiss.
Rachel, cha đây.
Như con đã biết, cha không biết viết chữ nên nhờ người trợ lý mới thuê viết hộ lá thư này. Giờ đã có trợ lý rồi, cha có thể tạm nghỉ ngơi đôi chút. Nếu cần, cứ gọi cha. Nhớ viết thư hồi âm ngắn gọn thôi.
Benny Weiss
Tái bút. Rachel, chào cô. Tôi là trợ lý đang viết thư này thay cho Benny. Ông ấy dặn chỉ viết ngắn gọn nên tôi phải lén ghi thêm vài dòng ở đây.
Hôm nay là ngày đầu tôi làm việc, Benny đã gói cho tôi ổ bánh mì ăn trưa. Loại bánh khô cứng, chẳng có vị gì ấy, vậy mà ông ấy ăn ngon lành khiến tôi thấy lạ. Hóa ra đó là loại bánh cô thích từ nhỏ.
Mỗi khi nhắc đến cô, Benny lại làm mặt dịu dàng lạ thường. Chắc ông ấy không nhận ra đâu. Cứ mỗi lần ăn ổ bánh khô ấy, hẳn ông ấy đều nhìn như vậy.
Tôi kể chuyện này vì muốn nói với cô rằng Benny thực sự nhớ cô lắm. Ông ấy ngày ngày chờ thư cô, nhưng lại cố tỏ ra không sốt ruột. Cứ giục tôi viết đúng nội dung cần thiết thôi.
Tôi vẫn chưa hiểu nhiều về Benny hay cô, nhưng có một điều tôi chắc chắn:
Người cha cục cằn ấy yêu cô lắm đấy. Dù cô mang tin gì về, Benny vẫn sẽ mãi yêu cô thôi.
Nếu mệt mỏi quá, cứ về đi. Vẫn còn một người cha luôn rộng lòng đón cô ở đây.”
Chương 2
“P.S. 2. Hãy gửi thư hồi âm về địa chỉ dinh thự Công tước Theron ghi trên phong bì. Dù sao tôi cũng phải đọc hộ ngài mà. Xin lỗi vì đoạn postscript dài dòng.”
“Elliot, làm sao cậu biết con gái Benny đang gặp khó khăn vậy?” Dave hỏi với vẻ thán phục.
“Chỉ là đoán mò thôi. Nếu một cô gái vốn chăm chỉ viết thư bỗng dưng ngừng gửi, trừ khi gặp tai nạn, thì đó hẳn là quyết định của cô ấy. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy không muốn thông báo tin xấu nên khó lòng cầm bút… Dù thế nào thì tình huống ấy cũng cần những lời như vậy.”
Dave trầm trồ trước lời giải thích của Elliot.
“Elliot luôn biết lắng nghe chúng tôi nữa.”
Một cô hầu gái bên cạnh lên tiếng, những người khác cũng đồng thanh:
“Đúng vậy. Khác hẳn mấy gã đàn ông bình thường.”
“Trò chuyện với Elliot thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.”
“Tôi hiểu con gái Benny lắm. Đôi khi ta chỉ muốn có ai đó thúc giục khi thiếu can đảm.”
Elliot ngượng ngùng gãi đầu:
“Không có gì to tát đâu. Chỉ là… tôi nghĩ mình cũng muốn nghe những lời như thế…”
Nhưng mấy cô hầu gái đã chẳng nghe. Họ xì xào bàn tán về việc đưa bức thư cho bà Megan rồi nhanh chóng giải tán.
Dave nhe răng cười gian xảo với Elliot – nụ cười vừa cổ vũ vừa ngưỡng mộ kiểu “mày vừa dụ dỗ cả đám con gái trong nháy mắt” – rồi cũng đi làm việc.
Chủ nhân của những lời khen đành đứng lại một mình, bối rối.
Trong khi chàng bị bỏ rơi, lời khen ngợi về bức thư đã lan truyền khắp nơi như có cánh.
Từ quản gia đến các hầu gái, từ thị vệ ít ỏi đến thị nữ – và một trong số họ đã kể lại cho gã đàn ông đang trằn trọc đêm khuya.
“Elliot… Brown…?”
Gã đàn ông ấy chính là Genewin Tullyon – con trai thứ của Hầu tước Tullyon.
“Ta thuê hắn giữ mồm giữ miệng rồi lặn mất tăm, vậy mà hắn lại đi quyến rũ con gái tên làm vườn sao?”
Genwin nở nụ cười đầy vẻ tà mị. Hắn ôm lấy cô hầu gái nhà Theron – người vừa kể cho hắn nghe câu chuyện về Elliot – rồi khẽ chạm môi lên má nàng.
“Vậy thì, cô chim sơn ca bé nhỏ của ta, ta có thể tìm gặp Elliot Brown ở đâu nhỉ?”