Chương 3
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
Chương 3
Loren lập tức bắt tay vào thực hiện kế hoạch. Y lợi dụng bí mật kinh doanh mà một quý tộc phong lưu tên Yeongsik vô tình tiết lộ khi say rượu tại một bữa tiệc.
Hắn tìm đến một nhà văn từ lâu đã biến mất trong ô nhục, nhờ viết hộ những bức thư tình. Những bức thư mang tính nghệ thuật và đầy chất thơ, xứng đáng dành cho “Mảnh ghép của Thần”.
Elliot Brown, người nhận lời ủy thác từ Loren, đã thành công dệt nên những dòng chữ đẹp đẽ và vững chắc, khắc họa nỗi lòng đau đớn. Những bức thư khiến Đại công tước Theron – kẻ nổi tiếng là hiếu chiến nhưng cũng là người an ủi khéo léo – phải xiêu lòng, đều được viết ra từ tay Elliot.
Sau khi đọc thư, Arjen dần có thiện cảm và tăng tần suất gặp mặt Loren. Loren cố gắng giảm lời nói, nhập vai một đóa hoa thuần khiết e lệ, còn Arjen thì hoàn toàn mắc bẫy. “Mảnh ghép của Thần” sao mà mong manh và tinh tế đến thế.
Và khoảng thời gian đó, Elliot bắt đầu thay đổi hướng đi của những bức thư.
Từ những câu chuyện Loren kể lại về các cuộc gặp gỡ giữa hai người, Elliot bắt đầu than vãn về những sai lầm Arjen mắc phải, và nỗi đau mà mình phải chịu đựng. Chàng chỉ trích sự tàn nhẫn vô thức mà Arjen – kẻ từng tung hoành chiến trường – bộc lộ. Chàng rùng mình trước chiếc mặt nạ của Arjen, cùng đôi mắt nhạt màu lạnh như băng ẩn sau đó.
Elliot khéo léo lồng ghép tất cả vào những bức thư, giả vờ là sự quan tâm và lo lắng, từ từ thấm dần từng chút một.
Thỉnh thoảng, chàng cũng đưa ra những yêu cầu nhỏ. Một đóa hoa chuông, hay lần gặp tới cùng xem vở opera mới… Hoặc muốn đọc lại cuốn tiểu thuyết định mệnh đã biến mất đột ngột vài năm trước.
Arjen vừa càu nhàu vừa đáp ứng tất cả. Hắn cố gắng che giấu bản chất thực sự của mình để không làm Loren sợ hãi. Thậm chí, hắn còn dám bỏ mặt nạ trước mặt Loren.
Vì Loren thích thú với Arjen ngoan ngoãn như chó được huấn luyện, nên mặc kệ Elliot tự ý yêu cầu điều gì trong thư dưới danh nghĩa mình, hắn đều nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng những yêu cầu dần trở nên kỳ quặc và ám ảnh. Trong bức thư cuối cùng, Arjen nhận được lời thỉnh cầu: “Xin hãy dùng quyền lực của đại công tước để trao trả lại tước vị nam tước cho El Black.”
Đến lúc này, Arjen đã đưa ra một suy luận khá hợp lý: thực ra Loren Fedet yêu sâu đậm nhà văn El Black này, và đã tiếp cận hắn chỉ vì người đó. Nếu không, Loren đã chẳng nhắc đến El Black trong mỗi bức thư, cũng chẳng tìm cách thay đổi và điều khiển hắn như vậy.
Sự nghi ngờ của Arjen dành cho Loren bùng lên như ngọn lửa chờ sẵn.
Loren, kẻ ăn nói trôi chảy qua thư từ, nhưng khi đối mặt lại câm lặng, chỉ để lộ ánh mắt đau khổ. Thế mà thỉnh thoảng, y lại buông ra những lời đùa cợt khiến người ta mê mẩn, rồi lại giả vờ không biết gì trong thư, chỉ nói về tình yêu và nỗi sợ. Loren – “Mảnh ghép của thần linh” – không chỉ được mọi người tôn sùng, mà còn muốn nắm cả hắn trong tay để điều khiển.
Một buổi sáng sớm, Arjen điên cuồng vì ghen tuông, đập cửa ngôi nhà cũ kỹ của El Black. Và hắn giết chết nhà văn già cỗi dám cướp đi tình yêu của Loren.
Nhưng khi định phóng hỏa thiêu rụi nhà El Black, Arjen phát hiện ra sự thật: El Black chính là Elliot Brown – người đã viết thư thay cho Loren. Hắn cảm thấy một nỗi phản bội mới.
Ngay lập tức, Arjen tìm đến Loren, cắt đứt lưỡi và hai tay y, rồi đưa về dinh thự đại công tước. Dĩ nhiên, gia tộc Fedet phản ứng dữ dội. Thế là hắn khoác lên mình huy hiệu nhà Fedet, cải trang rồi ám sát hoàng đế.
Hoàng tử, trong cơn hỗn loạn, bỗng trở thành tân hoàng đế và ra lệnh diệt tộc Fedet.
Loren, trong chớp mắt biến thành kẻ phản nghịch, sống bên cạnh Arjen như “Mảnh ghép của Theron” – vĩnh viễn không thể nói, không thể viết.
“Ugh, căng thẳng quá. Ugh, kiệt sức rồi.”
Elliot ngồi bên bàn run rẩy. Theo chàng, trong cuốn tiểu thuyết này chẳng có ai là người bình thường cả.
Việc Elliot từ chối lời đề nghị của Loren là điều hiển nhiên, vì chàng đã biết trước nội dung nguyên tác. Dù Loren tức giận và có phần đe dọa, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Bức thư tưởng chừng chân thành hóa ra lại là đồ giả mạo, chính là khởi nguồn của bi kịch.
Hơn nữa, khác với nguyên tác, Elliot hiện tại hoàn toàn không đủ khả năng viết lách để thỏa mãn vị Đại Công tước Theron khó tính và tàn nhẫn. Dù yêu thích đọc sách và tiểu thuyết mạng, nhưng chàng chưa từng một lần cầm bút sáng tác.
Cũng phải thôi, bởi tài năng duy nhất của Im Sung Sik – chủ nhân nguyên bản của thể xác này – chỉ là nở nụ cười thân thiện chiều lòng những vị khách hàng khó chịu mà thôi.
“Thà bị xuyên không thành tên đầy tớ còn hơn. Làm nhà văn cái gì chứ…”
Elliot nhăn nhó. Đống công việc chất đống trước mặt khiến chàng hoàn toàn bế tắc.
Khoan đã, đầy tớ?
Đang gục đầu bên bàn, Elliot bỗng bật dậy khiến Camembert – chú mèo đang nghỉ ngơi phía sau – giật mình kêu lên “Meo!” đầy phản đối.
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng này Camembert, ta nghĩ đã tìm ra cách kiếm cơm cho cậu rồi đấy!”
Bất chấp lời chủ nhân, Camembert chỉ liếc nhìn đầy cảnh cáo rồi lại gác cằm lên chân trước.
Elliot lấy một tờ giấy, bắt đầu viết dài dòng điều gì đó. Sau khi mực khô, chàng cẩn thận cầm tờ giấy rời khỏi nhà. Vẻ mặt Elliot lúc này đã tươi tỉnh hẳn.
Đúng vậy, dù sao chàng cũng chẳng có ý định hay khả năng sống theo nguyên tác, cớ gì phải cố bám lấy nghề viết thuê? Chỉ cần kiếm đủ tiền sinh nhai bằng công việc dịch vụ quen thuộc là được. Xét cho cùng, chẳng phải chàng từng là “Nhân viên xuất sắc tháng” với kinh nghiệm đủ loại ngành dịch vụ sao?
Thân thể Elliot xuyên vào tuy gầy yếu nhưng không có chỗ nào đau nhặc rõ rệt. Có lẽ do chủ cũ suốt ngày chìm trong rượu chè, không ăn uống, không vận động, không tiếp xúc ánh mặt trời nên thể lực kiệt quệ. Thậm chí dường như còn là tay nghiện thuốc lá nặng.
Ngành dịch vụ vốn đòi hỏi thể lực phi thường. Để làm việc, chàng cần đưa cơ thể này về trạng thái bình thường.
Chương 1
Elliot vẫn không hiểu tại sao mình lại xuyên qua vào một thế giới fantasy kỳ lạ như vậy. Chàng cũng chẳng biết số phận của Elliot Brown nguyên bản ra sao, hay Im Sung Sik ở Hàn Quốc có ổn không.
Suốt một tuần qua, Elliot đã vật lộn với nỗi lo âu, day dứt không yên. Nhưng cuối cùng, chàng luôn đi đến kết luận quen thuộc: “Hãy làm những gì có thể ngay lúc này.”
Liệu chàng có thể giải quyết được những chuyện thuộc về chiều không gian linh hồn?
Không.
Lo lắng, sợ hãi có giúp chàng trở lại làm Im Sung Sik?
Không.
Đây có phải vấn đề có thể giải quyết bằng cách suy nghĩ?
Cũng không.
Việc duy nhất chàng có thể làm lúc này là kiếm cái ăn, trả tiền nhà và chăm sóc chú mèo Camembert.
Thế nên hôm nay, Elliot cầm theo bản lý lịch đến đây.
“Đã từng làm nhiều công việc lao động, sẵn sàng nhận mọi yêu cầu.”
Elliot đưa tờ giấy cho bà Kelly – người đang nhìn chàng với ánh mắt ngơ ngác. Không quên điểm nhấn bằng “nụ cười tháng nhân viên xuất sắc” – kỹ năng cá nhân đặc biệt của chàng.
Hãy thuê tôi làm người hầu đi. Rẻ lắm, rất rẻ!
*
Chẳng bà chủ nhà nào vui mừng khi có một người thuê là nghệ sĩ suốt ngày chìm trong rượu chè, thuốc lá, lại còn thường xuyên tự tử vì trầm cảm giai đoạn cuối.
Bà Kelly – một thường dân đơn giản chỉ sở hữu vài tòa nhà trên phố Rustique (dù bà luôn than thở mình nghèo) – hiện đang đau đầu nhất với Elliot Brown.
Bản “lý lịch” Elliot mang đến có vẻ giống loại giấy giới thiệu mà các đầy tớ thường nhận từ nhà chủ cũ. Bà Kelly biết rõ Elliot là tay chơi bời nào, nên những kinh nghiệm lao động ghi trên đó chắc chắn là giả.
Nhưng đó không phải việc bà cần quan tâm. Miễn là thu được tiền thuê nhà.
Thế nên bà chợt nhớ đến người chú của bạn họ hàng thứ tám của chị gái người thuê nhà tên Cheron đang cần trợ lý, liền giới thiệu công việc cho Elliot.
Lúc đó, Elliot đã nghĩ mọi chuyện thật suôn sẻ.
Cho đến khi biết được công việc đó là vị trí phụ tá người làm vườn tại dinh thự Công tước Theron.
“Ngươi đã từng làm những việc gì?”
Người làm vườn trung niên là một gã đàn ông to lớn, thô kệch. Trong tay hắn cầm một chiếc kéo cắt tỉa khổng lồ, bàn tay nắm lưỡi kéo to như nắp nồi.
Chỉ muốn về nhà thôi. Không, trước hết, trước hết phải…
Cố nén bản năng muốn bỏ chạy đã dâng trào từ lúc biết mình đang ở dinh thự của Công tước Theron, Elliot gắng gượng giữ bình tĩnh và sắp xếp lại suy nghĩ.
Trước tiên, cứ làm hỏng buổi phỏng vấn một cách tế nhị rồi chuồn thôi.
Anh nở nụ cười lịch sự và đưa ra bản lý lịch.
“Tất cả đều ghi rõ ở đây ạ. Nhưng thật đáng tiếc, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực làm vườn…”
“Ta không biết đọc chữ nghĩa gì cả. Nên ngươi cứ nói thẳng ra đi.”
“À… Vâng. Tôi đã từng làm việc ở công viên, nhà hát, quán trà, nhà hàng, quán trọ, cửa hàng… và tư vấn tâm sự qua thư, cùng với công việc trông trẻ, tổng cộng 6 năm kinh nghiệm phục vụ khách hàng.”
Elliot vốn là người không thể không trả lời lịch sự khi được hỏi, nên anh đáp lại một cách cung kính.
“Sao nhiều thứ thế? Chẳng chuyên tâm vào việc gì cả.”
Người làm vườn nhíu đôi lông mày rậm rạp. Elliot bất giác nở nụ cười gượng gạo.
Elliot Lim Sung-sik Brown – nhân viên xuất sắc từng được lòng chủ ở bất cứ nơi đâu. Vậy tại sao anh lại phải thay đổi công việc liên tục như vậy?