Chương 27
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
Chương 27
Bàn tay Elliot đang xoa bóp cổ bỗng nhanh hẳn lên. Chàng dùng năm ngón tay ấn mạnh vào cổ, vừa bóp vừa day nhẹ. Hắng giọng vài tiếng, rồi xoay cổ vòng tròn sang hai bên.
Cổ không đau nữa!
Elliot vội chạy đến trước tấm gương lớn treo đối diện. Trong gương, một chàng trai với chiếc cổ trắng muốt không tỳ vết đang đứng đó.
“Đại… đại nhân! Cái này… làm sao mà khỏi được ạ?”
Trước đây từng có lần lưỡi bỏng rát do thuốc thang rồi khỏi, nhưng chưa bao giờ lành nhanh đến mức không một dấu hiệu báo trước như thế này.
“Là phép thuật ư?”
Ở thế giới này, phép thuật là thứ xa xỉ chỉ tầng lớp thượng lưu mới được hưởng. Là một tên nghiện rượu kiêm viết thuê trước khi xuyên không, rồi sau làm đầy tớ đến giờ, Elliot chưa từng được tận mắt chứng kiến phép thuật bao giờ.
Phép thuật, không phải thứ chỉ có ở Hogwarts sao?
Đôi mắt Elliot sáng rực như trẻ nhỏ, dù chưa từng tiếp xúc với ảo thuật chứ đừng nói phép thuật. Trong khi Arjen còn đang phân vân có nên trả lời hay không, bà lão đã lên tiếng trước.
“Đúng là phép thuật đấy. Loại phép đắt giá ngang một căn nhà đấy. Chỉ một viên ngọc cậu vừa nuốt đã đủ xóa sạch nợ nần.”
“Căn… căn nhà ư?”
Elliot há hốc mồm quay sang nhìn Arjen. Vị công tước đã lấy lại vẻ điềm tĩnh thường lệ, nhưng đâu đó vẫn toát lên vẻ ngượng ngùng.
“Chỉ là đền bù cho lỗi lầm của ta thôi.”
Arjen nói giọng cứng nhắc. Nhưng từ cử động kéo mũ trùm xuống trán một cách vô cớ, Elliot nhận ra hắn đang xấu hổ.
‘Con người này cũng có lúc ngượng à…’
Elliot thấy lòng vui lạ. Chẳng hiểu tại sao, nhưng chàng thấy vui.
“Tiền công… vẫn tính như mọi khi chứ?”
Bà lão mang đến một vật trông giống như điếu hookah khổng lồ. Chiếc bình thủy tinh với những đường cong tinh xảo có kích thước vô cùng lớn, trên miệng bình gắn một ống dài như dây dẫn. Đầu ống có những lỗ nhỏ giống như miệng thổi của cây sáo.
Elliot đang ngơ ngác không hiểu thì Arjen đã tiến đến ngồi trước mặt bà lão, cầm lấy đầu dây dài của chiếc hookah. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng xanh nhẹ nhàng bao phủ toàn thân hắn, rồi chui vào miệng hookah, theo sợi dây đi vào trong bình.
“Đó cũng là bình ma thuật sao? Nó có tác dụng gì vậy?”
Elliot sửng sốt hỏi khi chứng kiến cảnh tượng thần bí chưa từng thấy. Bà lão vẫn dán mắt vào chiếc bình đang dần ngập tràn ánh sáng xanh, vừa giải thích:
“Đang rút O-ra của cậu ta đấy. Chỉ cần đầy một phần ba cái bình này thôi cũng đủ trả giá rồi còn thừa.”
“O-ra ư? Cái đó… có ổn không?”
Elliot tròn xoe mắt, bà lão lại phì cười.
“Rút sinh lực thì đương nhiên sẽ hơi mệt, nhưng với lượng này thì chẳng đáng kể đâu. Hơn nữa, mệt mỏi chính là điều cậu ta mong muốn. Trên con phố này, chỉ có mỗi ta làm nghề rút O-ra tử tế thế này thôi. Cậu ta hoàn toàn được lợi.”
Arjen vẫn đứng im lặng, nhắm nghiền mắt. Bình thường, hắn đã quát Elliot im lặng hoặc nhắc bà lão đừng nói nhiều, nhưng lần này hắn chẳng nói gì.
Dù khuôn mặt bị che khuất dưới lớp áo choàng, Elliot đoán hắn đang tập trung cao độ. Là một Kiếm Sư bậc thầy, việc điều khiển O-ra chắc chắn không làm hắn mất sức, có lẽ chỉ vì phải giải phóng lượng lớn trong thời gian ngắn nên mới như vậy.
Lúc này, Elliot mới hiểu tại sao Arjen lại đến khu phố ma thuật. Hắn chẳng quan tâm đến phép thuật, O-ra thay thế hay những giao dịch phi pháp. Hắn đến đây chỉ để bán O-ra của chính mình, làm cơ thể kiệt sức.
Tất cả chỉ để trở nên mệt mỏi.
Elliot cảm thấy một nỗi buồn nhè nhẹ chạm vào trái tim. Khả năng đồng cảm đặc biệt của chàng lại một lần nữa trỗi dậy. Chàng có thể hình dung rõ ràng hình ảnh người đàn ông khó tính và cứng nhắc kia đã phải vật lộn, chật vật như thế nào để đến được nơi này.
“Bà ơi… liệu có thể…”
Elliot lục túi quần lấy ra một túi tiền vàng. Đó là phần thù lao chia nhỏ từ số tiền Genewin đã trả cho chàng lần trước. Số tiền trong tay chàng lúc này là tất cả những gì chàng có.
“Với số tiền này cháu có thể mua được gì ạ?”
Bà lão nheo mắt đánh giá trọng lượng túi tiền vàng. Sau khi suy xét, bà chụm các ngón tay vào nhau tạo ra tiếng cọ xát nhẹ. Ngay lập tức, một chiếc khăn tay xuất hiện trên tay bà. Đó là một chiếc khăn lụa trắng thêu hoa xanh, vừa đẹp đẽ vừa tinh tế.
“Chỉ có thế thôi ạ?”
“Ta còn thương tình mà giảm giá cho cháu đấy.”
Bà lão giấu túi tiền vào tay áo, rồi như ném chiếc khăn tay về phía Elliot. Chàng bối rối gấp gọn chiếc khăn cất vào túi trong áo, thì bà lão bất chợt buông một câu:
“Đừng cố chống lại những gì không hợp với tính cách của mình.”
“Ơ?”
“Thứ cháu đang cố chống lại chính là số phận. Là thứ to lớn nhất trong tất cả những gì ta từng thấy. Đừng tốn sức vô ích.”
“Cháu đâu có ý định chống lại số phận hay gì…”
Elliot giật mình ngừng lời, ngạc nhiên nhìn bà lão.
Phải chăng bà ấy đang nói về nguyên tác? Bà biết mình từ thế giới khác đến và đang cố thay đổi kết cục nguyên tác?
Khi Elliot đang cố gắng cử động cái lưỡi cứng đờ, bà lão lại nói thêm:
“Gặp phải tên quý tộc vừa lạnh lùng vừa hay ôm hết trách nhiệm như thế, chỉ có đối phương khổ sở thôi.”
“…À, ý bà là số phận theo kiểu đó ạ…”
Elliot vội nuốt lại lời định nói. Suýt nữa chàng đã bị coi là kẻ điên vì những lời vô nghĩa.
Đúng lúc đó, Arjen vừa hoàn thành việc nạp đủ lượng aura, buông tay xuống và thả lỏng cơ thể.
Trong khi bà lão và Arjen còn đang tranh cãi về việc thêm chút nguyên liệu, Elliot lặng lẽ dùng đầu ngón tay sờ soạng chiếc khăn tay đựng ba mươi đồng tiền vàng trong túi ngực.
“Định mệnh…”
Tai chàng bỗng ửng hồng. Không hiểu sao hai từ đó lại khiến lòng chàng xao xuyến đến thế.
Khi Elliot còn đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng, bà lão đã dọn sạch ấm pha thuốc. Bà rút từ tay áo ra một lọ thuốc nhỏ, dùng thìa bạc khuấy đều.
“Này, cầm lấy.”
Chiếc thìa bạc bà lão đưa ra sáng loáng.
“Mỗi lần mua thuốc đều bảo ta thử độc, thật là phũ phàng.”
Bà lão lẩm bẩm rồi đóng nắp lọ thuốc, đưa cho Arjen. Arjen im lặng nhận lấy, cất vào trong áo choàng.
“Lần sau ta sẽ quay lại.”
Arjen bước ra khỏi cửa hàng trước. Elliot vội vàng theo sau, vừa đi vừa chào bà lão:
“Cháu chào bà ạ. Lần sau cháu sẽ… À không, cháu không nên quay lại nữa. Chúc bà bán được nhiều hàng.”
Nhìn theo bóng lưng vội vã của Elliot, bà lão lắc đầu ngao ngán.
“Cái cậu này… Chỉ có vẻ ngoài là lành lặn… Như thế này thì làm sao thay đổi được định mệnh, tch!”
*
Có lẽ nhờ uống thuốc, Arjen không ôm Elliot chạy như lúc nãy nữa. Y chỉ bước những bước dài, vừa thanh thoát vừa nhanh nhẹn tiến về phía trước. Elliot như chim sẻ theo đàn cò, bước chân loạng choạng như sắp đứt gánh.
“Hộc… Hộc… Ông chủ, làm ơn… đi chậm lại một chút được không ạ~?”
Elliot lễ phép hỏi khi đang hớt hải chạy theo từ phía xa. Nhưng Arjen vẫn không ngừng bước, lạnh lùng đáp:
“Ngươi quá yếu sức. Hãy cố hết sức đuổi theo ta đến quảng trường Pentus.”
“Hả? Ông chủ! Xin lỗi nhưng… Ngài nói từ xa quá, tôi không nghe rõ!”
Thực ra chàng nghe rõ.
Nhưng Arjen đột nhiên trở nên như một vị huấn luyện viên thể lực khiến chàng sợ hãi, đành giả vờ không nghe thấy.
Phía trước, Arjen bật lưỡi một cái ngắn gọn. Dù vậy, hắn vẫn không dừng bước.
“Chết tiệt.”
Cuối cùng, Elliot đành phải nắm chặt hai nắm tay, chạy bán sống bán chết suốt quãng đường tới Phố Pentus.
Khi tới nơi, họ bắt một chiếc xe ngựa hai bánh. Nhìn Elliot thở hổn hển ngã vật ra ghế, Arjen ngồi đối diện, cởi chiếc mũ trùm áo choàng.
“Thảm hại không thể tả. Một chú ngựa non mới sinh còn khỏe hơn ngươi.”
“Ngựa vốn dĩ khỏe mà, đúng không ạ?”
“… Vậy nên ngươi yếu hơn là đương nhiên, hiểu chưa? Ngập chìm trong tâm lý thua cuộc. Câu nói yếu đuối nhất ta từng nghe gần đây. Thật kỳ lạ khi còn có chỗ để thất vọng hơn nữa.”
“Ôi trời… Xin ngài đừng nói nữa.”
Elliot gượng cười, nụ cười gượng gạo mỗi khi chàng cố giấu đi sự bất mãn trong lòng, cố ngồi thẳng lưng.
“Nụ cười đó. Ta cũng không ưa.”
“Vâng vâng, tất nhiên rồi ạ.”
Elliot kìm nén bản năng muốn châm chọc vị “giám đốc” của mình.
Người đàn ông lúc nãy, thành thật nhận lỗi, xin lỗi, rồi ôm lấy hắn như một người quan trọng và chạy đi – giờ đây chẳng còn nữa.
Đúng vậy, đây mới là Arjen thực sự. Một kẻ khó tính bậc nhất. Một ông chủ chẳng quan tâm đến hoàn cảnh của người khác. Đơn giản là một tên khách hàng khó chiều.
“Số phận cái con khỉ.”
Elliot thầm nghĩ. Dù hậu vị của suy nghĩ ấy đắng ngắt, nhưng dường như ngay cả ở thế giới khác này, “số phận” của Elliot cũng chẳng hề tồn tại.