Chương 15
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
Chương 15
Trong phòng khách, ba người ngồi im lặng trong bầu không khí ngượng ngùng. Có lẽ chỉ mình Elliot cảm thấy khó xử mà thôi.
“Rốt cuộc tại sao mình lại ngồi ở đây nhỉ?”
Elliot chăm chú nhìn vào tách trà đặt trước mặt. Từ ấm trà Henderson vừa pha tỏa ra hương thơm quen thuộc – đó là trà hoa oải hương mà Arjen vẫn uống mỗi đêm.
Chàng liếc nhìn Arjen đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Dù tựa lưng vào thành ghế sofa, Arjen vẫn toát lên vẻ chỉn chu khó tả. Chiếc mặt nạ che đi gương mặt điển trai, nhưng đôi vai rộng, khung xương vạm vỡ cùng đôi chân dài khiến tổng thể phong thái của hắn cực kỳ ấn tượng.
Đến đàn ông nhìn cũng phải thốt lên “đại ca” rồi muốn xin làm em trai.
Chính vì thế, Elliot càng không hiểu nổi Lauren.
“Khách hàng ơi, nhìn kỹ đi. Cái bàn tay to đùng với lồng ngực dày đặc cơ bắp kia kìa. Đụng trúng một cái là đi chầu diêm vương ngay ấy chứ? Là đàn ông thì nên biết sợ mấy alpha male cỡ này chứ nhỉ?”
Elliot không ngừng thuyết phục Lauren trong đầu.
Dĩ nhiên Lauren không thể nghe thấy. Chàng ta nhấp ngụm trà thanh nhã rồi nhún vai:
“Tôi cũng không ngờ lại gặp Elliot Brown ở đây. Cậu ấy từng là fan cuồng của tôi. Nên tôi nhớ tên lắm. Phải không, Elliot?”
“Ơ…?”
Lauren nở nụ cười cao quý. Elliot bỗng cảm thấy da đầu dựng đứng như có luồng khí vô hình xẹt qua.
Dù Lauren không học võ, nhưng đằng sau khuôn mặt xinh đẹp kia dường như hiện lên bóng ma đáng sợ với độ trong suốt 40%.
Có vẻ ban đầu Lauren chỉ giả vờ quen biết Elliot, nhưng chẳng mấy chốc đã nhận ra không thể để Arjen phát hiện họ có quan hệ với nhau.
Bởi nếu truy ra nguyên do quen biết, bản thân Lauren cũng không còn trong sạch nữa.
“Vâng vâng, đúng rồi ạ. Tôi thậm chí có thể hôn lên chân ngài Lauren.”
Elliot cười tươi một cách khả nghi rồi gật đầu lia lịa.
“Ha ha, lại nữa rồi, Elliot. Đừng có nói mấy lời kiểu ‘xin được liếm đế giày của ngài’ nữa đi.”
‘Thực ra tôi đâu có nói tới mức đó.’
‘Cứ im lặng mà cười đi.’
Elliot và Lauren giả bộ cười ha hả, trong khi Arjen thả chân đang bắt chéo xuống.
Từ sau chiếc mặt nạ, ánh mắt lạnh lùng quan sát hai người khiến ai nấy đều cảm nhận rõ. Hắn gõ nhẹ tay lên thành ghế sofa. Dù chỉ là hành động nhỏ, nhưng khí thế áp đảo toát ra khiến mọi sự chú ý đều dồn về phía hắn.
“Mảnh ghép thần thánh được Lantar sủng ái và thị tùng thân cận nhất của ta lại quen biết nhau.”
“Thị tùng thân cận nhất ư?”
Lauren quay phắt sang nhìn Elliot. Gương mặt chàng lộ rõ vẻ phản đối ngầm: Hôm qua gặp còn chẳng nghe nói gì tới chuyện này mà. Elliot bèn khẽ cúi mắt xuống.
Tôi cũng không muốn ở vị trí này đâu…
“Dĩ nhiên, một kẻ trong đám đông theo đuôi như kiến cỏ, ta không nghĩ Mảnh ghép thần thánh lại biết rõ hắn làm nghề gì.”
“Thật sự tôi không biết. Tôi cứ nghĩ cậu ấy đang… đang làm công việc khác cơ!”
Lauren suýt lỡ lời nhưng kịp sửa lại, thế nhưng Arjen không bỏ lỡ cơ hội.
“Công việc khác? Cụ thể là gì?”
“À thì… khác… đại loại, việc khác ấy mà. Thấy cậu ấy gầy nhom như chưa từng thấy ánh mặt trời, tôi tưởng cậu chỉ ru rú trong nhà làm mấy việc vớ vẩn. Hoặc chẳng làm gì cả.”
“Cũng có lý.”
Arjen lẩm bẩm, mắt đảo Elliot từ đầu tới chân. Loren cũng hãnh diện gật gù.
Elliot ngồi im mà bị đay nghiến như vậy, ấm ức muốn chết đi được.
Đúng là cơ thể hơi yếu ớt, được thôi, có nhân nhượng trăm lần thì cũng hiểu tại sao Arjen coi mình là kẻ bạc nhược. Nhưng ngay cả Lauren – người dáng vẻ mảnh mai yểu điệu – cũng nhìn mình như vậy thì quả thật không ngờ.
Khóe miệng vừa cố gắng giữ vững của Elliot run rẩy không ngừng. Trong lòng, chàng âm thầm nguyền rủa hai nhân vật chính trong nguyên tác, lẩm bẩm như tụng kinh: “Họ là khách hàng… khách hàng là thượng đế…”
“Thôi được, dù sao Elliot Brown cũng không giống gián điệp do Thần Khắc dựng nên, ta tạm bỏ qua vậy.”
Gián điệp ư!
Elliot giật mình hít sâu. Hóa ra hắn luôn mang trong lòng nghi ngờ kinh khủng như vậy sao? Không chỉ nghi ngờ thầm lặng mà còn thẳng thừng phát ngôn, đó rõ ràng là một lời đe dọa ngầm. Nếu hai người thực sự có quan hệ gì đó, hắn sẽ không bao giờ để yên.
Lauren dường như cũng cảm nhận được điều đó, gương mặt hơi tái đi. Chàng nở nụ cười khác thường, mang chút gì đó bất an.
“Quả nhiên anh hùng Lantar từ nhỏ đã lăn lộn nơi chiến trường khác người thật. Chỉ một sự trùng hợp nhỏ cũng khiến ngài nghi ngờ ngay.”
“Những sự trùng hợp nhỏ đôi khi cũng quyết định sinh tử.”
“Vâng, tôi đồng ý.”
Loren mỉm cười tươi tắn, ánh mắt hướng ra cửa sổ. Đột nhiên, chàng mở to mắt với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đại Công tước, ngài có thấy không? Vừa rồi có con chim đen bay qua kia kìa!”
Chàng nhíu mày lo lắng, tiếp tục:
“Nếu cái vỗ cánh của con chim đen kia quyết định sinh mạng chúng ta ở đây thì sao? Đáng sợ quá.”
“…Khục.”
Elliot đang uống trà bằng bàn tay run rẩy bỗng ho sặc sụa.
Căn phòng khách ngập tràn ánh nắng ấm áp buổi chiều bỗng chốc lạnh lẽo như chìm vào thời kỳ băng hà âm 55 độ.
Lauren nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ của Arjen với nụ cười thánh thiện quen thuộc. Arjen bất động, ánh mắt đối diện Lauren.
Tội nghiệp Elliot – chỉ có chàng, một thường dân suốt nhiều năm làm công việc đọc không khí, hòa giải mâu thuẫn và chiều lòng người khác, là hoang mang không biết xử lý thế nào trong cuộc đấu trí nghẹt thở này.
Dù là một câu chuyện mệt mỏi đi nữa, nhưng đây rốt cuộc là khởi đầu lãng mạn kiểu gì vậy? Dù chưa từng đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm, nhưng Elliot biết rõ đây chẳng phải màn mở đầu để tình yêu nở hoa.
“Ta không rõ con chim đen nào vừa bay qua, nhưng con người tóc đen đang ngồi trước mặt ngươi có thể quyết định sinh tử của ngươi bất cứ lúc nào.”
Lời đe dọa giết người của Arjen chẳng khiến Lauren nhúc nhích. Dĩ nhiên, Elliot đứng nguyên tại chỗ, mắt đảo điên cuồng, run rẩy như cây sậy.
“Vậy nói đi, mảnh vỡ của thần. Ngươi đến đây để làm gì?”
“Chén trà còn chưa kịp uống cạn đã vội hỏi chuyện? Tính cách ngài nóng nảy hơn lời đồn thật.”
“Những gì ngươi nghe về ta, tốt nhất hãy quên hết đi. Sẽ chẳng có lấy một sự thật nào đâu.”
“Tiện thể tôi cũng chẳng hứng thú với sự thật về ngài đâu, đại công tước. Thứ tôi quan tâm thực ra là——”
“Đế giày!”
Đúng lúc đó, Elliot bật dậy như lò xo. Câu nói kỳ quặc của chàng khiến hàng loạt dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Arjen và Lauren.
“Elliot Brown. Ngươi điên rồi sao?”
Arjen hỏi với vẻ mặt thực sự tò mò.
“Đ…đến giờ…li…liếm đế giày rồi ạ!”
“…Ngươi nói cái gì?”
Dù Elliot có cởi phăng quần áo ngay tại chỗ hay nướng ba mươi khay bánh, Lauren cũng chẳng thể nào giữ được vẻ mặt bình thản. Y nhìn chàng với ánh mắt kinh ngạc như vừa thấy sinh vật ngoài hành tinh.
Tao đang cứu mày đấy, đồ ngốc!
Elliot vội vàng giải thích với Arjen:
“Ở…ở nước ngoài, vào giờ nhất định phải cầu nguyện với vị thần mình thờ ạ! Đ…đúng giờ tôi phải liếm đế giày của Lauren Federt – người mà tôi hâm mộ và yêu quý – rồi! Xin phép ngài!”
Nói rồi, Elliot túm lấy tay Lauren và biến mất khỏi phòng khách trong chớp mắt.
Arjen – kẻ chưa từng để lọt một kẻ địch nào trên chiến trường – giờ đây bất lực nhìn hai người bỏ trốn, đứng lại một mình. Sau tấm mặt nạ, đôi mắt y chớp chớp ngơ ngác.
“…Hâm mộ là cái gì nhỉ?”
Dù là gì đi nữa, có vẻ như việc Elliot là một kẻ cuồng nhiệt theo đuổi Lauren là sự thật không thể chối cãi.
*
“Sao lại thế này? Có phải ngươi đang nhân cơ hội này muốn tiếp xúc thể xác với ta không? Ta rất ghét người khác chạm vào người mình như vậy đấy.”
Loren lạnh lùng gạt tay ra. Nhưng lúc này, Elliot đang quá cuống quýt đến mức chẳng buồn nghe mấy lời vô nghĩa đó.
“Thưa quý khách, xin lỗi nhưng ngài vừa định nói gì với Đại Công tước vậy?”
“Nói gì cơ chứ? Chỉ vừa giả vờ không biết một chút thôi mà chẳng lẽ ngươi đã quên hết những gì chúng ta nói chuyện hôm qua rồi sao? Nghe nói ngươi là một tên nghiện rượu, có lẽ năng lực tư duy đã suy giảm nhiều rồi nhỉ.”
Lauren nhìn Elliot đang mặt mày tái mét một lúc rồi thở dài.
“Ta định nói rằng thứ tôi quan tâm là trái tim của Đại Công tước. Ý của câu này chính là ta sẽ quyến rũ ngươi…”
“Thưa quý khách.”
Elliot khẽ mấp máy đôi môi đang run bần bật. Giờ đây, môi anh gần như đã chuyển sang màu xanh.
“Nếu cứ tiếp tục thế này… ngài sẽ chết mất.”
“Về nhà á?”
“Không ạ. Là ngài sẽ qua đời ấy. Lìa bỏ thế gian này ấy. Ngưng thở luôn đó, thưa quý khách.”
Dù Elliot đã giải thích rất ân cần, Lauren vẫn bực bội khoanh tay với vẻ mặt khó hiểu.
“Đương nhiên hiện tại quan hệ giữa Đại Công tước và tôi không được tốt lắm.”
Không phải “không tốt lắm” mà là cực kỳ tệ…
“Nhưng nếu ta bày tỏ chân thành, có lẽ Đại Công tước cũng sẽ xiêu lòng vì ta thôi.”
Tôi biết ngài cũng chẳng chân thành gì đâu…