Chương 1
Trình Hạo chưa bao giờ nghĩ một vụ trộm tranh lại có thể bắt đầu bằng… một cú rơi từ tầng hai.
2 giờ sáng, một ngôi biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô đột nhiên vang lên tiếng báo động. Khi Trình Hạo và tổ công tác đến nơi, họ phát hiện một người đàn ông đang treo lủng lẳng trên khung cửa sổ, chỉ được giữ lại bằng… cà vạt.
Sau một cú rơi khá duyên dáng và màn tiếp đất không mấy đẹp mắt, kẻ tình nghi bị còng tay.
“Tôi chỉ muốn chỉnh lại khung tranh thôi, bị lệch mất mấy độ,” hắn nói, giọng rất nghiêm túc.
Trình Hạo nhìn kẻ lạ mặt, tóc rối, áo sơ mi lấm lem bụi sơn, ánh mắt sáng như sao: “Anh thường xuyên sửa tranh nhà người khác vào 2 giờ sáng à?”
“Chỉ khi tôi cảm thấy họ không xứng đáng treo chúng.”
Đó là lần đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau. Một bên là lạnh lùng, phân tích. Một bên là lấp lánh, đầy thách thức.
Trình Hạo đã gặp hàng trăm tội phạm, nhưng chưa ai khiến anh phải bật cười giữa ca trực như kẻ này. Anh lặng lẽ nhìn đồng hồ. 2:37 sáng. Thay vì giận dữ, anh chỉ lắc đầu.
“Tên điên thật.”
Cũng đêm đó, khi viết báo cáo, Trình Hạo đã dừng lại rất lâu ở mục “động cơ gây án”. Anh không thể lý giải nổi lý do nào khiến một người mạo hiểm tính mạng để… chỉnh lại một khung tranh. Nhưng anh vẫn viết: “Không xác định rõ động cơ, nhưng không có dấu hiệu trộm cắp tài sản.”