Chương 3
- Home
- Chàng Trai Nhà Đối Diện Có Gì Đó Rất Phiền
- Chương 3 - Người ta bảo: thói quen là thứ dễ gây nghiện nhất
Tôi có thói quen ăn mì ly lúc nửa đêm, khi deadline đuổi sát gáy.
Không phải vì ngon – mà vì quen.
Và tôi cũng có một thói quen khác:
Gọi Trình Kha đến, dù biết chắc hắn sẽ làm ồn, ăn nửa phần mì của tôi, rồi cười như thể chuyện đó rất buồn cười.
Và đúng như dự đoán, hôm đó cũng không ngoại lệ.
Tôi đang gõ bản báo cáo thì cửa phòng bật mở – không gõ cửa, không hỏi han.
Trình Kha xuất hiện như một làn gió phiền toái có mùi nước hoa rẻ tiền, tay cầm camera, vai vắt áo khoác, miệng vẫn còn ngậm tăm.
“Làm việc nữa hả? Mì đâu?”
Tôi không ngẩng đầu: “Tủ bếp, tầng hai, cạnh hộp trà. Còn đũa ở ngăn trên.”
“Yêu cậu ghê,” hắn lười biếng nói, rồi đi thẳng vào bếp như nhà mình.
Tôi từng nghĩ, sau khi trưởng thành, hai đứa sẽ sống tách rời – ai vào nấy lo.
Nhưng thực tế là, hắn vẫn hay ngủ nhờ nhà tôi, dùng wifi nhà tôi, và dính lấy tôi như một cái bookmark không chịu rơi khỏi quyển sách cũ.
Và khổ nhất là… tôi chưa bao giờ thật sự muốn hắn đi.
“Cậu có bao giờ nghĩ tại sao tớ cứ bám lấy cậu mãi không?” – hắn hỏi, miệng vẫn đang nhai mì.
Tôi liếc nhìn: “Vì cậu thất nghiệp, nghèo, và không biết nấu ăn?”
“Không,” hắn cười, đặt đũa xuống, ánh mắt có gì đó là lạ.
“Vì tớ không quen sống thiếu cậu. Mà cũng không muốn quen.”
Tôi im lặng.
Lần đầu tiên, tôi nhận ra — trong những thói quen đã kéo dài cả chục năm ấy, tôi sợ nhất là mất đi hắn.