Chương 2
- Home
- Chàng Trai Nhà Đối Diện Có Gì Đó Rất Phiền
- Chương 2 - Năm tôi 8 tuổi, tôi thề sẽ không bao giờ cưới Trình Kha
Trình Kha dọn đến ở nhà đối diện khi tôi vừa học lớp Ba.
Ngay ngày đầu tiên, hắn đã đạp đổ tháp Lego tôi mất ba ngày để lắp, rồi mặt tỉnh bơ bảo: “Cậu lắp sai rồi. Để tớ lắp lại cho.”
Tôi – một đứa bé ngoan, yêu hòa bình – đã đấm hắn.
Hắn – một đứa bé lì lợm – đấm lại.
Kết quả là cả hai bị bố mẹ bắt quỳ ngoài hành lang, mỗi người ôm một bát đậu phộng sống.
Tôi cắn răng nhìn sang. Hắn cũng đang nhìn tôi, rồi bỗng dưng cười toe:
“Ê, mai chơi tiếp nhé?”
Tôi thề trong lòng:
Tôi thà cưới con bé lớp bên mặc áo hoa mỗi ngày còn hơn cưới cái thể loại này.
Nhưng hắn cứ thế, từng ngày từng ngày, tự nhiên bước vào cuộc đời tôi.
Khi tôi bị bạn bè trêu vì mang cặp Hello Kitty do mẹ mua nhầm, chính hắn đã đứng chắn trước mặt tôi, hét:
“Có sao đâu? Tớ cũng thích Hello Kitty. Từ giờ tớ với cậu là hội trưởng hội mèo!”
Rồi hắn mang cái cặp hình Totoro to như cái gối đến lớp hôm sau.
Cả đám học sinh tiểu học nhìn tụi tôi như hai đứa thần kinh.
Chúng tôi vẫn chơi với nhau đến tận cấp ba.
Tôi vẫn là học sinh giỏi nhất khối.
Hắn vẫn là người làm mọi giáo viên nhức đầu.
Và không hiểu sao, chúng tôi vẫn là bạn thân.
Hồi đó, mỗi lần ai hỏi “sau này lớn lên có cưới nhau không?”
Tôi luôn trợn mắt phản đối: “Không đời nào!”
Còn hắn thì chỉ cười, chẳng nói gì.
Nhưng tôi nhớ rõ ánh mắt đó – kiểu như: “Cứ nói đi, rồi sẽ thấy.”
Giờ nghĩ lại, tôi chỉ thấy… ghét.
Ghét sao ngày đó tôi không nhìn kỹ ánh mắt hắn sớm hơn.