Chương 9
Chương 9
“Yuder! Yuder! Chờ đã!”
Yuder dừng bước khi nghe tiếng gọi, đúng lúc cậu đang định lẻn ra khỏi tiết học đọc viết nhàm chán.
So sánh với thế giới trước khi Yuder chết, Kanna là một trong số ít người có thể thích nghi với đơn vị Kỵ sĩ hiện tại tốt hơn bất kỳ ai, dù cô chưa từng là thành viên của nó trước đây.
Việc duy trì được mối quan hệ thân thiện với tất cả mọi người trong đơn vị nơi tập hợp đủ mọi tầng lớp, độ tuổi, giới tính và quê quán chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Dù không sở hữu thể lực đặc biệt để bù lại cho dị năng của mình, việc cô không một lời than vãn trong những buổi huấn luyện khắc nghiệt, điều đó cũng đủ để khiến nhiều người cảm mến.
Cứ như vẻ mặt căng cứng khi lần đầu gặp nhau chỉ là một ảo ảnh, Kanna của đơn vị Kỵ sĩ là người thân thiện, giỏi giang và được nhiều lời khen ngợi.
Cô luôn biết ơn Yuder, người đã giúp mình vượt qua kỳ thi gia nhập đơn vị. Dù hiếm khi gặp nhau do lịch huấn luyện khác biệt, họ vẫn luôn chào hỏi nhau bằng ánh mắt và nụ cười mỗi khi chạm mặt.
Nhờ Kanna và Gakane kể lại trải nghiệm thi tuyển cùng Yuder và lời khuyên của cậu, Yuder bỗng có được thiện cảm của nhiều đồng đội hơn trước.
Đây là điều kỳ lạ đối với cậu, người từng đơn độc giữa các Thức Tỉnh Giả vì bị coi là kẻ trầm lặng và xui xẻo.
“Phù… khó khăn lắm mới thấy được cậu đó.”
Kanna, người vừa gọi tên Yuder rồi thở hổn hển, cười nhẹ.
“Có chuyện gì sao?”
“À, không có gì to tát cả. Tôi chỉ muốn hỏi thử… có đúng là cậu vẫn chưa chọn phân đội không?”
Yuder nhìn vào đôi mắt xanh của cô và khẽ gật đầu.
“Ừm, đúng vậy.”
“Có lý do gì không? Chỉ huy hình như cũng tò mò đấy.”
Câu nói đó khiến Yuder khựng lại.
“Chỉ huy á?”
Tại sao lại nhắc đến Kishiar La Orr? Yuder hơi nghiêng đầu hỏi lại, nét mặt thoáng qua cảm xúc khó đoán mà Kanna không nhận ra.
“Hồi nãy tôi và Jodie lên phòng chỉ huy để báo cáo việc chọn phân đội. Ngài ấy hỏi tôi có biết cậu sẽ chọn đội nào không.”
“…”
“Tôi còn tưởng cậu chọn từ ngày đầu rồi chứ. Cậu đang lăn tăn điều gì à? Nếu cần lời khuyên, cứ nói nhé. Tôi giỏi đọc thông tin lắm, giúp không lấy phí luôn.”
Kanna thỉnh thoảng dùng năng lực của mình để hỗ trợ đồng đội. Khả năng đọc thông tin vật thể của cô thực sự hữu ích với nhiều người.
Nó như một hình thức bói toán—giúp người ta tìm lại thứ đã quên hoặc nhận ra điều mà chính bản thân không biết.
Vì vậy, nhiều người tìm đến cô, dù phải trả giá họ cũng chấp nhận. Tất cả đều đúng như Yuder đã đoán trước.
“Không cần đâu.”
Nhưng hiện tại, Yuder chưa có lý do gì để nhờ đến cô cả.
Điều quan trọng nhất với cậu lúc này là không để đánh mất những nhân tài mà đời trước mình đã bỏ qua.
“Dù vậy… ý định của người đó vẫn khiến mình bận tâm…”
Yuder do dự một lúc rồi hỏi:
“Ngài ấy… có nói gì thêm không?”
“Hả? Thêm gì cơ?”
Kanna như đang lục lại ký ức, rồi lắc đầu.
“Không có gì đặc biệt đâu.”
“Vậy à.”
“Chắc tại tôi hay nói chuyện với cậu nên ngài ấy hỏi cho có thôi. Dù gì cậu cũng phải quyết định trước ngày mai mà, đừng áp lực quá.”
Kanna thì nghĩ vậy, nhưng Yuder thì không. Cô đâu biết Kishiar La Orr là người như thế nào.
Phần lớn thành viên đơn vị đều tin tưởng và quý mến Kishiar—người cùng họ chịu đựng những buổi huấn luyện gian khổ và luôn công bằng với mọi người. Nhưng thực ra, hắn không công bằng như họ tưởng. Trái lại, nếu họ biết được…
Yuder nhíu mày khi ký ức về người đó ùa về. Đa số chẳng mấy vui vẻ.
“Nhưng người đầu tiên mình cần giữ lại và đưa về phe mình… vẫn là hắn.”
Dù đời trước từng giết người đàn ông đó, giờ đây mọi thứ đã khác. Kishiar vẫn còn sống, và sẽ không chết. Không chỉ vậy, Yuder còn phải đảm bảo hắn tiếp tục sống và giữ vững vị trí chỉ huy đơn vị.
Yuder trấn tĩnh lại. Cậu cúi đầu nhẹ với Kanna như một lời cảm ơn. Gương mặt cô hiện lên vẻ như thể còn muốn nói gì đó.
“À, tiện thể…”
“Sao vậy?”
Yuder nhìn cô, chờ cô nói tiếp. Kanna hơi nhíu mày.
“Ngài chỉ huy cứ tưởng tôi với cậu thân thiết lắm, nhưng chẳng phải hơi lạ sao khi đến giờ cậu vẫn nói chuyện khách sáo với tôi? Với Gakane và mấy người cùng phòng thì cậu nói chuyện thân mật mà.”
Bị câu nói bất ngờ làm cho sững lại, Yuder khựng trong giây lát. Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống có người nói vậy với cậu. Tại sao cậu lại nói thân mật với người này, khách sáo với người kia? Ừm…
“Vì ban đầu cô nói chuyện lịch sự, nên tôi cũng thế thôi.”
“À, vậy ra không có gì to tát à?”
Đúng vậy, chẳng có gì to tát. Có lẽ vì từng sống đơn độc trong núi suốt nhiều năm, Yuder chưa bao giờ giỏi xây dựng mối quan hệ.
Lý do cậu có thể lãnh đạo cả một tổ chức suốt gần mười năm là bởi đơn vị Kỵ sĩ là một nơi đặc biệt—nơi người ta được trọng dụng chỉ nhờ vào sức mạnh của bản thân.
“Thật ra tôi cũng băn khoăn vụ đó lâu rồi, cứ thắc mắc mãi. Nhưng nếu đơn giản chỉ vì vậy, thì từ giờ mình sẽ nói chuyện thân mật với cậu. Được chứ? Dù sao thì trong đơn vị ai cũng nói chuyện thoải mái, không quan trọng địa vị.”
“Cô muốn thế nào cũng được.”
Yuder chậm rãi đáp lời, gương mặt Kanna sáng lên.
“Tốt quá! Biết vậy mình đã hỏi từ sớm. Nhẹ nhõm hẳn. Vậy hẹn gặp sau nhé!”
Yuder quay đầu nhìn theo bóng dáng Kanna đang khuất dần.
Cậu không ngờ rằng, nhờ những lời ấy, rất nhiều người từng thấy khó xử khi nói chuyện với cậu sẽ bắt đầu đổi cách xưng hô từ ngày mai.
Lúc đó, trong đầu Yuder chỉ có một suy nghĩ: ngay khi kết thúc công việc trong ngày, cậu sẽ đến chỗ ở của Kishiar La Orr và thông báo quyết định đã đưa ra. Chỉ vậy thôi.
—
Buổi huấn luyện đơn vị kết thúc vào lúc hoàng hôn. Sau khi ăn tối, Yuder khéo léo thoát khỏi Gakane đang đeo bám đòi chơi bài, rồi bước lên tầng trên của khu ký túc xá.
Sau vài vòng cầu thang xoắn ốc dài dằng dặc, cuối cùng cậu cũng lên tới tầng năm. Trước mặt là một cánh cửa trắng cổ điển, tay nắm là hình đầu sư tử bằng vàng—biểu tượng của hoàng gia: con sư tử nuốt chửng ánh sáng.
Yuder đứng khựng trước tay nắm cửa, lòng dấy lên cảm xúc kỳ lạ. Đã có một thời, cậu từng là người bước ra từ cánh cửa ấy.
Sau khi Kishiar La Orr trao lại chức vụ chỉ huy đơn vị cho cậu, Yuder giữ nguyên cấu trúc căn phòng như cũ, không sửa đổi gì.
Khác biệt duy nhất là: nếu như Kishiar từng dùng nguyên cả tầng lầu làm không gian sinh hoạt riêng xứng với thân phận cao quý, thì Yuder chỉ giữ lại một phòng ngủ nhỏ, còn lại chuyển thành khu sinh hoạt chung.
Nhiều người thấy rùng mình vì cậu có thể ung dung dùng lại nơi ở của vị chỉ huy trước—người bị đồn là đã bị cậu giết—mà chẳng chút ngại ngần. Nhưng với Yuder, đây là chốn duy nhất cậu có thể thở ra mà không bị ánh nhìn của thiên hạ dòm ngó.
Cứ như thể chỉ cần mở cánh cửa ấy ra, căn phòng quen thuộc suốt gần mười năm sẽ hiện lên trước mắt. Quen thuộc… nhưng xa lạ đến lạ thường.
Yuder gạt bỏ cảm xúc, vươn tay định gõ cửa. Nhưng trước khi chạm vào tay nắm, cánh cửa đã mở ra từ bên trong, lộ ra một người đàn ông cao lớn.
“…Hử?”
“…”
Có vẻ đang chuẩn bị đi đâu, Kishiar trong trang phục đơn giản khoác thêm áo choàng dài, hơi trợn mắt vì bất ngờ nhưng nét mặt hắn nhanh chóng trở lại bình thản như thường.
Có lẽ vì không ngờ sẽ chạm mặt nhau thế này, nên tim Yuder đập mạnh hơn thường lệ, dù cậu đã chuẩn bị tinh thần cho lần gặp này.
Từ khi quay lại, đây là lần đầu tiên cậu đối diện với Kishiar một cách nghiêm túc, cũng là lần đầu tiên họ gặp riêng.
Lúc thi tuyển vào đơn vị, Kishiar từng dùng pháp thuật biến hóa dung mạo, nên Yuder vẫn giữ được trạng thái cảm xúc khách quan. Ngoài ra, họ chỉ tình cờ lướt qua nhau trong đám đông 300 người.
Nhưng giờ thì khác. Cảm giác này như thể đang đối diện với một con quái vật đang chờ ở cuối ngõ—nơi không còn đường quay đầu.
Yuder ngẩng lên nhìn Kishiar, hít sâu một hơi thật mỏng. Cuối cùng, nhịp tim dần chậm lại.
Dù biết đối phương sẽ chẳng nghĩ gì, cảm xúc khó chịu và ký ức xưa cũ vẫn không ngừng ùa về—có lẽ do dấu ấn quá đỗi mạnh mẽ của quá khứ.
Kishiar La Orr. Trên thực tế, Yuder chỉ từng biết ông ta chưa đầy hai năm. Nhưng quãng thời gian đó—dù ngắn hay dài—vẫn để lại một vết hằn không thể xóa trong cuộc đời cậu.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: DjtBachLuc=)))
Trans: Tỏi