Chương 7
Chương 7
Bầu không khí đã phần nào dịu lại, mọi người cũng tự động xếp thành hàng. Yuder trông thấy mái tóc đỏ rực nổi bật ở gần phía trước—là Gakane.
Cậu ta vẫn chưa nhìn thấy Yuder, cứ liên tục đảo mắt tìm kiếm gì đó, trông có phần buồn cười.
“Chỉ huy sắp vào. Tất cả đứng nghiêm.”
Cuối cùng, một người bước lên bục cao được dựng sẵn phía trước sân huấn luyện, giữa tiếng ồn ào bên ngoài. Vài kỵ sĩ đi theo như thể hộ tống, nhưng chỉ có một người đứng trên bục.
Người đàn ông cao lớn ấy, với mái tóc vàng óng, đôi mắt đỏ và bộ quân phục trắng muốt, ngay lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn. Chỉ với sự hiện diện thôi cũng khiến mọi thứ xung quanh như bị lu mờ.
“Rất hân hạnh được gặp mọi người. Ta là Công tước Pelleta, Kishiar La Orr.”
Một con người có mặt trời ngự trị trong chính sự tồn tại của mình. Đó mới là khuôn mặt thật của Kishiar La Orr khi không dùng phép biến hình.
Toàn bộ 330 thành viên Đội Kỵ Sĩ cùng Kỵ Sĩ Đế Quốc đều không thể rời mắt khỏi Kishiar. Hắn lướt mắt một vòng, như để xác nhận rằng mọi người đều đang nhìn.
Yuder cảm thấy đôi mắt đỏ ấy thoáng dao động khi chạm phải ánh nhìn của cậu, nhưng Kishiar không để lộ bất cứ biểu cảm nào.
“Như mọi người thấy, ta vừa là thành viên hoàng tộc mang sức mạnh ánh sáng, lại vừa là một công tước. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì với các cậu không? …Không. Ở đây, nó chẳng nghĩa lý gì cả.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Kishiar vang vọng khắp sân, có sức mê hoặc lạ kỳ. Chỉ có các Kỵ Sĩ Đế Quốc là lộ rõ sự bối rối, ngượng ngập.
“Ở đây, ta chỉ là một người được thức tỉnh nhờ Đá Đỏ, giống như tất cả các cậu. Ta được chọn làm người đại diện đơn giản vì hiểu Hoàng Đế hơn chút mà thôi. Tinh thần của Đội Kỵ Sĩ là để bảo vệ và cường hóa đế quốc, đồng thời mang lại tự do cho chính các cậu. Chỉ vậy là đủ. Dù bây giờ chưa hiểu, ta mong một ngày nào đó các cậu sẽ nhận ra điều đó.”
“…”
Cả sân im phăng phắc trước lời tuyên bố không kém gì một cú sốc ấy. Không một tiếng thở cũng không vang lên.
“Lời phát biểu nhậm chức của ta đến đây là hết. Tạm thời, mọi người sẽ ở trong khu nhà của Kỵ Sĩ Đế Quốc cho đến khi doanh trại riêng của Đội Kỵ Sĩ được xây xong. Nếu có thắc mắc, cứ đến phòng chỉ huy của đội. Vậy thôi. Giờ thì, chào chỉ huy đi.”
Một Kỵ Sĩ Đế Quốc không giấu được lúng túng bèn cất tiếng hô. Đám lính mới vẫn chưa học được cách chào đúng quy cách, mỗi người lại chào theo một kiểu. Đám kỵ sĩ nhìn họ mà mặt nhăn như ăn phải thứ gì đó kỳ quặc.
Người duy nhất nở nụ cười trong khung cảnh đó—là Kishiar La Orr.
—
“Chỉ huy à? Khá kỳ lạ đấy chứ.”
Sau buổi lễ nhậm chức gây chấn động, các thành viên Đội Kỵ Sĩ được dẫn đến khu nhà tạm. Họ được chia phòng theo giới tính, bốn người một phòng.
Mặc dù được thông báo khá mơ hồ rằng cách sống này sẽ duy trì đến khi nhiệm vụ trong đội được phân công rõ ràng, nhưng không ai than phiền cả.
Lý do là vì bài phát biểu của Kishiar quá mức chấn động, cộng với việc đây là lần đầu tiên trong đời họ gặp được những người có năng lực giống mình, sự tò mò ấy đã lấn át tất cả.
“Yuder! Tôi biết kiểu gì cậu cũng đậu mà!”
Yuder cuối cùng cũng thấy Gakane trong đám lính mới, cậu ta chạy đến như một chú chó nhỏ tìm thấy chủ.
“Tôi cũng đậu. Cả Kanna nữa. Cậu gặp cô ấy chưa?”
Khả năng chuyển từ kiểu nói trang trọng sang thân mật của Gakane đúng là đáng ngạc nhiên. Yuder lắc đầu, cậu ta vui vẻ vỗ vai Yuder, bảo sẽ sớm có dịp chào hỏi cô ấy thôi.
“Cả ba đứa mình đều đậu, thật tuyệt vời. Chắc là nhờ có phước từ cậu đấy. Cậu ở phòng số mấy vậy?”
“Ờm…”
Yuder liếc nhìn tờ giấy trong tay. Chỗ ở của cậu là phòng số 36, tầng ba. Gakane nhìn thấy thì reo lên khe khẽ.
“Trùng phòng rồi! Không biết hai người kia là ai nhỉ?”
“Cũng sắp biết rồi.”
Yuder không quan tâm lắm đến chuyện ở cùng ai, nhưng Gakane thì ngược lại. Cậu ta không giấu nổi sự háo hức vì chưa từng có trải nghiệm ở chung với người khác như thế này.
“Cảm giác như mình thật sự là kỵ sĩ ấy. Sống cùng nhau, huấn luyện cùng nhau. Nghe thôi đã thấy vui rồi, đúng không?”
“…”
Vui à…
Yuder nhớ lại quãng thời gian khó khăn nhất trong ký ức mình. Khoảng một tháng đầu tiên khi mới vào đội, cậu bị dồn đến sát bờ vực cái chết. Khi đó, họ còn chưa xây dựng được phương pháp huấn luyện tiêu chuẩn cho từng người.
Chính Kishiar đã xắn tay áo thử nghiệm với nhóm tân binh đầu tiên để tạo nên một hệ thống. Nhờ vậy, từ lần chiêu mộ tiếp theo, Đội Kỵ Sĩ đã có tổ chức bài bản hơn.
Có lẽ lần này cũng vậy. Ngay cả nếu Yuder ở vị trí của Kishiar lúc này, cậu cũng chẳng nghĩ ra cách nào tốt hơn để lập nên một đội ngũ mới.
Để xem Gakane còn thấy “vui” nổi không sau một tuần nữa.
Quay lại quá khứ không phải chuyện tệ, nhưng việc phải trải qua mấy tháng huấn luyện địa ngục lần nữa thì chẳng dễ chịu gì. Yuder hiểu rõ bản thân nhất, biết cách rèn luyện năng lực mà gần như chẳng cần đụng đến thể lực.
Nhưng cậu không thể giải thích điều đó với Kishiar, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Thở dài, Yuder đến phòng thì thấy hai người bạn cùng phòng còn lại đã có mặt.
“Hai cậu là bạn cùng phòng với bọn tôi à?”
Một người đàn ông gầy gò, mặt lấm tấm tàn nhang hỏi, giọng hơi lo lắng. Anh ta tên là Juan, có năng lực di chuyển nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp.
“Tôi là Juan. Còn cậu kia là Kurga.”
Yuder nhìn về phía Kurga, người đang nằm dài trên giường như thể đó là chốn thiên đường. Trông cậu ta giống gấu hơn là người.
Thực tế thì năng lực của Kurga là phóng to cơ thể và gia tăng sức mạnh chiến đấu—nên vẻ ngoài như vậy hoàn toàn hợp lý.
Dù trong kiếp trước Yuder từng gặp qua cả hai người, nhưng vì họ không mấy nổi bật nên chưa từng nói chuyện.
Giữa Yuder—người từng nhanh chóng lên làm đội trưởng chỉ sau vài tháng gia nhập—và các năng lực giả bình thường tồn tại một khoảng cách không nhỏ.
Khi đó, Yuder chẳng dư thời gian để quan tâm đến những người yếu hơn. Mục tiêu của cậu là mạnh lên và giữ mạng sống, và từ lúc dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện trên thế giới, sự tập trung ấy chuyển sang việc tìm ra nguyên nhân và ngăn chặn chúng.
Nhưng lần này khác. Cái chết đã dạy cậu rằng mình không thể đơn độc gánh vác mọi thứ, và rằng cậu phải mở lòng với những người xung quanh, không bao giờ trở thành thủ lĩnh Đội Kỵ Sĩ thêm lần nữa.
“Tôi là Gakane. Còn đây là Yuder. Tôi có thể triệu hồi cái bóng của mình bất cứ lúc nào. Mà Yuder, tôi chưa từng nghe cậu nói năng lực của mình là gì.”
Yuder lúc ấy mới nhớ ra năng lực hữu dụng của Gakane Bolunwald mà mình từng nghĩ đến.
Phải rồi. Cậu ta có thể tạo ra phân thân từ bóng, dùng trong chiến đấu và truyền tin, được đánh giá khá cao.
“Tôi có thể truyền sức mạnh lửa và nước vào kiếm.”
“Cả hai sao? Ghê thật.”
Cả ba người còn lại đều mở to mắt ngạc nhiên trước lời Yuder. Có lẽ nếu họ biết cậu còn làm được nhiều hơn thế, thì phản ứng sẽ còn dữ dội hơn—nhưng giờ chưa phải lúc để tiết lộ.
“Vậy nhé, mong được sống hòa thuận.”
“Ờ… tôi cũng vậy.”
Sau màn chào hỏi, họ chia nhau giường và không gian sinh hoạt. Ai cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc sống tập thể trước khi gia nhập đội, nên không xảy ra mâu thuẫn gì.
Đối với dân thường, chắc đây là giấc mơ thành sự thật.
Trừ Gakane, ba người còn lại trong phòng đều là dân thường không có họ. Được sống trong căn phòng rộng rãi với giường sạch sẽ, chăn gối tươm tất và có sẵn bữa ăn, đối với họ là một trải nghiệm chưa từng có.
Nhưng rồi họ sẽ quen thôi.
Thế là cuộc sống thứ hai của Yuder trong Đội Kỵ Sĩ bắt đầu.
—
Trong số 330 thành viên Đội Kỵ Sĩ, có hơn 200 người không có họ.
Điều đó đồng nghĩa hơn nửa đội là người mù chữ. Trước khi Đá Đỏ rơi xuống, họ thậm chí chẳng có cơ hội tiếp xúc với người có địa vị, nhưng giờ vận mệnh đã thay đổi hoàn toàn.
Các cơ sở huấn luyện từng chỉ dành cho Kỵ Sĩ Đế Quốc giờ đều do Đội Kỵ Sĩ sử dụng. Hằng ngày, nơi đó nổ tung bởi các loại hỏa lực và thiết bị hư hỏng, nhưng chẳng ai thấy kỳ lạ. Khi các năng lực giả tụ hội, chuyện đó là lẽ thường.
Chỉ huy Kishiar yêu cầu tất cả thành viên vừa rèn luyện thể chất, làm quen với năng lực, phát triển kỹ năng cá nhân, vừa học chữ cùng lúc.
Đó là nhiệm vụ cực kỳ nặng nề, nhưng vì hiểu rõ đây là đặc ân lớn đến nhường nào, mọi người đều nghiến răng theo sát lịch trình huấn luyện, coi như sống còn.
Kết quả là chỉ sau vài tuần, Đội Kỵ Sĩ đạt được thành tích đáng kinh ngạc trong thời gian ngắn. Dĩ nhiên, chẳng ai đuổi kịp được Yuder—người luôn làm mọi việc gấp đôi.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: DjtBachLuc
Trans: Tỏi