Chương 6
Chương 6
“Whoa…”
Một hành động khiến người ta quên cả phẩm giá, nhưng không ai trách được. Bởi cảnh tượng trước mắt thật sự quá đỗi kinh ngạc.
Tiếp theo là nguyên tố nước. Yuder thay đổi năng lượng bao quanh thanh kiếm. Lửa lập tức tan biến, nhường chỗ cho một dòng nước cuộn xoáy bao lấy lưỡi kiếm.
Âm thanh tựa như một cơn lốc nhẹ nhàng vọng khắp căn phòng.
Cầm chắc kiếm trong tay, Yuder xoay nó vài vòng rồi từ từ bước lên phía trước.
“Tôi chỉ biểu diễn đến đây thôi, đủ để chứng minh đây là nước thật. Có ai muốn thử chạm vào không?”
Yuder nhìn các giám khảo, thấy họ đang lưỡng lự giữa việc giữ thể diện và nỗi sợ. Con người luôn sợ hãi điều mình chưa từng thấy.
Họ có thể từng chứng kiến kiếm sĩ vận linh lực bao quanh lưỡi kiếm, cũng có thể đã thấy đại pháp sư điều khiển nguyên tố. Nhưng khi hai thứ ấy hòa làm một, thì dù là thứ quen thuộc, cũng trở nên xa lạ.
Không một ai cất lời. Sự im lặng bao trùm hội đồng giám khảo. Ngay lúc Yuder chuẩn bị rút kiếm về, người giám khảo ngồi ngoài cùng bên phải lần đầu lên tiếng. Là người đàn ông đang dùng phép thuật thay đổi diện mạo.
“Nếu không ai muốn, để tôi.”
“Không được, ngài…!”
Phó chỉ huy Kỵ sĩ đoàn hoàng gia bật thốt đầy lo lắng, nhưng rồi vội ngậm miệng.
‘Hừm. Có vẻ tôi đoán đúng rồi.’
Dù người kia đã cố kìm lại để không lộ thân phận của vị giám khảo, phản ứng ấy lại càng củng cố suy đoán của Yuder.
“Không sao đâu, đừng lo. Tôi là ‘người đó’ mà?”
Giám khảo ngồi ngoài cùng bên phải mỉm cười với người vừa cố ngăn mình lại, trông rất thản nhiên.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ chẳng thể hiểu vì sao ông ta lại bình tĩnh đến vậy. Phó chỉ huy Kỵ sĩ đoàn định nói thêm điều gì, nhưng rồi chỉ thở dài và cúi đầu.
“Xin tùy ngài.”
“Ừ, tôi sẽ vậy. Lâu lắm mới thấy chuyện thú vị thế này.”
Một người dám đưa tay ra chạm vào thanh kiếm bọc nước, còn người kia thì cố ngăn lại—nếu không phải một người là phó chỉ huy Kỵ sĩ đoàn, cảnh tượng ấy có lẽ chẳng ai để tâm. Nhưng với những người hiểu chuyện, đây lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
Kỵ sĩ hoàng gia đa phần là quý tộc cấp cao. Chỉ những người sinh ra trong gia tộc trung thành với hoàng thất qua nhiều đời, được rèn luyện kiếm pháp từ nhỏ, mới có thể vượt qua các kỳ kiểm tra gian nan và leo lên vị trí cao nhất.
Việc một người có thể lên tới chức phó chỉ huy đồng nghĩa với việc hắn đến từ một dòng họ ít nhất cũng là Bá tước.
Vậy mà ai là người khiến những con người ấy phải kính nể lùi bước? Câu trả lời rất đơn giản. Là hoàng tộc, dòng máu mang ánh sáng của Thần Mặt Trời, sinh ra đã sở hữu năng lực đặc biệt.
Hoàng tộc thường có vẻ ngoài rực rỡ: tóc vàng như ánh nắng và đôi mắt đỏ rực. Người giám khảo kia hẳn đã dùng phép để che giấu những đặc điểm ấy.
Thế gian có tồn tại một loại biến hóa ma thuật, chuyên dùng trong những tình huống như vậy. Tất nhiên, đó là loại pháp thuật cực kỳ khó, nên rất hiếm khi gặp ai sử dụng được nó. Nhưng Yuder từng quen một người hoàng tộc có thể tùy ý dùng loại phép đó.
Một hoàng tộc thần bí thường xuyên thay hình đổi dạng. Dù không biết hết các diện mạo mà người ấy từng mang, Yuder vẫn chắc chắn vài gương mặt. Và một trong số đó chính là gương mặt của vị giám khảo trước mặt.
‘Nếu tôi chưa từng thấy gương mặt ấy, chắc hẳn cũng chẳng thể nào đoán ra được. Dù thế nào, cũng đã lâu lắm rồi. Phép biến hình này quả thực tinh vi.’
Người đó chính là chỉ huy đầu tiên của Kỵ binh đoàn, Công tước Peletta—Kishiar La Orr.
Trong số vô vàn tội danh mà Yuder gánh trước khi bị xử tử, có cả cáo buộc sát hại anh ta. Cái chết của Công tước Peletta từng là nghi vấn lớn nhất bao quanh Yuder. Và cũng là vết gợn duy nhất còn sót lại trong lòng cậu.
Bởi vì người đã lấy mạng anh ta… là chính cậu. Nhiệm vụ đầu tiên cậu hoàn thành, nhận mệnh lệnh bí mật từ hoàng đế…
Không ngờ lại có thể gặp lại người mình từng giết, nhanh đến vậy. Cậu vốn nghĩ sau khi gia nhập Kỵ binh đoàn mới có cơ hội chạm mặt, nhưng chẳng thể ngờ, người đó lại ngồi đây, với tư cách là giám khảo.
Kìm nén những cảm xúc rối bời trong lòng, Yuder đưa kiếm ra trước mặt người đàn ông vừa đứng dậy khỏi ghế.
“Xin hãy chỉ chạm vào lớp nước bao quanh lưỡi kiếm, đừng chạm vào lưỡi.”
Lời lẽ tùy dễ nghe nhưng giọng điệu lại có phần cao ngạo—là do cậu đã nén quá nhiều cảm xúc trong lòng. Có vẻ vị giám khảo cũng cảm nhận được điều đó, vì ánh mắt ông ta như đang nói: “Tên dân thường này đang giở trò gì thế?” Nhưng Yuder chỉ im lặng đứng yên, không hề nao núng.
Nếu đúng là người cậu biết, thì anh ta sẽ không nổi giận vì chuyện nhỏ như vậy. Ngược lại, có lẽ sẽ thấy thú vị…
“Haha. Thú vị thật.”
Đúng như vậy.
Yuder cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng lên. Người đàn ông kia vươn tay không chút do dự. Đến lúc anh ta đứng thẳng, Yuder mới nhận ra—anh ta cao hơn bất kỳ ai trong phòng này.
Phép biến hình có thể thay đổi gương mặt, nhưng lại khó mà thay đổi được vóc dáng. Cậu càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Dù thân hình cao lớn, nhưng mọi động tác của anh ta lại không hề chậm chạp. Ngược lại, chúng đầy ung dung, trang nhã. Thanh kiếm lớn trong tay Yuder, giờ như món đồ chơi khi ở trong tay người đàn ông ấy.
Khoảnh khắc đầu ngón tay anh ta chạm vào dòng nước xoáy quanh kiếm, cả hội đồng giám khảo cùng khẽ rùng mình.
“…”
Nước văng tung tóe như nước thật, bắn lên mặt Yuder, tay áo và y phục của người đàn ông.
“Là nước thật.”
“Như tôi đã nói.”
“Ngươi thật to gan…!”
Một giám khảo không chịu nổi liền bật ra câu quở trách. Người đàn ông giơ tay, nheo mắt nhìn, khiến hắn lập tức im bặt. Yuder ngước nhìn người kia, bắt gặp ánh mắt đang chăm chú quan sát mình đầy thích thú.
Đôi mắt đỏ như bảo thạch, ẩn sau vẻ ngoài bình thường.
Đôi mắt tưởng chừng đã bị chính tay mình xóa sổ mãi mãi, nay lại hiện ra rực rỡ trước mắt. Cảm giác vừa quen vừa lạ. Khi gặp ông ta lần đầu, mình đã thấy như vậy sao? Cậu không còn nhớ rõ nữa.
“Thú vị thật. Năng lực ấn tượng đấy. Mà khá cũng gan dạ so với sức mạnh ấy.”
“Nếu không có gan, tôi có thể vượt qua sao?”
Yuder không để tâm lời khen, chỉ trả lời đúng những gì cần nói. Người kia nghe xong liền nhoẻn miệng cười, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Không, tất nhiên là không. Nhân tài như cậu, sao có thể bỏ lỡ được chứ.”
“Cảm ơn.”
Yuder thu năng lượng lại khỏi thanh kiếm. Giờ thì cậu chỉ cần đến nơi tập trung của các thí sinh trúng tuyển.
“Số 423.”
Thế nhưng, ngay trước khi cậu rời khỏi cửa, một giọng nói vang lên từ phía sau. Là người có đôi mắt đỏ ấy, đang mỉm cười.
“Gặp lại sau nhé.”
Chắc chắn là sẽ gặp lại thôi. Dù sao, bây giờ anh ta chính là chỉ huy.
Yuder hơi tiếc nuối vì không thể đáp lại lời anh ta, chỉ lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài.
—
Số người trúng tuyển lần đầu tiên sau khi Kỵ binh đoàn được thành lập là 330 người. Một con số cực kỳ lớn, nhưng cũng hợp lý bởi đây là kỳ chiêu mộ đầu tiên.
Thời điểm đó, họ vẫn chưa biết nên phân loại người thức tỉnh ra sao, cũng chưa hiểu rõ Kỵ binh đoàn cần những ai. Thông tin về người thức tỉnh cũng hết sức sơ sài.
Sau khi có thêm dữ liệu và qua nhiều lần thử nghiệm, số người trúng tuyển trong những đợt sau giảm đi đáng kể.
Dần dần, dù đã thiết lập hệ thống tuyển chọn liên tục và sát hạch chuyên môn, nhưng số lượng trúng tuyển ít đến mức có khi cả tháng chẳng có ai qua nổi.
Nhưng đó là chuyện của tương lai. Còn giờ đây, những gương mặt đầu tiên trúng tuyển đang tề tựu lại trong đấu trường huấn luyện khổng lồ—nơi duy nhất có thể chứa hết 330 người.
“Chỉ huy sắp đến rồi. Mọi người hãy ổn định hàng ngũ và đứng nghiêm.”
Những người chịu trách nhiệm quản lý họ không phải là người thức tỉnh, mà là Kỵ sĩ hoàng gia. Bởi lẽ đây là một nhóm hoàn toàn mới, chưa có hệ thống gì cả.
Ánh mắt khinh miệt của các kỵ sĩ hướng về nhóm người vừa gia nhập. Trong mắt họ, người thức tỉnh chỉ là những kẻ thấp kém, thân phận mập mờ, khó phân loại.
Đa số các tân binh bị ánh mắt ấy đều bị làm cho căng thẳng. Nhưng cũng có vài kẻ không thèm để tâm, còn bật cười khẩy.
“Nhìn mấy ánh mắt đó đi. Chỉ cần tôi phẩy tay là chết sạch.”
“Phải đó. Kiếm tôi chỉ cần vung năm nhát là bọn họ đi đời. Vậy mà còn làm bộ làm tịch vì là quý tộc.”
“Yếu mà ra gió.”
“Đúng là không biết thân phận mình ở đâu.”
Cặp nam nữ tóc xanh thầm thì lớn đến mức như cố ý cho người khác nghe thấy. Viên kỵ sĩ mặt mày nghiêm nghị cầm giáo mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két nhưng vẫn không dám nói gì.
Nhìn cảnh ấy, những tân binh từng cảm thấy run sợ cũng lấy lại phần nào tự tin. Yuder từng chứng kiến cảnh tượng y hệt trong quá khứ.
‘Hinn và Finn—hai anh em nổi tiếng một thời.’
Cặp sinh đôi tóc xanh ấy nổi bật với tin đồn có dòng máu tiên tộc. Dung mạo xuất chúng, năng lực cũng vượt trội, nhưng vì tính cách quá phóng túng nên thường bị cấp trên khiển trách.
Cuối cùng, họ chỉ ở lại Kỵ binh đoàn được vài năm rồi rời đi, trở về quê nhà.
Dù vẻ ngoài mong manh như không dám ngắt một đóa hoa, họ lại sở hữu năng lực cường hóa thể chất khiến Yuder nhớ mãi không quên.
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi