Chương 10
Chương 10
Kishiar La Orr đã dạy tôi rất nhiều điều.
Cách đứng ở vị trí Chỉ huy Kỵ sĩ Đoàn, cách tồn tại giữa một triều đình đầy rẫy những kẻ như linh cẩu, thậm chí là cách sống tiếp với tư cách một Omega và một kẻ mang năng lực sau khi thức tỉnh.
Đã từng có lúc tôi oán trách hắn vì đã đơn phương giao cho tôi quá nhiều gánh nặng. Nhưng khi cái chết cận kề, suy nghĩ ấy lại bắt đầu lay chuyển.
Kishiar La Orr hẳn phải có chủ ý nào đó khi chọn tôi làm Chỉ huy trong hơn ba trăm người. Nhưng điều không rõ ràng là hắn đã kỳ vọng điều gì ở tôi?
Liệu khi trao vị trí Chỉ huy Kỵ sĩ Đoàn, hắn thật sự không biết rằng tôi sẽ trở thành con sư tử kết liễu chính mạng sống của hắn? Một người như hắn, hiểu rõ mối quan hệ chằng chịt giữa hoàng thất và quý tộc, chẳng lẽ lại không thể đoán được sẽ có mệnh lệnh như vậy ban xuống?
Với năng lực của mình, hắn hoàn toàn có thể chọn cách chạy trốn để thoát chết, hoặc ngược lại, ra tay trước và giết chết tôi. Nhưng hắn đã không làm thế. Tôi nhận ra điều đó thì đã quá muộn để hỏi vì sao. Người chết không thể cất lời.
Tuy vậy, giờ đây tôi có thể hiểu được ý định ấy, mà không cần mang lấy những gánh nặng hắn từng trao. Nhưng để làm được điều đó, trước tiên tôi phải tránh lặp lại vết xe đổ là giết chết hắn.
“Ta đang tự hỏi bao giờ thì ứng viên hàng đầu cho vị trí Kỵ sĩ sẽ chịu xuất hiện. Giờ là lúc cậu nên lộ mặt rồi đấy. Cuối cùng cũng quyết định xong rồi à?”
Kishiar cười nhẹ, thản nhiên nói với tôi. Giọng điệu của hắn quá đỗi bình thản khi đối thoại với một dân thường, nhưng tôi không ngạc nhiên. Tôi đã biết rõ tính cách của hắn.
“Vâng. Nhưng nếu ngài đang định rời đi thì tôi có thể quay lại sau.”
“Không cần. Ta không có kế hoạch gì cả, chỉ định ra ngoài một lát rồi quay về.”
Kishiar lùi lại mấy bước, vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Vào đi.”
Bước chân vào nơi từng là chỗ tôi gắn bó nhiều năm, nhưng giờ lại dưới thân phận một vị khách, cảm giác có chút kỳ lạ.
Căn phòng này được dựng gấp, nhưng xét đến việc dùng cho một thành viên hoàng tộc, có thể thấy rõ công trình sư đã dốc sức để xứng tầm danh phận.
Trần nhà mái vòm cao vút; sàn nhà phủ kín thảm nhập từ núi phía Nam, không để lộ một khe hở. Lò sưởi giữa phòng đốt bằng đá ma pháp từ phương Bắc, nhìn chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật.
Kệ sách đồ sộ chiếm trọn một bên tường, cùng chiếc bàn đá cẩm thạch đen phía dưới, tỏa ra khí thế khiến người ta không dám chạm tay.
Và còn cả hàng chục bức tranh tái hiện các thần thoại cổ của đế quốc Orr, trải khắp các bức tường vòng làm bằng đá trắng. Dù không có ánh sáng chiếu vào, tường vẫn phản chiếu ra năm sắc màu rực rỡ, tạo nên vẻ kỳ vĩ khiến khách tới nơi này cứ ngỡ bản thân đang đứng trước một điện thờ.
Tôi vốn đã quá quen thuộc với nơi này nên chỉ lướt mắt một vòng, không lấy làm ngạc nhiên.
Trái lại, ánh mắt tôi bị hút vào phía trên lò sưởi đang cháy rực đỏ và lam.
Một viên đá trong suốt được khảm giữa không trung như thể lơ lửng, là giá đỡ của một thanh kiếm to lớn duy nhất.
“Thần Kiếm Orr.”
Chỉ cần liếc qua cũng biết đây không phải thanh kiếm mà người thường có thể sử dụng. Dù được bao bọc trong vỏ kiếm hội tụ mọi loại pháp thuật, thần lực và kỹ nghệ từ các chủng tộc, khí tức tỏa ra từ nó vẫn hết sức khác thường.
Thanh kiếm ấy chỉ cần nhìn thôi cũng khiến thần kinh người khác như bị mài sắc—chính là Thần Kiếm Orr, món bảo vật được thần sứ ban cho vị hoàng đế đầu tiên lập quốc.
Dù người không có huyết thống hoàng tộc cũng có thể chạm tay vào thanh kiếm, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể sử dụng nó.
Thần Kiếm nổi tiếng là kén chọn người sử dụng đến cực độ. Trong suốt nghìn năm lịch sử đế quốc, số người đủ tư cách sử dụng nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Và Kishiar La Orr là người duy nhất trong thời đại của tôi được Thần Kiếm chọn lựa.
Sau khi anh ta qua đời, cho đến tận lúc tôi chết, vẫn chưa từng có ai đủ khả năng cầm được thanh kiếm ấy.
Ngay cả tôi, kẻ sở hữu sức mạnh khiến người đời ngỡ như không ai sánh kịp, cũng không thể chạm vào nó. Vì chẳng ai ngoài người được chọn có thể động vào, thanh kiếm ấy mãi mãi nằm lại trong lãnh địa của Công tước Pelleta, nơi Kishiar từng ở trước khi qua đời.
Chính vì yêu cầu khắt khe như thế, nên ngay cả quý tộc cũng hiếm khi được thấy hình dạng thực sự của Thần Kiếm. Điều đó cũng dễ hiểu, vì Kishiar sau khi được công nhận là người được chọn, cũng hiếm khi mang thanh kiếm theo hay dùng đến nó.
Vậy thì… vì sao Thần Kiếm lại chọn Kishiar, nếu bản thân thanh kiếm ấy không được hắn sử dụng đúng cách? Nếu nó biết rằng sớm muộn gì cũng chia ly với chủ nhân, liệu có vẫn chọn hắn như trước?
Tôi đã từng nhiều lần tự hỏi như vậy, nhưng chẳng bao giờ có được câu trả lời. Giống như những ý nghĩ sâu kín của Kishiar, điều đó mãi là bí ẩn.
“Cậu thấy thanh kiếm kia thú vị đến thế à?”
Kishiar hỏi khi thấy tôi chăm chú nhìn vào Thần Kiếm.
“Thông thường, người ta hay bị thu hút bởi những thứ khác trong căn phòng này, chứ không mấy ai để tâm đến nó.”
Thật vậy, phản ứng của tôi không giống một thường dân mới bước vào nơi này lần đầu.
Tôi thầm nghĩ—dù thanh kiếm đó là thần khí nổi tiếng khắp đế quốc, bề ngoài trông cũng chẳng khác gì một thanh kiếm nghi lễ dành cho giới quý tộc cấp cao.
Nó không giống vũ khí thực chiến. Với một căn phòng quá mức tráng lệ, thật dễ hiểu nếu người khác chẳng để mắt tới nó.
Nhưng đối với tôi, thanh kiếm đó luôn là thứ khiến tôi để tâm nhất.
Tôi nhớ lại một ký ức từ rất lâu trước. Dù lúc này đã biết rõ hình dạng, năng lực cũng như những sự kiện gắn liền với Thần Kiếm trong tương lai, nên việc bị nó thu hút là điều đương nhiên. Nhưng ngay cả trước khi quay ngược thời gian, khi tôi vẫn còn là một thành viên trẻ tuổi trong Kỵ sĩ Đoàn, tôi đã nhìn thấy thanh kiếm đó đầu tiên.
Ấy là vì cảm quan của tôi về mana vốn nhạy bén đến mức có thể xuyên qua lớp vỏ phong ấn để cảm nhận khí tức bên trong. Khi ấy, Kishiar đã tỏ ra vô cùng hứng thú với tôi, lần đầu tiên.
Cuối cùng, tôi thu ánh mắt lại khỏi Thần Kiếm Orr và nhìn sang Kishiar. Đôi môi hắn khẽ nhếch thành một nụ cười bí hiểm, ánh mắt thì như muốn nhìn xuyên thấu con người tôi.
Từ đầu đến giờ, ánh nhìn ấy chỉ mang một chút tò mò dành cho một kẻ hơi nổi trội hơn mức trung bình mà thôi.
“Tôi chỉ cảm thấy nó tỏa ra khí tức lạ thường.”
“Lạ thường? Cậu thấy lạ ở điểm nào?”
Lúc này, Kishiar vẫn chưa công khai thân phận là chủ nhân của Thần Kiếm. Phải một thời gian sau, khi hắn được giao nhiệm vụ tuyệt mật đi thu thập Hồng Thạch, chuyện đó mới được tiết lộ.
Vì vậy, tôi phải giả vờ không biết gì, đồng thời khơi dậy sự hứng thú nơi hắn.
“Chỉ mới nhìn thôi đã cảm thấy có một luồng năng lượng như đang nhằm thẳng vào tôi. Vỏ kiếm hình như đang cố che chắn lại, nhưng không thể hoàn toàn ngăn cản.”
Đó không phải là lời nói dối. Lúc này, tôi thực sự cảm nhận được nguồn năng lượng sắc bén ấy lan khắp cơ thể mình.
Sao cảm giác ấy lại mạnh hơn những gì tôi từng nhớ? Là do tôi tưởng tượng chăng?
Trước đây tôi từng cảm nhận được nguồn khí khác thường từ thanh kiếm, nhưng chưa bao giờ nó khiến toàn thân tôi như tê rần thế này.
Tôi vốn đã sở hữu năng lực vượt trội đến mức người đời tưởng rằng tôi không có đối thủ. Liệu việc quay ngược thời gian có khiến cảm quan của tôi trở nên nhạy bén hơn trước? Không thể biết được.
Nghe tôi nói xong, Kishiar đưa mắt nhìn sang thanh kiếm. Một lúc sau, khí tức vừa rồi như thể chưa từng tồn tại.
“Hmm. Cậu có cảm thấy luồng khí vừa rồi biến mất không?”
Thấy tôi bất giác siết nhẹ vai, Kishiar cười như thể đang chơi trò thú vị.
“Xem ra cậu không nói dối.”
“Tôi chưa từng thấy thanh kiếm nào sở hữu loại sức mạnh như vậy.”
“Thật sao? Cậu chưa từng nghe chuyện gì tương tự?”
Tôi khẽ lo lắng. Lẽ nào Kishiar nhận ra điều gì? Dù biết xác suất là rất nhỏ, nhưng tôi vẫn không khỏi căng thẳng.
“Chuyện về vị Hoàng đế khai quốc và Thần Kiếm Orr thì ai mà chẳng biết.”
“…À.”
Nỗi lo của tôi hóa ra là thừa. Tôi khẽ thở phào rồi gật đầu.
“Vậy… ý cậu là, thanh kiếm đó chính là Thần Kiếm sao?”
“Đúng vậy. Chính xác thì ta là chủ nhân thứ mười hai của nó. Thứ này rất khó chiều, ngoài người được chọn thì không ai dùng được.”
Tôi đã biết điều đó, nhưng vẫn làm ra vẻ kinh ngạc như thể lần đầu nghe nói. Kishiar không mảy may nghi ngờ mà tiếp tục câu chuyện.
“Ta từng gặp rất nhiều người thức tỉnh nhờ Hồng Thạch, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người có cảm quan nhạy đến thế. Chuyện này xảy ra từ lúc cậu mới thức tỉnh à? Hay cậu vốn đã mẫn cảm với mana và các năng lượng khác từ trước?”
“Từ khi thức tỉnh thì đã vậy rồi.”
“Vậy à.”
Kishiar gật đầu, tay khẽ xoa phần dưới môi.
“Ta nên nói sớm hơn, nhưng ta là một trong những người chấm điểm khi cậu thi vào Kỵ sĩ Đoàn với số báo danh 423. Cậu có biết không?”
“Là ngài đứng ở phía ngoài cùng bên phải.”
“Phải. Cậu có khả năng quan sát thật đáng nể. Nhạy cảm với năng lượng đến mức này đúng là hiếm có.”
Lý do tôi nhận ra hắn không phải vì cảm nhận năng lượng, mà bởi vì tôi đã từng thấy hình dạng đó của hắn trong quá khứ. Nhưng tôi không có ý định tiết lộ điều đó.
“Hồi đó ta nghĩ năng lực của cậu rất thích hợp với cả Đơn vị Thần lẫn Đơn vị Thuật. Nhưng nếu phải chọn một, ta nghĩ cậu hợp với Đơn vị Thuật hơn… Không biết ta có đoán sai không?”
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: DjtBachLuc=))
Trans: Tỏi