Chương 4: Dưới cơn bão dư luận
Thanh Viễn, sáng thứ hai, không còn vẻ mơ màng của sương sớm mà thay vào đó là sự náo nhiệt đến ngột ngạt. Các tòa nhà cao tầng dọc đại lộ chính phủ đầy những màn hình LED quảng cáo, và cái tên Hàn Minh – hay Tiểu Minh – đang xuất hiện khắp nơi, nhưng không phải theo cách cậu mong muốn. Scandal “dựa hơi” và “mối quan hệ mờ ám” đã bùng nổ chỉ sau một đêm, từ một bài viết vô danh trở thành chủ đề nóng trên mọi nền tảng mạng xã hội ở Thanh Viễn.
Tiểu Minh bước vào phim trường với đôi vai trĩu nặng. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho những ánh mắt dò xét, nhưng không ngờ sự khắc nghiệt lại đến mức này. Các nhân viên đoàn phim, dù không nói thẳng, đều giữ khoảng cách với cậu. Một số diễn viên phụ thì thầm to nhỏ, và Hạ Vi, như thường lệ, đứng ở trung tâm của mọi sự chú ý, nở nụ cười kiêu ngạo khi nhìn cậu bước vào phòng hóa trang.
“Cậu đến sớm nhỉ, Tiểu Minh,” Hạ Vi nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy châm chọc. “Tôi tưởng cậu sẽ nghỉ vài ngày để… tránh bão chứ?”
Tiểu Minh siết chặt tay, cố giữ giọng bình tĩnh: “Cảm ơn chị Hạ quan tâm, nhưng em vẫn ổn. Công việc là công việc.”
Hạ Vi nhướn mày, rõ ràng không hài lòng với sự điềm tĩnh của cậu. Cô quay sang chuyên viên trang điểm, nói lớn: “Cẩn thận với cậu ta đấy. Ai biết được, scandal này có thật hay không. Đúng là thời buổi gì cũng có thể xảy ra ở Thanh Viễn.”
Lời nói của Hạ Vi khiến cả phòng hóa trang im lặng. Tiểu Minh cúi đầu, cảm giác như có một tảng đá đè lên ngực. Cậu muốn phản bác, muốn hét lên rằng mình vô tội, nhưng cậu biết, ở vị trí của mình, mọi lời giải thích chỉ khiến tình hình tệ hơn. Cậu chỉ có thể cắn răng, bước ra khỏi phòng để chuẩn bị cho cảnh quay.
Nhưng trước khi cậu rời đi, một giọng nói trầm và lạnh lùng vang lên từ cửa: “Hạ Vi, nếu cô rảnh rỗi đến mức bàn chuyện thị phi, thì tôi đề nghị cô tập trung vào vai diễn. Cảnh quay hôm nay của cô không đạt, tôi không muốn mất thời gian chỉnh sửa.”
Đó là Lục Thần. Anh đứng ở ngưỡng cửa, tay khoanh lại, ánh mắt sắc bén quét qua cả phòng. Hạ Vi cứng người, nụ cười trên môi khựng lại. Cô lẩm bẩm một câu xin lỗi, rồi quay đi, nhưng ánh mắt lườm Tiểu Minh vẫn đầy ác ý.
Tiểu Minh ngẩng lên nhìn Lục Thần, tim đập mạnh. Anh không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho cậu đi theo để chuẩn bị cảnh quay. Khi đi ngang qua, cậu thì thầm: “Cảm ơn đạo diễn.” Nhưng Lục Thần chỉ gật đầu lạnh lùng, như thể chưa từng nghe thấy.
Cảnh quay hôm nay là một cảnh hành động kết hợp tâm lý. Tiểu Minh phải diễn cảnh nhân vật của mình chạy trốn khỏi đám đông chỉ trích, ngã xuống một con hẻm tối, và đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng. Cảnh này đòi hỏi cả kỹ thuật diễn xuất lẫn thể lực, vì cậu phải chạy qua nhiều góc quay và thể hiện cảm xúc phức tạp.
Nhưng scandal đã làm Tiểu Minh mất tập trung. Cậu ngã thật trong một lần quay, đầu gối đập mạnh xuống đất, rách một mảng quần và rỉ máu. Đội ngũ y tế lập tức chạy đến, nhưng Tiểu Minh xua tay, đứng dậy với khuôn mặt tái nhợt. “Em ổn, tiếp tục được.”
Lục Thần, ngồi trước màn hình giám sát, nhíu mày. “Nghỉ 10 phút,” anh ra lệnh, giọng không cho phép tranh cãi. Anh đứng dậy, bước đến chỗ Tiểu Minh, ánh mắt lướt qua vết thương trên đầu gối cậu. “Ngồi xuống. Đừng làm mọi chuyện tệ hơn.”
Tiểu Minh ngạc nhiên, nhưng làm theo. Cậu ngồi trên ghế, để nhân viên y tế băng bó vết thương. Lục Thần đứng gần đó, không nói gì, nhưng sự hiện diện của anh khiến Tiểu Minh cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ. Cậu cúi đầu, thì thầm: “Em xin lỗi vì làm chậm tiến độ. Em sẽ cẩn thận hơn.”
Lục Thần nhìn cậu, ánh mắt thoáng dịu đi, nhưng giọng vẫn lạnh: “Tôi không cần cậu xin lỗi. Tôi cần cậu giữ sức để hoàn thành vai diễn. Đừng để những chuyện vớ vẩn ngoài kia ảnh hưởng.”
Tiểu Minh ngẩng lên, sững sờ. “Những chuyện vớ vẩn”? Lục Thần đang nói về scandal sao? Anh biết, và anh không tin những lời đồn đó? Trái tim Tiểu Minh đập mạnh, nhưng trước khi cậu kịp hỏi, Lục Thần đã quay đi, trở lại vị trí đạo diễn.
Trong giờ nghỉ trưa, Tiểu Minh ngồi một mình ở góc phim trường, mở điện thoại để kiểm tra tình hình. Scandal vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt. Một số antifan thậm chí đã tìm ra tài khoản mạng xã hội của cậu, để lại hàng loạt bình luận độc địa. Cậu lướt qua, cố gắng không để bản thân bị cuốn vào, nhưng một bình luận khiến cậu khựng lại: “Cậu nghĩ mình là ai mà dám mơ làm ngôi sao? Mẹ cậu đang nằm viện, còn cậu thì ở Thanh Viễn bán thân để nổi tiếng. Thật đáng khinh.”
Tiểu Minh gần như nghẹt thở. Làm sao họ biết về mẹ cậu? Đó là bí mật cậu chưa từng chia sẻ với ai ngoài chị Lan. Cậu nhìn về phía Hạ Vi, đang cười nói với nhóm bạn diễn. Liệu có phải cô ta đã đào bới thông tin cá nhân của cậu để tung tin?
Cậu đứng dậy, bước đến chỗ Hạ Vi, giọng run run nhưng kiên quyết: “Chị Hạ, em không biết chị có liên quan đến bài viết đó hay không, nhưng nếu chị đã làm gì, xin hãy dừng lại. Em chỉ muốn làm việc, không muốn gây rắc rối với bất kỳ ai.”
Hạ Vi ngẩng lên, giả vờ ngạc nhiên. “Ôi, cậu đang buộc tội tôi sao? Tiểu Minh, cậu nên biết vị trí của mình. Một tân binh như cậu, dám nói chuyện với tôi thế à?”
Các diễn viên xung quanh bắt đầu xì xào. Tiểu Minh cảm thấy ánh mắt của mọi người như những mũi dao, nhưng cậu không lùi bước. “Em không buộc tội. Em chỉ mong mọi người tôn trọng em, như em tôn trọng chị.”
Hạ Vi cười khẩy, định đáp lại, nhưng một giọng nói lạnh lùng cắt ngang: “Đủ rồi.” Lục Thần xuất hiện, ánh mắt quét qua cả hai. “Hạ Vi, nếu cô còn gây rối, tôi sẽ cắt vai của cô. Hàn Minh, về chỗ, chuẩn bị quay.”
Hạ Vi cắn môi, rõ ràng không dám phản kháng. Tiểu Minh cúi đầu, quay đi, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Lục Thần lại đứng về phía cậu, dù chỉ là để giữ trật tự. Nhưng tại sao? Tại sao anh luôn xuất hiện đúng lúc cậu cần nhất, nhưng lại đẩy cậu ra bằng sự lạnh lùng?
Buổi tối, khi buổi quay kết thúc, Tiểu Minh nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện. Bác sĩ thông báo rằng mẹ cậu đã ổn định, nhưng cần phẫu thuật gấp, với chi phí lên đến một con số mà cậu không thể xoay sở ngay lập tức. Cậu ngồi sụp xuống ghế đá ngoài phim trường, ôm đầu, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ.
Đúng lúc ấy, một bóng người xuất hiện. Là Lục Thần. Anh đứng cách cậu vài bước, tay đút túi, giọng trầm: “Sao cậu chưa về?”
Tiểu Minh giật mình, vội lau nước mắt. “Em… em đang đợi xe. Đạo diễn, anh về trước đi, em không sao.”
Lục Thần không trả lời ngay. Anh nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm can. Cuối cùng, anh nói: “Đi theo tôi.”
Tiểu Minh ngơ ngác, nhưng vẫn đứng dậy, đi theo Lục Thần đến bãi đỗ xe. Anh mở cửa một chiếc xe đen bóng, ra hiệu cho cậu lên. “Tôi đưa cậu về. Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Cậu do dự, nhưng cuối cùng cũng lên xe. Trong suốt quãng đường, không ai nói gì. Không khí trong xe nặng nề, chỉ có tiếng động cơ và ánh đèn đường lướt qua. Tiểu Minh nhìn Lục Thần, muốn hỏi tại sao anh lại làm điều này, nhưng không dám mở lời.
Khi xe dừng trước ký túc xá, Lục Thần bất ngờ lên tiếng: “Đừng để mấy chuyện ngoài kia làm cậu gục ngã. Nếu cậu bỏ cuộc, những kẻ kia sẽ thắng.”
Tiểu Minh sững sờ, quay sang nhìn anh. Lục Thần không nhìn cậu, chỉ tập trung vào vô-lăng, nhưng giọng anh, dù lạnh lùng, lại mang một sự chắc chắn kỳ lạ. “Cảm ơn anh,” Tiểu Minh thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Em… em sẽ không bỏ cuộc.”
Lục Thần không đáp, chỉ gật đầu. Khi Tiểu Minh bước xuống xe, anh nói thêm một câu, gần như thì thầm: “Ngủ đi. Ngày mai còn cảnh quan trọng.”
Tiểu Minh đứng nhìn chiếc xe khuất dần trong bóng tối, trái tim đập mạnh. Lục Thần, người đàn ông mà cậu vừa sợ vừa ngưỡng mộ, đang trở thành một câu đố mà cậu không thể giải. Anh lạnh lùng, nhưng lại luôn xuất hiện đúng lúc. Anh không nói lời an ủi, nhưng mỗi hành động của anh đều như một ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm trái tim đang lạnh giá của cậu.
Ở một góc khác của Thanh Viễn, trong văn phòng sang trọng của tập đoàn Lục Thị, quản lý của Lục Thần – anh Trương – đặt một tập tài liệu lên bàn. “Thần, cậu nói đúng. Bài viết về Hàn Minh xuất phát từ một tài khoản giả, và chúng tôi lần ra được dấu vết dẫn đến một trợ lý của Hạ Vi. Cậu muốn xử lý thế nào?”
Lục Thần lật qua tập tài liệu, ánh mắt lạnh như băng. “Gửi cảnh cáo đến công ty quản lý của Hạ Vi. Nếu cô ta còn động đến Hàn Minh, tôi sẽ đảm bảo cô ta không còn chỗ đứng ở Thanh Viễn.”
Anh Trương nhíu mày. “Cậu quan tâm đến cậu ta hơn tôi nghĩ. Đây không phải phong cách của cậu.”
Lục Thần không trả lời, chỉ nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt xa xăm. Anh không biết tại sao mình lại hành động như vậy. Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Minh đứng dưới ánh đèn sân khấu, với ánh mắt vừa kiên cường vừa mong manh, anh lại cảm thấy một thứ gì đó trong lòng mình bị lay động.