Chương 3: Vết thương dưới ánh đèn
Thanh Viễn vào sáng sớm phủ một lớp sương mỏng, khiến những tòa nhà cao tầng trông như chìm trong một giấc mơ mờ ảo. Tiểu Minh bước xuống từ chuyến xe buýt đầu tiên, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Đêm qua, cậu hầu như không chợp mắt, vừa lo lắng về cảnh quay hôm nay, vừa suy nghĩ về hành động cứu mình của Lục Thần. Cậu tự nhủ rằng đó chỉ là trách nhiệm của một đạo diễn, nhưng trái tim lại không ngừng đập mạnh mỗi khi nhớ đến ánh mắt thoáng lo lắng của anh.
Phim trường hôm nay nhộn nhịp hơn thường lệ. Dưới Ánh Đèn đã hoàn thành gần một phần ba tiến độ, và áp lực từ công chúng ngày càng lớn. Các bài viết về bộ phim xuất hiện khắp các trang mạng xã hội ở Thanh Viễn, từ những lời khen ngợi dành cho Lục Thần đến sự tò mò về tân binh Hàn Minh. Nhưng sáng nay, khi Tiểu Minh bước vào phòng hóa trang, cậu nhận ra không khí có gì đó khác lạ. Các nhân viên đoàn phim thì thầm với nhau, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cậu đã thấy bài viết đó chưa?” Một chuyên viên trang điểm nói nhỏ với đồng nghiệp, nhưng đủ để Tiểu Minh nghe thấy. “Hàn Minh bị đồn là dựa vào quan hệ để có vai chính. Có người còn nói cậu ta… à, ‘đi đêm’ với nhà đầu tư.”
Tiểu Minh sững người, bàn tay đang cầm chai nước run lên. “Đi đêm”? “Quan hệ”? Những từ đó như những nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của cậu. Cậu chưa bao giờ làm điều gì trái lương tâm, và vai diễn này là kết quả của bao đêm thức trắng luyện tập. Nhưng ở Thanh Viễn, sự thật dường như chẳng quan trọng bằng những lời đồn.
Cậu mở điện thoại, tìm kiếm nhanh trên mạng xã hội. Một bài viết từ một trang tin giải trí vô danh đang lan truyền với tốc độ chóng mặt. Tiêu đề khiến tim cậu thắt lại: “Tân binh Hàn Minh: Tài năng hay chiêu trò để nổi tiếng?” Bài viết không nêu rõ nguồn tin, nhưng ám chỉ rằng Tiểu Minh đã dùng “mối quan hệ mờ ám” để giành vai chính từ tay một diễn viên kỳ cựu. Một số bình luận còn độc địa hơn, gọi cậu là “kẻ cơ hội” và “mặt trắng dựa hơi”.
Tiểu Minh siết chặt điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu muốn hét lên rằng tất cả đều là dối trá, nhưng cậu biết, trong thế giới này, càng giải thích, người ta càng tin rằng cậu có gì đó để che giấu. Cậu nhìn quanh, và ánh mắt chạm phải Hạ Vi, đang đứng ở góc phòng hóa trang, che miệng cười khúc khích với một diễn viên phụ. Nụ cười của cô ta khiến Tiểu Minh lạnh sống lưng. Dù không có bằng chứng, cậu linh cảm rằng Hạ Vi đứng sau chuyện này.
Cảnh quay hôm nay là một cảnh nội tâm nặng ký. Tiểu Minh phải diễn cảnh nhân vật của mình đối mặt với sự phản bội từ người thân, đứng một mình trong căn phòng tối, hét lên những lời đầy đau đớn. Đây là một trong những cảnh quan trọng nhất của phim, và Lục Thần đã yêu cầu tất cả phải hoàn hảo.
Nhưng tâm trạng của Tiểu Minh bị scandal làm rối loạn. Cậu đứng trước máy quay, cố gắng nhập vai, nhưng mỗi lần ánh đèn chiếu vào mặt, cậu lại nghe thấy những lời thì thầm trong đầu: “Kẻ cơ hội. Dựa hơi. Không xứng đáng.” Giọng cậu lạc đi, ánh mắt thiếu đi sự sắc sảo mà Lục Thần yêu cầu.
“Cắt!” Lục Thần hét lên, giọng sắc lạnh. Cả trường quay im bặt. Anh đứng dậy khỏi ghế đạo diễn, bước đến trước mặt Tiểu Minh. “Hàn Minh, cậu đang làm gì vậy? Cảnh này cần cảm xúc, cần sự bùng nổ. Cậu diễn như một con rối gỗ!”
Tiểu Minh cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Em xin lỗi, đạo diễn. Em sẽ cố gắng hơn.”
“Cố gắng?” Lục Thần nhíu mày, ánh mắt sắc bén như dao. “Cậu nghĩ tôi có thời gian để chờ cậu ‘cố gắng’ à? Nếu không làm được, tôi sẽ thay người. Thanh Viễn không thiếu diễn viên.”
Lời nói của Lục Thần như một cú đấm vào ngực Tiểu Minh. Cậu cắn chặt môi, cố ngăn nước mắt trào ra. Cậu biết Lục Thần nghiêm khắc, nhưng hôm nay, sự lạnh lùng của anh khiến cậu cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Hạ Vi, đứng cách đó không xa, mỉm cười đắc ý, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc này.
Cảnh quay được thực hiện lại năm lần, và lần nào Tiểu Minh cũng không đạt yêu cầu. Đến lần thứ sáu, khi Lục Thần chuẩn bị hét “Cắt” một lần nữa, Tiểu Minh bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhưng rực cháy. Cậu hét lên, không phải là lời thoại trong kịch bản, mà là những lời từ trái tim mình:
“Tôi không muốn ở đây nữa! Các người nghĩ tôi là ai? Một kẻ đáng thương, một kẻ vô dụng? Tôi đã làm tất cả, đã hy sinh tất cả, nhưng tại sao không ai nhìn thấy tôi? Tại sao?”
Giọng cậu vỡ òa, hòa lẫn với tiếng nức nở. Cả trường quay lặng đi, không ai dám thở mạnh. Lục Thần, lần đầu tiên trong ngày, không ngắt lời. Anh nhìn Tiểu Minh, ánh mắt thoáng qua một tia xúc động khó tả. Đó không chỉ là diễn xuất – đó là nỗi đau thật sự của cậu.
“Cắt,” Lục Thần cuối cùng lên tiếng, giọng trầm hơn thường lệ. “Cảnh này… được rồi. Nghỉ 15 phút.”
Tiểu Minh loạng choạng bước ra khỏi khu vực quay, ngồi sụp xuống một góc khuất. Cậu ôm mặt, để nước mắt chảy xuống. Cậu không khóc vì bị Lục Thần mắng, mà vì những lời cậu vừa hét lên – chúng không chỉ dành cho nhân vật, mà dành cho chính mình. Ở Thanh Viễn, cậu cảm thấy mình đang dần mất đi bản thân dưới áp lực của ánh đèn sân khấu.
Trong giờ nghỉ, Tiểu Minh ngồi một mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cậu không để ý rằng Lục Thần đang đứng từ xa, quan sát cậu. Anh cầm một chai nước, định bước tới, nhưng rồi dừng lại, ánh mắt phức tạp. Cuối cùng, anh quay sang gọi chị Lan, trợ lý trường quay. “Đưa chai nước này cho Hàn Minh. Nói cậu ta uống đi, đừng để ảnh hưởng sức khỏe.”
Chị Lan ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì, chỉ gật đầu và mang chai nước đến cho Tiểu Minh. “Tiểu Minh, uống đi. Đạo diễn Lục đưa đấy.”
Tiểu Minh ngẩng lên, sững sờ. “Đạo diễn Lục?” Cậu nhìn chai nước, rồi nhìn về phía Lục Thần, nhưng anh đã quay đi, tiếp tục xem lại cảnh quay trên màn hình. Tim Tiểu Minh đập mạnh. Chỉ là một chai nước, nhưng với cậu, nó như một tia sáng nhỏ trong bóng tối. Lục Thần, người luôn lạnh lùng, lại quan tâm đến cậu, dù chỉ là một hành động nhỏ.
Nhưng niềm vui ấy không kéo dài. Khi Tiểu Minh trở lại phim trường, một tin nhắn từ bệnh viện gửi đến: “Bà Trần, mẹ của anh Hàn Minh, vừa nhập viện cấp cứu do tình trạng suy tim nặng. Vui lòng đến ngay.”
Tiểu Minh gần như đánh rơi điện thoại. Cậu xin phép đoàn phim, lao ra khỏi phim trường mà không kịp giải thích. Lục Thần, đang thảo luận với quay phim, nhìn thấy bóng dáng cậu chạy đi, hàng lông mày khẽ nhíu lại. “Cậu ta đi đâu vậy?” anh hỏi chị Lan.
“Chắc là chuyện gia đình,” chị Lan đáp. “Tiểu Minh có mẹ đang bệnh nặng. Cậu ấy từng nói chỉ có mẹ là người thân duy nhất.”
Lục Thần không nói gì, nhưng ánh mắt anh thoáng qua một tia trầm tư. Anh quay lại màn hình, nhưng tâm trí lại không còn tập trung.
Tại bệnh viện, Tiểu Minh ngồi bên giường mẹ, nắm chặt tay bà. Mẹ cậu, bà Trần, trông yếu ớt hơn bao giờ hết, nhưng vẫn mỉm cười khi thấy cậu. “Minh… con đến rồi. Mẹ không sao, chỉ là hơi mệt thôi.”
“Mẹ, đừng nói vậy,” Tiểu Minh nghẹn ngào. “Con sẽ kiếm tiền, con sẽ đưa mẹ đi chữa trị ở bệnh viện tốt nhất. Mẹ phải khỏe lại, được không?”
Bà Trần vuốt tóc cậu, ánh mắt đầy yêu thương. “Mẹ chỉ cần con hạnh phúc. Đừng để Thanh Viễn làm con mất đi nụ cười, con trai.”
Lời nói của mẹ như một ngọn lửa, thắp lên quyết tâm trong lòng Tiểu Minh. Cậu lau nước mắt, đứng dậy. Cậu không thể gục ngã, không thể để những lời đồn đại hay sự lạnh lùng của Lục Thần đánh bại mình. Vì mẹ, cậu sẽ chiến đấu, dù con đường phía trước có khắc nghiệt đến đâu.
Đêm đó, Tiểu Minh trở lại ký túc xá, ngồi trước bàn học nhỏ với một xấp kịch bản. Cậu đọc từng dòng, luyện từng câu thoại, quyết tâm không để scandal hay bất kỳ ai làm mình chùn bước. Nhưng khi ánh mắt lướt qua chai nước mà Lục Thần đưa, trái tim cậu lại rung lên một nhịp lạ. Cậu tự nhủ rằng đó chỉ là ảo tưởng, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu không thể phủ nhận rằng Lục Thần đang trở thành một phần không thể thiếu trong thế giới của mình.
Ở một góc khác của Thanh Viễn, trong căn hộ sang trọng trên tầng cao nhất của một tòa nhà, Lục Thần ngồi một mình, ly rượu vang đỏ sóng sánh trong tay. Trước mặt anh là màn hình máy tính, hiển thị bài viết về scandal của Tiểu Minh. Anh lướt qua những bình luận ác ý, ánh mắt lạnh dần. Không ai biết rằng, ngay lúc này, anh đã gửi một tin nhắn ngắn gọn đến quản lý của mình: “Tìm nguồn gốc bài viết. Xử lý nó.”