Chương 2 : Bóng tối sau ánh đèn
Thanh Viễn về đêm rực rỡ ánh đèn, nhưng bên dưới vẻ hào nhoáng ấy là những góc khuất mà chỉ người trong ngành giải trí mới hiểu. Tiểu Minh ngồi co ro trên ghế đá ngoài phim trường, tay ôm chặt chiếc áo khoác mỏng. Buổi quay hôm nay kéo dài đến tận khuya, và cậu là người cuối cùng rời đi. Không phải vì cậu muốn nán lại, mà vì cậu không có nơi nào khác để đi. Ký túc xá của công ty quản lý cách đây hơn một giờ đi xe, và cậu đã lỡ chuyến xe buýt cuối cùng.
Cậu mở điện thoại, lướt qua một bài viết trên mạng xã hội về Dưới Ánh Đèn. Dưới bài đăng chính thức của đoàn phim, hàng trăm bình luận khen ngợi nhan sắc và diễn xuất của Tiểu Minh, nhưng xen lẫn trong đó là những lời cay nghiệt:
“Tân binh mà được vai chính? Chắc chắn có người chống lưng!”
“Coi mặt là biết loại dựa hơi rồi, diễn xuất chắc cũng thường thôi.”
Tiểu Minh mím môi, tắt màn hình. Cậu đã quen với những lời ác ý, nhưng mỗi lần đọc, trái tim vẫn nhói lên. Cậu tự nhủ mình không được yếu đuối. Ở Thanh Viễn, nơi ánh đèn sân khấu chiếu sáng giấc mơ, sự ghen tỵ và đố kỵ luôn là cái giá phải trả.
“Tiểu Minh, cậu còn ở đây làm gì?” Một giọng nói vang lên, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Là chị Lan, trợ lý trường quay, người luôn đối xử tốt với cậu. Chị khoác một chiếc áo len dày, nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. “Trời lạnh thế này, về đi kẻo bệnh.”
“Em… em đang đợi xe,” Tiểu Minh cười gượng, không muốn thừa nhận mình đã lỡ chuyến xe cuối. Chị Lan thở dài, nhét vào tay cậu một chai nước ấm. “Cầm đi, giữ sức mà diễn. Cậu là người chăm chỉ nhất đoàn phim này, nhưng đừng để bản thân kiệt sức nhé.”
Lời nói của chị Lan làm Tiểu Minh ấm lòng. Cậu gật đầu, cảm ơn, nhưng khi chị quay đi, nỗi cô đơn lại ập đến. Ở Thanh Viễn, cậu chỉ có một mình. Mẹ cậu đang nằm viện ở một thị trấn nhỏ cách xa thành phố, và số tiền cậu kiếm được từ vai diễn này là hy vọng duy nhất để trả viện phí. Cậu không có quyền dừng lại, dù mệt mỏi đến đâu.
Sáng hôm sau, Tiểu Minh đến phim trường sớm hơn thường lệ. Cậu muốn luyện lại một số cảnh khó, đặc biệt là cảnh đối diễn với nhân vật nữ chính, do Hạ Vi diễn. Hạ Vi, 25 tuổi, là một ngôi sao đang lên ở Thanh Viễn, nổi tiếng với vẻ đẹp kiêu sa và tài năng diễn xuất. Nhưng điều mà Tiểu Minh nhanh chóng nhận ra là cô không hề thân thiện như hình ảnh trên màn ảnh.
“Cậu là Hàn Minh, đúng không?” Hạ Vi đứng trước gương hóa trang, vừa để chuyên viên trang điểm dặm phấn vừa liếc nhìn Tiểu Minh qua gương. Nụ cười của cô mang theo chút gì đó chế giễu. “Nghe nói cậu chưa từng diễn phim nào trước đây. Đạo diễn Lục đúng là táo bạo, dám giao vai chính cho một người như cậu.”
Tiểu Minh cúi đầu, cố giữ giọng nhẹ nhàng: “Em sẽ cố gắng hết sức, chị Hạ. Nếu có gì sai sót, mong chị chỉ bảo.”
“Chỉ bảo?” Hạ Vi cười khẩy, quay hẳn người lại nhìn cậu. “Cậu nghĩ tôi rảnh đến mức dạy dỗ một kẻ mới vào nghề à? Chỉ cần cậu đừng làm chậm tiến độ đoàn phim là được.”
Lời nói của Hạ Vi như một nhát dao, nhưng Tiểu Minh chỉ mím môi, không đáp lại. Cậu biết mình không thể gây rắc rối, đặc biệt khi mới chỉ là một tân binh. Nhưng trong lòng, cậu không khỏi tự hỏi: Tại sao mọi người ở đây luôn nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ?
Cảnh quay hôm nay là một cảnh tình cảm giữa nhân vật của Tiểu Minh và Hạ Vi. Trong phim, nhân vật của Tiểu Minh là một chàng trai nghèo khó, yêu thầm một cô gái giàu có nhưng kiêu kỳ, do nhân vật của Hạ Vi thủ vai. Cảnh này đòi hỏi Tiểu Minh phải thể hiện sự chân thành xen lẫn tự ti, trong khi Hạ Vi phải diễn nét kiêu sa nhưng dần mềm lòng.
Khi máy quay bắt đầu, Tiểu Minh nhập vai ngay lập tức. Cậu đứng trước Hạ Vi, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đau đớn, giọng nói run run: “Tôi biết tôi không xứng với cô, nhưng tôi chỉ muốn cô biết rằng… mỗi ngày tôi sống, tôi đều nghĩ về cô.”
Hạ Vi, trong vai cô gái kiêu kỳ, đáp lại bằng một nụ cười khinh miệt: “Cậu nghĩ những lời này sẽ làm tôi rung động? Đừng mơ mộng, người như cậu không bao giờ thuộc về thế giới của tôi.”
Cảnh quay lẽ ra phải dừng lại ở đó, nhưng Hạ Vi bất ngờ bước tới gần Tiểu Minh, thì thầm vừa đủ để cậu nghe: “Đúng như lời thoại, cậu không thuộc về nơi này đâu, Tiểu Minh.”
Tiểu Minh sững người, quên mất lời thoại tiếp theo. Đạo diễn Lục Thần lập tức hét lên: “Cắt! Hàn Minh, cậu đang làm gì vậy? Quên lời thoại à?”
Cả trường quay quay sang nhìn Tiểu Minh. Cậu cúi đầu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. “Em xin lỗi, đạo diễn. Em sẽ làm lại.”
Lục Thần nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng. “Tôi không cần lời xin lỗi. Làm lại, và lần này đừng để tôi phải dừng máy quay.”
Hạ Vi che miệng cười, như thể vừa chứng kiến một trò hề. Tiểu Minh cắn chặt môi, cố kìm nén cảm giác tủi thân. Cậu biết Hạ Vi cố tình làm cậu mất tập trung, nhưng cậu không có bằng chứng, và dù có, cậu cũng không dám nói. Ở Thanh Viễn, một tân binh như cậu không có quyền lên tiếng.
Cảnh quay được thực hiện lại ba lần, và lần nào Tiểu Minh cũng bị Hạ Vi làm khó, từ việc cố tình đứng sai vị trí đến việc thay đổi nhịp thoại. Đến lần thứ tư, khi Tiểu Minh cuối cùng hoàn thành cảnh quay một cách hoàn hảo, cả đoàn phim vỗ tay, nhưng Lục Thần chỉ gật đầu lạnh lùng: “Được rồi, nghỉ trưa.”
Tiểu Minh ngồi một mình ở góc phim trường, mở hộp cơm trưa do mình tự chuẩn bị – chỉ là cơm trắng với một ít rau luộc. Cậu ăn từng miếng nhỏ, cố gắng không để ý đến những ánh mắt dò xét từ các diễn viên khác. Hạ Vi và nhóm bạn diễn của cô ngồi cách đó không xa, cười nói rôm rả, thỉnh thoảng liếc về phía cậu với ánh mắt chế giễu.
“Cậu ta đúng là kỳ lạ,” một diễn viên phụ nói, giọng đủ lớn để Tiểu Minh nghe thấy. “Ăn uống như vậy mà cũng đòi làm ngôi sao? Nhìn là biết nghèo kiết xác rồi.”
Tiểu Minh cúi đầu, giả vờ không nghe thấy. Nhưng mỗi lời nói ấy như một mũi kim đâm vào tim cậu. Cậu nhớ đến mẹ, nhớ đến những ngày hai mẹ con sống trong căn nhà nhỏ, ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng đầy yêu thương. Cậu tự nhủ: “Chỉ cần mẹ khỏe lại, mình chịu đựng được tất cả.”
Buổi chiều, một sự cố xảy ra. Trong lúc chuẩn bị cảnh quay hành động, một thiết bị ánh sáng lớn bất ngờ lỏng ốc vít, rơi xuống ngay phía trên Tiểu Minh. Cậu đang đứng luyện thoại một mình, không hề hay biết. Đúng lúc ấy, một bóng người lao tới, đẩy cậu ra khỏi vị trí nguy hiểm. Tiếng kim loại va chạm với sàn vang lên chói tai, khiến cả đoàn phim hoảng loạn.
Tiểu Minh ngã xuống đất, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Thần đứng trước mặt, hơi thở gấp gáp. Anh vừa là người đẩy cậu ra. “Cậu có sao không?” Lục Thần hỏi, giọng vẫn lạnh nhưng pha chút lo lắng.
“Em… em không sao,” Tiểu Minh lắp bắp, tim đập thình thịch. Cậu nhìn Lục Thần, không hiểu tại sao anh lại cứu mình. Chẳng phải anh luôn xem cậu là kẻ vô dụng sao?
Lục Thần không nói gì thêm, quay sang hét lên với đội kỹ thuật: “Ai phụ trách kiểm tra thiết bị? Muốn giết người à?” Sự giận dữ trong giọng anh khiến cả trường quay im bặt. Sau đó, anh liếc nhìn Tiểu Minh, nói ngắn gọn: “Coi chừng bản thân. Tôi không muốn mất diễn viên chính.”
Tiểu Minh gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Lục Thần lạnh lùng, nhưng hành động vừa rồi… liệu có phải anh thực sự quan tâm? Cậu lắc đầu, tự cười nhạo bản thân. “Đừng mơ mộng, Hàn Minh. Anh ấy chỉ không muốn chậm tiến độ phim thôi.”
Đêm đó, Tiểu Minh trở về ký túc xá, cơ thể mệt mỏi rã rời. Cậu nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn trần nhà đầy vết nứt. Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ mẹ: “Minh ơi, mẹ xem tin tức về con trên mạng. Con đúng là niềm tự hào của mẹ. Cố lên nhé, con trai.”
Tiểu Minh mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra. Cậu không muốn mẹ biết mình đang phải chịu đựng những gì. Ở Thanh Viễn, ánh đèn sân khấu rực rỡ, nhưng bóng tối phía sau nó lại lạnh lẽo đến mức khiến cậu run rẩy. Và Lục Thần, người đàn ông vừa cứu cậu, vừa làm cậu tổn thương bằng sự lạnh lùng, đang dần trở thành một câu hỏi lớn trong trái tim cậu.