Chương 1: Ánh đèn đầu tiên
Thanh Viễn, một buổi chiều cuối thu, không khí se lạnh tràn ngập khắp các con phố. Thành phố này, với những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn neon, là trung tâm của ngành giải trí, nơi giấc mơ và tham vọng đan xen. Những tấm poster phim mới được treo khắp các đại lộ, nổi bật nhất là áp phích khổng lồ của bộ phim Dưới Ánh Đèn. Trên đó, hình ảnh một chàng trai trẻ với đôi mắt sáng ngời và nụ cười dịu dàng thu hút mọi ánh nhìn. Đó là Hàn Minh, hay còn gọi là Tiểu Minh – cái tên đang trở thành tâm điểm chú ý trên các diễn đàn mạng xã hội, dù cậu chỉ là một diễn viên mới vào nghề.
Trong phòng hóa trang nhỏ hẹp, Tiểu Minh đứng trước gương, đôi tay run run chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng. Cậu vừa trúng vai chính trong Dưới Ánh Đèn, một bộ phim nghệ thuật do đạo diễn thiên tài Lục Thần thực hiện. Với một người chưa từng có kinh nghiệm như Tiểu Minh, đây là cơ hội đổi đời, nhưng cũng là áp lực đè nặng lên vai. Cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, tự nhủ: “Mày làm được. Mày phải làm được. Vì mẹ, vì giấc mơ.”
“Tiểu Minh, đến lượt cậu rồi!” Tiếng gọi của trợ lý trường quay vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Cậu hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng. Ánh sáng chói mắt từ các thiết bị quay phim chiếu thẳng vào mặt, tiếng máy quay kêu rè rè, và hàng chục con người đang tất bật xung quanh. Ở trung tâm của tất cả, Lục Thần ngồi trên ghế đạo diễn, một tay cầm kịch bản, một tay chống cằm, đôi mắt sắc lạnh quan sát mọi thứ.
Lục Thần, 28 tuổi, là cái tên khiến cả ngành giải trí ở Thanh Viễn phải nể phục. Anh không chỉ là đạo diễn trẻ nhất từng giành giải thưởng lớn tại liên hoan phim quốc tế, mà còn là người thừa kế của tập đoàn truyền thông Lục Thị, một đế chế quyền lực trong giới showbiz. Vẻ ngoài của anh hoàn hảo đến mức khiến người ta khó rời mắt: mái tóc đen được chải gọn, khuôn mặt góc cạnh, và đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một câu chuyện chưa kể. Nhưng điều khiến mọi người e dè nhất chính là tính cách của anh – lạnh lùng, khó gần, và không khoan nhượng với bất kỳ sai sót nào.
Tiểu Minh bước đến trước máy quay, cúi đầu chào: “Chào đạo diễn Lục, em là Hàn Minh, rất vui được làm việc với anh.” Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng không giấu được sự hồi hộp.
Lục Thần thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ lướt mắt qua cậu rồi nói, giọng trầm và lạnh: “Cậu là người được công ty nhét vào vai chính đúng không? Tôi không thích làm việc với những kẻ dựa vào quan hệ. Hy vọng cậu không làm mất thời gian của tôi.”
Tiểu Minh cứng người, nụ cười trên môi khựng lại. Cậu không ngờ câu chào đầu tiên lại bị đáp lại bằng một mũi dao vô hình như vậy. Đúng là vai diễn này cậu được chọn bất ngờ, nhưng không phải nhờ quan hệ. Cậu đã trải qua ba vòng casting khắc nghiệt, thức trắng đêm để luyện tập, thậm chí tự quay video gửi cho đội ngũ tuyển chọn. Nhưng Lục Thần không biết điều đó, và có lẽ, anh cũng chẳng quan tâm.
“Em… em sẽ cố gắng hết sức,” Tiểu Minh đáp, giọng nhỏ dần. Cậu cúi đầu, cố giấu đi cảm giác tủi thân đang trào lên trong lòng.
“Được rồi, bắt đầu cảnh đầu tiên,” Lục Thần ra lệnh, không để ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt Tiểu Minh. Cả đoàn phim lập tức vào vị trí. Tiểu Minh đứng dưới ánh đèn sân khấu, cố gắng tập trung vào vai diễn – một chàng trai trẻ lạc lối trong thế giới hào nhoáng của showbiz Thanh Viễn, vừa cô đơn vừa khao khát được yêu thương. Vai diễn này, với Tiểu Minh, không chỉ là một vai diễn, mà còn là chính cuộc đời cậu.
Cảnh quay đầu tiên là một cảnh độc thoại. Tiểu Minh phải đứng một mình trên sân khấu, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt, nói những lời đầy đau đớn về ước mơ và sự cô độc. Cậu nhắm mắt, để bản thân chìm vào cảm xúc của nhân vật. Khi máy quay bắt đầu chạy, giọng cậu vang lên, run rẩy nhưng đầy sức hút:
“Tôi đứng đây, dưới ánh đèn này, nhưng không ai thực sự nhìn thấy tôi. Họ chỉ thấy hào quang, thấy nụ cười, thấy những thứ tôi không bao giờ có. Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần tôi cố gắng, tôi sẽ được yêu thương. Nhưng hóa ra, ánh đèn này… nó chỉ làm tôi cô đơn hơn.”
Cả trường quay im lặng. Đạo diễn ánh sáng, quay phim, thậm chí cả các diễn viên phụ đều bị cuốn vào lời thoại của Tiểu Minh. Cậu không chỉ diễn, mà như đang sống, như đang kể câu chuyện của chính mình. Đôi mắt cậu lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng đâu đó trong ánh mắt ấy là một nỗi buồn không thể che giấu.
Lục Thần, lần đầu tiên trong buổi quay, ngẩng đầu lên khỏi kịch bản. Anh nhìn Tiểu Minh, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Có gì đó trong cách diễn của cậu khiến anh bất ngờ. Không phải kỹ thuật điêu luyện, không phải vẻ ngoài lộng lẫy, mà là sự chân thật. Một sự chân thật mà anh hiếm thấy trong thế giới giả dối của Thanh Viễn.
“Cắt!” Lục Thần lên tiếng, giọng vẫn lạnh lùng. “Cảnh này ổn. Nghỉ 10 phút, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Tiểu Minh thở phào, đôi vai thả lỏng. Cậu quay sang nhìn Lục Thần, hy vọng nhận được một lời khen, dù chỉ là một cái gật đầu. Nhưng Lục Thần đã quay đi, bắt đầu trao đổi với quay phim chính. Tiểu Minh mỉm cười nhạt, tự nhủ: “Không sao, ít nhất mình đã làm tốt.”
Cậu không biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, Lục Thần đã ngoảnh lại nhìn cậu, ánh mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó hiểu. Đó là lần đầu tiên anh thực sự “nhìn” Tiểu Minh, không phải như một diễn viên, mà như một con người.
Buổi quay kết thúc khi trời đã tối mịt. Tiểu Minh mệt mỏi bước ra khỏi phim trường, chiếc áo khoác mỏng manh không đủ giữ ấm trong cái lạnh của Thanh Viễn. Cậu lấy điện thoại ra, kiểm tra tin nhắn từ mẹ: “Minh ơi, hôm nay con diễn thế nào? Mẹ mong được thấy con trên màn ảnh.” Nụ cười ấm áp nở trên môi cậu. Dù hôm nay bị Lục Thần lạnh nhạt, dù áp lực của vai diễn đè nặng, chỉ cần nghĩ đến mẹ, cậu lại có động lực để tiếp tục.
Nhưng Tiểu Minh không biết rằng, con đường phía trước sẽ còn khó khăn hơn gấp bội. Ánh đèn sân khấu của Thanh Viễn, thứ cậu luôn khao khát, cũng sẽ là thứ đẩy cậu vào những cơn bão không thể lường trước. Và Lục Thần, người đàn ông lạnh lùng kia, sẽ trở thành ánh sáng duy nhất, nhưng cũng là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời cậu.