28
28.
Dù vẫn chưa thể quen với sự tiếp xúc này, nhưng vẫn tốt hơn là bị ôm một cách lãng mạn. Tennessee giấu đi cảm giác ngượng ngùng và vòng tay qua người Amber.
“Anh đi dạo vui không?”
Phần thân trên của họ áp sát vào nhau, hơi thở nóng hổi phả vào cổ và vai. Amber vòng tay qua eo Tennessee. Cánh tay vòng qua lưng khiến anh cảm thấy lạ lẫm. Amber ngày xưa nhỏ bé đến mức có thể đong đưa trên người anh.
“Ừ.”
“Lần sau mình cùng đi nhé.”
Amber đề nghị trong lúc giúp Tennessee lên giường một cách dễ dàng.
“Chúng ta cùng ăn kem nhé.”
Tennessee gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Amber.
“Bảo là ăn kem mà.”
Doritos, Lay’s khoai tây chiên, Butterfinger, Baby Ruth, Three Musketeers. Tất cả đều là những món ăn vặt Amber đang cầm trên tay.
Không có gì ngạc nhiên khi hiện nay, nơi Amber lui tới thường xuyên nhất chính là máy bán hàng tự động. Trên tay còn lại, cậu cầm Mountain Dew và root beer.
Nhìn đống đồ ăn vặt đổ ào xuống, Tennessee tỏ vẻ chán ngán. Sở thích trung thành với Mountain Dew của Amber giờ đã mở rộng sang cả root beer và Dr Pepper. Dĩ nhiên, Tennessee chẳng thích món nào trong số đó.
“Em vào viện là để ăn mấy thứ này đấy à?”
Amber bật cười, nhưng câu hỏi của Tennessee có 65% là nghiêm túc. Rõ ràng là khi cơ thể Amber lớn hơn, nhu cầu năng lượng cũng tăng theo. Amber ngồi xuống và nhanh chóng xử lý hết đống đồ ăn ngọt, mặn và béo ngậy đó. Cậu không quên liếm ngón tay cái và nhếch miệng cười mãn nguyện.
“Trường học thì sao?”
Tennessee đã đặt ra câu hỏi mà hắn thắc mắc từ một tuần trước. Amber có lẽ đang là sinh viên đại học. Nhưng suốt mười ngày qua, cậu chẳng rời khỏi phòng bệnh ngoại trừ việc đi lấy sách vở hay đồ dùng sinh hoạt. Cậu luôn ở bên cạnh Tennessee một cách trung thành.
“Em đã nói rồi mà, Tennessee. Em sẽ không tiết lộ đâu.”
Amber đáp lại, như thể muốn Tennessee hiểu rằng không thỏa mãn được tò mò thì khó chịu đến nhường nào.
Vì đã mắc nợ, Tennessee không hỏi thêm. Dù sao hắn cũng có cách khác. Chỉ cần gặp Elizabeth hay David, họ sẽ dễ dàng kể về Amber – đứa con trai đáng tự hào, một thanh niên ngay thẳng.
“Nhân tiện, Elizabeth và David cũng sẽ không nói gì đâu.”
Câu nói bất ngờ khiến Tennessee nhướng mày.
“Em đã dặn họ kỹ lắm rồi.”
“Đang hờn đấy à?”
“Không phải.”
Amber lắc đầu như thể đó là chuyện vô lý.
“Chúng ta sẽ đổi câu hỏi cho nhau sau.”
Dù nở nụ cười tươi, Amber vẫn thẳng thừng từ chối. Dù có tiếc nuối khi phải cự tuyệt Tennessee, nhưng trong lòng Amber tràn ngập hạnh phúc. Dù không dám chắc về tương lai, từng ngày bên Tennessee đều khiến trái tim cậu nghẹn ngào.
“Em cứ nghĩ theo thời gian, sự tò mò sẽ giảm đi chứ…”
“Anh nghĩ mình đã nói khá nhiều rồi.”
“Nhưng chưa đủ.”
Lý lẽ của Amber là Tennessee quá khép miệng, nên cậu buộc phải dùng chiêu này.
“Em tò mò điều gì đến thế?”
Amber bảo rằng nếu bắt đầu hỏi thì sẽ chẳng có hồi kết.
“Vậy nên chúng ta hãy lần lượt đặt câu hỏi. Đến lúc đó, Tennessee cũng sẽ có nhiều thứ để hỏi em.”
Bàn tay lớn của Amber nhẹ nhàng tiến lại. Chạm vào đầu ngón tay trái của Tennessee. Cảm giác như một chiếc lông vũ đậu xuống, gây ngứa ngáy.
Dù cảm giác từ đầu ngón tay lạ lẫm, nhưng Tennessee thấy mình quá nhạy cảm nếu rút tay lại. Khi hắn vừa buông tay, có người đã tiến đến trước mặt họ.
Người đàn ông mặc đồ scrub (đồ y tế) và đi dép Crocs xuất hiện khiến Tennessee bản năng căng thẳng, nhưng rồi anh nhanh chóng thở dài. Tennessee nhận ra hắn qua giọng nói và thói quen cử động tay. Đó là y tá thường xuyên ghé qua mỗi khi anh sắp quên mặt.
“Chào buổi sáng, Raiker.”
“Chào buổi sáng.”
Amber nhẹ nhàng nhường chỗ với lý do dọn rác đồ ăn vặt vừa xong. Y tá kiểm tra mũi tiêm trên tay Tennessee và hỏi vài câu.
Tennessee không trả lời ngay vì đang dán mắt nhìn bóng lưng Amber vừa khuất sau góc tường. Thấy anh không tập trung, y tá bật cười với vẻ hiểu chuyện.
“Bạn trai hôm nay trông vẫn đẹp trai lắm.”
Tennessee suýt phản ứng lại thì bỗng giật mình. …Bạn trai?
“Xong rồi nhé.”
Trước khi Tennessee kịp níu lại giải thích, y tá đã đặt thuốc và cốc giấy xuống, rồi biến mất với ánh mắt đầy ẩn ý kiểu “Đúng là một cặp đôi đáng ngưỡng mộ”. Đúng lúc đó, Amber xuất hiện từ góc hành lang như đang chuyền giao tiếp sức.
“Amber, mày giới thiệu tao với hắn thế nào?”
Tennessee bắt đầu tra hỏi.
“Em ấy ạ? Raiker.”
Raiker vốn nhanh nhạy nhưng giả vờ ngây ngô cũng rất tài.
“Hắn tưởng mày là bạn trai tao.”
“A à.”
Amber nuốt lời định nói rằng có lẽ phần lớn bệnh viện đều nghĩ vậy. Cậu né tránh ánh nhìn. Dù cố tỏ ra vô tội, cậu không thoát khỏi nghi ngờ.
“Mày nói gì với họ?”
“Cái đó ạ. Chữ cái bắt đầu bằng P.”
“Patr—”
“Partner (đối tác).”
“…Chắc là plus one (người đi kèm) nhỉ?”
Tennessee bật cười gượng. Đây chẳng phải đối tác kinh doanh, mà là kẻ ngồi lì bệnh viện chăm sóc anh, giới thiệu kiểu đó chẳng khác nào công khai quan hệ.
“Em không có ý đó nhưng có vẻ họ hiểu nhầm.”
Amber nói thêm với vẻ tiếc nuối.
Cậu ta cãi rằng mình thực sự chỉ nghĩa partner thôi, nhưng mọi người tự suy diễn.
“Im đi.”
“Thật sự không phải lỗi của em.”
Tennessee không mảy may động lòng. Hắn không thể xóa bỏ cảm giác Amber đang dần leo lên người mình.
“Em xin lỗi.”
Tennessee đang bực bội định mở miệng thì Amber đã nhanh nhảu xin lỗi trước.
“Mấy hôm trước anh từng hỏi em mối quan hệ giữa hai ta là gì. Vì trông chẳng giống người thân gì cả. Trong tình huống đó, em không thể vạch trần mọi chuyện quá khứ, cũng chẳng tìm được từ ngữ nào thay thế. Nhưng mà…”
Amber nở nụ cười chua chát. Khóe miệng vừa nhếch lên đã hơi rũ xuống.
“Em không thể nói là chúng ta không có gì, vì đó không phải sự thật. Hay anh nghĩ chúng ta chẳng là gì của nhau sao?”
Câu hỏi đó khiến Tennessee lại không biết nói gì.
“Em xin lỗi.”
Amber lại lần nữa xin lỗi. Lời trách móc nghẹn ở cổ họng, chỉ còn biết bám víu vào đầu lưỡi Tennessee. Rồi sau bao trắc trở, cuối cùng cũng nuốt trôi. Đã xin lỗi rồi, biết làm sao được.
“Lần sau gặp lại, em sẽ giải thích rõ.”
“Định nói gì?”
Amber ậm ừ rồi cười khẽ.
“Em cũng chưa biết nữa, để em suy nghĩ đã.”
Tennessee đang xoa thái dương bỗng lắc đầu.
“Thôi, dù sao cũng chẳng quan trọng.”
Toàn là những kẻ sớm muộn cũng quên lãng, chẳng đáng để mất công đi giải thích.
“Anh không giận chứ?”
“Không.”
Tennessee vẫn không thoát khỏi cảm giác mình bị Amber dẫn dắt.
Gương mặt Tennessee trở nên nghiêm nghị, hắn tự nhiên ngẫm nghĩ về sự láo xược của Amber. Càng ngày hắn càng có linh cảm Amber trở nên ranh mãnh hơn.
“Tennessee.”
Có thứ gì đó chạm vào khóe miệng Tennessee đang chìm trong suy nghĩ. Là viên thuốc.
Morphine mà Tennessee từ chối vốn có tính gây nghiện cao và nhiều tác dụng phụ, nhưng lại là loại giảm đau cực mạnh và hiệu quả. Vết mổ cùng chấn thương khiến Tennessee chịu đau đớn dữ dội, nên phải dùng thuốc giảm đau thay thế morphine liên tục.
Hắn đưa tay trái lành lặn ra nhưng Amber lắc đầu. Đang định thúc giục thì viên thuốc tròn nhẵn đã chạm vào môi. Viên thuốc len lỏi qua kẽ môi khép chặt, lặng lẽ trôi vào trong.
“Há miệng ra thêm chút nữa đi anh.”
Đôi môi Tennessee giờ hé mở vừa đủ để hơi thở thoát ra. Thấy anh tỏ vẻ hờ hững, ngón tay Amber chạm vào môi dưới của anh. Đầu ngón tay ấm áp ấn nhẹ lên bờ môi đỏ hồng đang phồng lên. Bất đắc dĩ buông lỏng cơ miệng, Tennessee thấy Amber nhoẻn miệng cười đầy mãn nguyện.
Tưởng cậu sẽ cắn vào ngón tay, nào ngờ ngón tay Amber lại lướt qua môi dưới rồi nhẹ nhàng luồn vào khoang miệng ẩm ướt. Chỉ một chạm nhẹ đủ để đầu ngón tay chạm vào răng cửa. Chỉ cần tiến sâu thêm chút nữa, ngón cái sẽ chạm vào phần thịt mềm bên trong.
Giữ nguyên tư thế mở miệng đó, Amber từ từ đẩy từng viên thuốc vào. Khi xong xuôi, cậu đưa thêm cốc nước. Tennessee ngửa cổ uống nước, đôi mắt hướng lên trên. Mỗi lần anh nhìn cậu, ánh mắt họ luôn chạm nhau – bởi Amber chẳng bao giờ rời mắt khỏi Tennessee.
“Em ngoan lắm.”
Amber tinh ý nhận ra chút nhíu mày thoáng qua của Tennessee.
“Ý em là thế này ạ. Em rất ngoan, biết chăm sóc người ốm nữa.”
Good boy, Amber.
Tự khen mình như thể muốn anh nghe thấy, Amber áp trán lên vai Tennessee. Biết tình trạng cơ thể anh, cậu chỉ chạm nhẹ như cánh hoa đáp xuống.
Không thể cưỡng lại, Tennessee đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen của cậu. Không ngờ tới hành động này, Amber đờ người nhưng Tennessee không nhận ra, chỉ gật đầu nhẹ.
Giá mà anh sớm vuốt ve mái tóc này hơn. Mềm mại đến mức khiến anh hối hận, những sợi tóc dưới lòng bàn tay xõa tung đầy thích thú.
“Ừ. Em rất ngoan, Amber.”
Lông mày rậm và góc cạnh của chàng trai nhíu lên. Mỗi lần Amber chớp mắt, hàng mi dày như cánh bướm chập chờn. Nụ cười mê hoặc của chàng trai đẹp trai đủ khiến bất kỳ ai ngoảnh lại càng thêm tỏa sáng.
“Em thích lắm.”