27
27.
Đẹp quá. Tuyệt vời. Yêu đến phát điên mất.
Amber nhận ra tim mình đập nhanh đến mức có lẽ cả lòng bàn chân cũng nghe được nhịp đập.
Amber luôn tất bật.
Tennessee thấy cậu chẳng cần phải cố gắng chủ động thế, nhưng Amber cứ liên tục di chuyển không ngừng nghỉ. Một người to lớn như cậu đi lại quanh phòng bệnh một mình khiến không gian chật hẳn lại. Tennessee chớp mắt vài cái vì không nhận ra gương mặt lạ lẫm kia.
Giọng nói trầm và đục hơn nhiều, nhưng vẫn lưu giữ chút âm sắc đặc trưng của Amber ngày xưa, nên Tennessee có thể nhận ra. Cậu đã bảo là sẽ cao lớn lên mà, nên chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng việc không nhận ra khuôn mặt lại khiến mọi thứ trở nên khác biệt đến thế.
Mỗi lần nhìn thấy Tennessee, tôi lại có cảm giác như đang gặp một người lạ.
Đặc biệt là lần đầu tiên khi anh ấy mở mắt. Tennessee bật cười khẩy khi nhớ lại khoảnh khắc đó.
Một người đàn ông với vẻ mặt không thể tin nổi đang nhìn chằm chằm vào anh, và lúc ấy, Tennessee đã vô thức giơ tay tìm khẩu súng. Nhưng cảm giác tấm ga giường cũng khác – dĩ nhiên là không có khẩu revolver. Suy nghĩ đầu tiên của anh là làm thế nào để khống chế gã này.
“Amber. Là Amber đây.”
Mái tóc bạc trắng mờ ảo dường như đang dần hiện rõ. Amber…? Là cậu?
Dù khuôn mặt rõ ràng khác với người anh từng biết, Tennessee vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng chứng mất nhận diện khuôn mặt khiến anh mệt mỏi. Nó khiến anh luôn phải cảnh giác và không thể thả lỏng.
Bây giờ anh đã có thể nhận ra Amber, nhưng những ngày đầu thực sự rất khó khăn, và thậm chí bây giờ, anh vẫn chưa quen được với gương mặt ấy. Mỗi lần gặp đều như một con người mới. Ngoài vết sẹo, không có gì còn giống với Amber trong ký ức của Tennessee. Đến mức anh nghi ngờ liệu có phải đây là một trò lừa đảo.
Cảm thấy suy nghĩ của mình thật ngớ ngẩn và phi thực tế, Tennessee lắc đầu. Rốt cuộc thì ai lại bỏ công sức và tiền bạc để lừa anh chứ? Mình là cái thá gì. Và nếu thực sự muốn lừa, hẳn phải chọn một đứa có tính cách giống Amber ngày xưa chứ, chứ không phải khác biệt đến mức đáng tin như thế này.
“Amber, đưa tao điếu thuốc.”
Amber đang dọn dẹp ngăn kéo liền lấy điếu thuốc từ túi áo khoác. Đó là điếu thuốc Tennessee đang hút. Amber lục trong bao, rút ra một điếu và đưa lên miệng. Khi Tennessee định cắn lấy, Amber rút tay lại. Tennessee nhíu mày ngẩng cằm lên, tay cầm điếu thuốc lại lùi xa hơn.
“Ở đây cấm hút thuốc đấy.”
“Ra ngoài là được.”
“Để em đi lấy xe lăn nhé.”
Amber mỉm cười nhẹ nhàng, định quay đi nhưng lại buông một câu:
“À, mà nhìn lại thì anh bị cấm ra ngoài rồi nhỉ. Bác sĩ bảo không được ra ngoài vì không tốt cho hệ miễn dịch.”
Tennessee thở dài. Anh còn một ca phẫu thuật nữa phía trước, và dĩ nhiên phải cai thuốc vì không bác sĩ nào ở thế kỷ 21 lại khuyến khích hút thuốc. Đứng trước Tennessee đang chán nản, Amber cười toe toét rồi giơ điếu thuốc lên. Bất ngờ, cậu bẻ gãy nó ngay trước mắt anh. Những sợi thuốc lá vụn rơi lả tả.
Liệu thằng nhóc này tích tức giận với mình nhiều đến thế, hay nó đang cố tình gây hấn?
Trong khi Tennessee đang vật lộn với cơn thèm nicotine, Amber trông rõ ràng là đang rất hả hê.
“Thay vào đó, anh dùng cái này.”
Amber lục túi và lôi ra thứ gì đó. Tennessee nghe tiếng sột soạt rồi thấy vài thứ rơi xuống trước mặt mình.
Tootsie roll
Những viên kẹo màu nâu sậm của hãng Taffy.
“Em cố tình mua loại này đấy. Màu của nó giống y như màu phổi của anh sau khi bị hủy hoại bởi nhựa thuốc lá vậy.”
Thật là…
Tennessee dùng tay trái còn lành lặn gạt đống kẹo sang một bên.
Gần đây, Amber thường xuyên kiệt sức và ngủ thiếp đi vì chăm sóc bệnh nhân. Tennessee bĩu môi. Đã vậy còn cố làm thay mọi việc cho anh – một người tay chân không được linh hoạt – nên chuyện mệt mỏi là đương nhiên.
Amber còn cố xử lý đống giấy tờ thay anh. Tennessee phải giải quyết từ hồ sơ bệnh viện, hóa đơn, email, cho đến cả việc mua bán nhà. Amber cứ nằng nặc đòi giúp, nhất là từ khi biết Tennessee định mua nhà ở Chicago.
Tennessee vừa quyết định định cư ở Chicago sau khi nghe bác sĩ tiên lượng về quá trình hồi phục.
“Sau một ca phẫu thuật não, não sẽ sưng lên. Phải mất ít nhất 6 tháng để giảm sưng. Ít nhất đấy. Có khi lên tới cả năm.”
Thay vì làm bodyguard, có lẽ anh sẽ chuyển sang công việc tư vấn an ninh bán văn phòng như trước. Hoặc đơn giản là nghỉ ngơi cũng chẳng tệ. Một năm rồi cũng sẽ qua nhanh thôi. Về tài chính cũng chẳng có gì đáng lo, nên suy nghĩ này không phải là viển vông.
“Và xương cũng cần nhiều thời gian để liền lại. Sẽ không mất quá lâu để xuất viện, nhưng phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể hồi phục hoàn toàn.”
Vì vậy, Amber đã nhiệt liệt chào đón Tennessee khi anh quyết định tạm thời định cư ở Chicago. Dù thái độ của cậu khá kỳ lạ – vừa giận dỗi vừa hào hứng.
“Anh định đi đâu?”
“Có lẽ là Chicago.”
Tennessee chưa hoàn toàn quyết định nghỉ ngơi, nhưng nếu có việc, Chicago – nơi đặt trụ sở công ty bảo vệ – sẽ là lựa chọn hợp lý.
“Căn nhà đó, Tennessee. Phải là căn nhà ngày xưa ấy.”
“……”
Tennessee cảm nhận được rằng Amber vẫn rất tiếc nuối khi ngôi nhà đó bị bán đi.
Theo lời Amber, Tennessee không chỉ bán đi một ngôi nhà, mà còn bán luôn cả những ký ức gắn liền với nơi ấy.
Bán đi ký ức sao? Đôi lúc, Tennessee cũng nhớ về ngôi nhà đó. Không nhất thiết phải là chính căn nhà ấy, nhưng những không gian in dấu kỷ niệm giữa anh và Amber.
Có lẽ là khoảng thời gian sống trong căn studio apartment ở Chicago. Amber thường áp sát mặt vào cửa sổ để ngắm thành phố về đêm. Hơi thở của cậu phả lên mặt kính lạnh giá, tạo thành một màn sương mỏng. Thành phố không ngủ. Amber đứng đó, hai tay đặt lên cửa sổ, nhìn ra ngoài rất lâu. Ngay cả khi không còn cảm thán trước khung cảnh đêm nữa, cậu vẫn thường chống cằm bên cửa sổ, đăm đăm nhìn ra phố.
Có lẽ đó chính là thứ gọi là ký ức. Và cuối cùng, Tennessee quyết định trở về căn nhà năm xưa. Thật may là nó vẫn còn.
“Amber.”
Anh thử gọi, nhưng Amber không tỉnh. Có lẽ cậu đã kiệt sức sau nhiều ngày mệt mỏi. Không nỡ đánh thức, Tennessee kéo chiếc xe lăn lại gần. May mắn là tay trái của anh vẫn ổn. Nếu cả tay trái cũng không cử động được, có lẽ anh đã phát điên vì bất lực.
“Phù…”
Tennessee phải toát hết mồ hôi chỉ để tự mình ngồi lên xe lăn. Chân anh vẫn còn đau, và việc dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên một tay trái thật sự rất khó khăn. May mắn duy nhất là Amber đã khóa bánh xe lại. Nếu không, chiếc xe lăn sẽ trượt đi khắp nơi và anh chẳng thể nào thành công.
Sau bao nhiêu trắc trở, cuối cùng Tennessee cũng ngồi lên xe lăn, lau vội vãng mồ hôi ướt đẫm trên trán.
Chỉ có việc lên xe là khó khăn, còn mọi thứ khác đều diễn ra suôn sẻ. Mọi người thấy Tennessee tới liền nhường thang máy, chờ đợi lâu mà không hề phàn nàn. Dù anh ra hiệu bảo họ cứ đi trước đi, nhưng có lẽ trông anh vất vả khi di chuyển bằng một tay, một người phụ nữ trung niên còn tốt bụng đẩy xe giúp anh.
“Cháu bị làm sao thế?”
Dù Tennessee chẳng buồn trả lời, người phụ nữ vẫn tự mình suy diễn: “Tội nghiệp quá, chắc bị tai nạn gì rồi.”
“Con trai tôi, Jeremy, cũng từng gặp tai nạn giao thông…”
Không phải là chuyện khó nghe, nên Tennessee gật đầu qua loa. Ngoài ra, anh còn nhận được vài sự giúp đỡ nhỏ khác và không từ chối. Anh nghĩ, nếu không phải ân huệ quá lớn, thì cứ nhận cũng chẳng sao.
Và khi Tennessee quay lại phòng bệnh, cánh cửa đã mở toang. Anh đờ người ra, cảm nhận không khí xung quanh.
Amber đang ngồi một mình. Có vẻ cậu đã tỉnh dậy từ lâu, chẳng còn dấu vết buồn ngủ. Tennessee khó nhọc đẩy xe lăn bằng một tay, tiếng động nhỏ nên Amber không nhận ra anh ngay.
Khi bước vào, Tennessee thấy Amber như đeo một chiếc mặt nạ lạnh lùng. Đây là lần đầu anh thấy cậu không một chút biểu cảm. Khuôn mặt trống rỗng, như tờ giấy trắng, có thể vẽ lên bất cứ thứ gì. Dù đằng sau vẻ mặt ấy ẩn giấu sự tức giận, Tennessee cũng không ngạc nhiên.
“Đang làm gì đấy?”
“Tennessee?”
Amber bật dậy. Vẻ mặt tươi sáng của cậu hoàn toàn đối lập với vẻ vô cảm ban nãy, như thể đó chỉ là ảo giác.
“Anh đi đâu thế?”
Ngay khi nhận ra anh, biểu cảm của Amber thay đổi khiến Tennessee nhíu mày.
“Đi dạo. Có chuyện gì à?”
“Không, chỉ là…”
“Em tưởng anh bỏ trốn rồi.”
Giọng điệu đầy vẻ đùa cợt, nhưng thông điệp ẩn sau lại sắc lạnh.
“Tại sao tao phải trốn?”
“Phải rồi, đúng vậy nhỉ.”
Amber gật gù như vừa suy nghĩ thấu đáo.
“Tuần này anh còn phải phẫu thuật, làm sao bỏ đi được.”
“…”
Amber đã trở nên chua chát hơn trong khoảng thời gian không gặp.
Và Amber đã thán phục khi tự mình ngồi lên xe lăn. Trước khi Tennessee kịp nói gì, Amber đã nhanh chóng cố định chiếc xe và cúi người xuống. Đó là dấu hiệu để Tennessee vòng tay qua cổ cậu. Khi Tennessee quàng một tay lên cổ Amber, cậu sẽ nhấc anh lên và giúp anh ngồi vào xe lăn. Ngoài cách này, Amber chỉ còn cách bế Tennessee hoàn toàn.