26
26.
Tennessee thoáng nghi ngờ rằng liệu Amber có đang vui mừng khi thấy mình bị thương không.
Cũng phải thôi, bởi dù phải chăm sóc một kẻ phiền phức và tốn công như Tennessee, Amber vẫn luôn trông hạnh phúc thật lòng. Không một lời than vãn, không nhăn mặt khó chịu, cậu luôn chủ động giúp đỡ trước cả khi được nhờ. Thậm chí với những việc Tennessee có thể tự làm.
Tennessee vốn quen sống một mình. Ngay cả khi nằm viện, hắn vẫn thế. Với hai ca phẫu thuật sắp tới, quá trình hồi phục sẽ còn dài. Hắn định tập thích nghi, nhưng Amber chẳng cho hắn cơ hội.
Anh tự làm được.
Mỗi lần định nói vậy với Amber khi cậu đưa chai nước, ánh mắt Amber lại chất chứa cả ngàn lời. Trong đôi mắt ấy như vang lên tiếng thì thầm: “Tennessee đã bỏ em chạy đi, bỏ em… bỏ em… hai năm… lá thư…” Tennessee không thể thốt nên lời.
Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân chính xác cho chứng mất nhận diện khuôn mặt (prosopagnosia) của Tennessee. Họ chỉ đoán rằng có lẽ do chấn thương đầu khi xe va chạm.
Nhưng Tennessee hành xử tự nhiên đến mức Amber không hề nhận ra hắn mắc chứng bệnh này. Hắn phân biệt và ghi nhớ người khác không qua khuôn mặt, mà qua giọng nói, phụ kiện, kiểu tóc khác lạ, hay thói quen.
Amber kết luận rằng chỉ nhờ Tennessee tinh ý đến mức siêu phàm mới làm được vậy. Trong số nhân viên y tế có một cặp song sinh giống hệt nhau, nhưng Tennessee vẫn phân biệt được. Khi được hỏi làm thế nào, hắn đáp: “Dáng đi khác nhau.” Amber không giấu nổi sự thán phục.
Mấy ngày sau, Tennessee đã có thể nhận ra Amber dễ dàng. Dù có vẻ vẫn không nhận diện được khuôn mặt, nhưng khi Amber thay quần áo rồi bước vào, hắn cũng không còn nhìn với ánh mắt kỳ lạ nữa.
“Làm sao anh nhận ra em vậy?”
Amber hỏi, Tennessee chỉ đáp ngắn gọn: “Cứ thế.”
Amber cười đùa hỏi lại: “Không chịu nói thật sao?” Nhưng với Tennessee, đó đã là câu trả lời chân thành nhất. Hắn đơn giản là nhận ra Amber. Nhận diện một người không nhất thiết phải dựa vào khuôn mặt. Tennessee tin chắc rằng dù Amber không giải thích gì khi hắn tỉnh dậy lần đầu trong bệnh viện, nếu có thời gian, hắn vẫn sẽ nhận ra cậu.
Đến ngày thứ ba, Elizabeth và David tới thăm. Sau khi được giải thích, Tennessee chào họ, nhưng Amber nhận ra hắn không hề nhận diện được gương mặt họ. Trong khi Elizabeth – một bác sĩ – trao đổi dài dòng với bác sĩ điều trị về tình trạng của Tennessee, hắn chỉ ngồi yên quan sát. Bên cạnh, David rơi nước mắt, còn Cody và Annie – em của Amber, giờ đã học cấp hai – dán mắt vào điện thoại, có vẻ đã quen với cảnh bố mình khóc.
Tennessee bình luận: “Yên tĩnh nhưng hỗn loạn.”
Amber bật cười khi nghe câu nói nhỏ ấy.
“Liker, sao cười vậy?”
Hai đứa em của Amber – Cody và Annie – hỏi trong lúc David vội lau nước mắt, rồi chậm rãi lấy ra một quả bóng bay có dòng chữ “Mau khỏe nhé!”.
Cody và Annie chờ Tennessee lên tiếng trước, nhưng hắn chỉ nói ngắn gọn: “Cảm ơn.”
Dù Cody và Annie vốn dạn dĩ và hòa đồng, nhưng với Tennessee, chúng luôn giữ khoảng cách. Một phần do Amber từ nhỏ đã cố tình ngăn cản chúng gần gũi Tennessee, nhưng cũng vì bản thân hắn luôn thờ ơ với trẻ con một cách công bằng.
Nhìn cảnh chúng nhìn nhau chằm chằm, Amber không nhịn được cười. Rồi cậu chợt nhớ lại ký ức xưa.
Vào ngày Tennessee đến Michigan trước chuyến đi Florida, Annie đã có lần giơ tay ra đòi anh ấy bế. Amber ghen mà không hiểu tại sao mình lại ghen, định nói không được nhưng hóa ra không cần thiết.
Tennessee đã không bế Annie. Anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé bằng ánh mắt không chút sợ hãi hay lạnh lùng. Annie bị từ chối, túm lấy quần Tennessee khóc lóc, nhưng anh cũng chỉ dỗ dành qua loa chứ không ôm vào lòng.
Amber hài lòng cười. Tennessee vốn dửng dưng với tất cả mọi người, nhưng Amber chẳng thấy sự công bằng ấy có gì đáng ghét.
Đúng như Tennessee đoán, Amber đang tận dụng triệt để khoảnh khắc này. Dĩ nhiên, Amber không hề mong Tennessee đau đớn, nhưng đã đau rồi thì biết làm sao?
Quan trọng hơn, cậu thấy vui vì được chiếm trọn Tennessee. Tennessee luôn bận rộn, thỉnh thoảng mới dành thời gian cho Amber, nhưng đó không phải chuyện thường xuyên. Cứ vài tháng một lần, họ mới có thể ở bên nhau vào cuối tuần.
Giờ đây, Tennessee bị thương nặng, phải mất ít nhất sáu tháng, thậm chí lâu hơn để hồi phục hoàn toàn. Lần đầu tiên, Amber có cơ hội được ở bên anh một khoảng thời gian dài.
Và điều khiến Amber bất ngờ là Tennessee lại là một bệnh nhân khá ngoan ngoãn. Theo lời dặn của bác sĩ không được cử động tay, Tennessee ngừng hết mọi việc tự làm. Giờ đây, anh giao phó gần như tất cả cho Amber. Đôi lúc, anh chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cậu. Mỗi lần như vậy, Amber lại đưa anh chai nước hoặc viên thuốc trong chiếc cốc giấy nhỏ.
Không chỉ nhận sự giúp đỡ, Tennessee còn dựa vào cậu. Nỗi đau của Tennessee đáng tiếc thật, nhưng với Amber, khoảnh khắc này ngọt ngào đến mức khiến cậu cảm thấy tội lỗi. Dù vậy, cậu thực lòng mong Tennessee mau khỏe. Dù biết rằng khi khỏi hẳn, anh sẽ lại rời đi. Amber nuốt trôi cảm giác tội lỗi ấy xuống tận đáy lòng.
“Buồn ngủ à?”
Tennessee ngủ rất nhiều. Gần như cả ngày anh đều chìm trong giấc ngủ.
Amber ngồi lặng lẽ bên cạnh, nghĩ có lẽ do thuốc giảm đau, hoặc cũng có thể vì anh đã quá mệt mỏi bấy lâu nay.
“Anh muốn biết anh đã sống thế nào suốt thời gian qua.”
Ánh mắt Tennessee vốn đang mơ màng bỗng trở nên tập trung.
“Nước Mỹ cũng chẳng khác là mấy.”
Giọng Tennessee trầm đục vì buồn ngủ. Amber gật đầu, cằm tựa vào lòng bàn tay.
“Tennessee.”
“Ừ.”
“Khi khỏe hẳn, anh lại định bỏ em đi nữa sao?”
Đôi mắt xanh chạm nhau. Tennessee không thể trả lời ngay. Dù chưa nói với Amber, nhưng cậu chính là người thừa kế hợp pháp của anh. Bản di chúc đã công chứng được công ty lưu giữ. Vì thế khi Tennessee bị thương nặng, họ đã liên lạc với Amber theo đúng quy trình.
Tennessee không ngờ tới cuộc tái ngộ này. Thoải mái, tự nhiên, nhưng lại là cuộc gặp mà anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
“Anh không cần trả lời đâu.”
Tennessee nghĩ, nếu là Amber ngày xưa, cậu đã van nài anh đừng đi. Lần đầu họ gặp, Amber mới mười một tuổi. Bao năm trôi qua, nhưng chưa bao giờ anh thấy cậu xa lạ đến thế. Tennessee bối rối, và cũng không thể thích ứng. Mỗi khoảnh khắc bên nhau, anh đều cảm nhận rõ sự thay đổi.
Amber không còn cầu xin anh nữa. Dù giọng điệu vẫn như van nài, nhưng thông điệp ẩn sau lời nói đã khác.
“Hai năm không có em, anh có thấy dễ chịu không?”
Hai năm Amber thay đổi nhiều, Tennessee cũng trải qua không ít chuyện. Những đêm anh ngủ ngon trong hai năm ấy đếm trên đầu ngón tay. Dù đã quen với chứng mất ngủ kinh niên, nhưng đôi lúc những khoảnh khắc bất chợt hiện về. Và cả Amber, người từng khẩn thiết đan tay vào tay anh.
Yêu một Amber bé nhỏ là điều không thể, và Tennessee vẫn kiên định với suy nghĩ ấy. Nhưng giờ đây, Amber đã trưởng thành, mỉm cười nhìn anh và hỏi về quãng thời gian không có cậu. Giọng điệu châm biếm vẫn thế, nhưng Amber giờ đã lột xác, một Amber không còn dễ bị lung lay.
“Ngủ đi, Tennessee.”
Lời nói ấy như phép màu, đưa Tennessee chìm vào giấc ngủ sâu.
Hai năm dài như chưa từng tồn tại.
*
Ca phẫu thuật đầu tiên của Tennessee đã kết thúc thành công. Thông thường anh phải ở lại phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt) trong 24 giờ, nhưng do tiến triển tốt nên chỉ sau 12 tiếng đã được chuyển về phòng bệnh thường.
Khi được đưa về phòng cũ, Tennessee đang ngủ say. Amber nắm lấy bàn tay lạnh giá của anh. Mãi vài tiếng sau, Tennessee mới mở mắt.
Không hẳn là tỉnh táo hoàn toàn, chỉ là chợt thức giấc trong chốc lát. Tennessee nhìn chằm chằm vào Amber bên cạnh một lúc lâu, rồi chớp mắt liên tục. Phải mất một khoảng thời gian anh mới nhận ra đó là Amber.
“Buồn ngủ thì ngủ thêm đi.”
Tennessee lắc đầu.
“Buồn ngủ mà lạ quá.”
“Là do thuốc giảm đau đấy.”
Amber nói thế để anh đừng lo, nhưng Tennessee lại ngẩng đầu lên.
“… Morphine à?”
Tennessee nhìn kim tiêm trên tay rồi ôm lấy đầu. Đây là lần đầu tiên Amber thấy anh chóng mặt như vậy.
“Vâng, Morphine drip (truyền tĩnh mạch).”
“… Bỏ đi.”
Vừa mới ra khỏi phòng mổ, nếu không có thuốc giảm đau chắc chắn sẽ rất đau. Amber lắc đầu, nhưng Tennessee kiên quyết.
“Bỏ đi, tôi ghét nó.”
Nhưng không thể tự ý rút kim tiêm được. Amber nhìn chai dịch truyền, trước tiên điều chỉnh roller clamp.
“Bảo họ đổi sang loại giảm đau khác, đừng dùng Morphine.”
“… Anh ghét vì nó là thuốc phiện à?”
Dù được chiết xuất từ thuốc phiện, Morphine vẫn là thuốc giảm đau. Nó không phải hợp chất hữu cơ được phát triển như Ecstasy.
“Không, đầu tôi đau thôi.”
Nhưng Amber nhận thấy sự ghê tởm và cự tuyệt sâu sắc của Tennessee với ma túy. Tennessee thở dài.
Tennessee không phải loại người cứng nhắc đến thế. Anh hiểu rõ đây là Morphine do bác sĩ kê đơn trong bệnh viện. Nhưng những thứ được phát minh vì tiện ích luôn bị lạm dụng không ngừng. Xanax, Diazepam, Zolpidem… danh sách ấy dài vô tận.
Mẹ tôi cũng từng dùng thuốc kiểu như vậy. Từ cần sa đến cocaine, heroin, cả những viên Xanax dài ngoẵng. Không phải tôi hoảng hốt vô cớ. Đôi lúc, chính Tennessee cũng tự hỏi liệu mình có phải sinh ra đã mang trong mình mầm mống dễ nghiện hay không.
“Nhưng anh sẽ đau mất.”
Đau đớn còn đỡ hơn.
Tennessee sợ. Theo hắn biết, những thứ xấu xa đều có tính di truyền. Bệnh tật, nghèo đói, và cả nghiện ngập. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt đờ đẫn vì ma túy của bà, hắn lại rơi vào ảo giác rằng chính mình đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào tấm gương phản chiếu.
“Em sẽ gọi bác sĩ.”
Amber đứng dậy sau khi xác nhận morphine đã hết.
“Ở lại đây, Amber.”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã khiến Amber đứng chôn chân. Dù chỉ là lời gọi bình thường, nó vẫn mang một sức nặng khó tả. Tennessee che mắt bằng mu bàn tay, thốt ra những lời nhỏ nhẹ:
“Vậy thì dù đau, anh cũng có thể ngủ được.”
Amber thỉnh thoảng có những ảo giác về một cơn bão dữ dội. Nhất là khi ở bên Tennessee. Chỉ một lời nói của Tennessee cũng khiến cậu đỏ mặt vì nắng gắt, mồ hôi nhễ nhại, hoặc co rúm người trước những cơn gió giật.
Nếu Tennessee biết được trái tim tan nát này, liệu hắn có lại bỏ chạy?
Amber nhắm mắt lại suy nghĩ.
Sau khi nghe lời dặn của bác sĩ, câu “Để anh lo” của Tennessee biến mất. Dù thế nào đi nữa, Tennessee vẫn là người biết nghe lời khuyên của bác sĩ. Việc cả hai nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình cũng góp phần không nhỏ, nhất là khi vết mổ còn mới và cần được nghỉ ngơi.
Nhưng Tennessee cảm thấy ngột ngạt, và dù không lộ ra, Amber vẫn nhận thấy điều đó. Cũng dễ hiểu thôi. Cả ngày của Tennessee chỉ xoay quanh việc ngủ, ăn và vệ sinh cá nhân. Khoảng thời gian Tennessee tỉnh táo càng dài, sự ngột ngạt càng rõ.
Sau khi được bác sĩ đồng ý cho đi dạo một chút, Amber mang xe lăn đến. Dù chân tay gãy khiến việc di chuyển khó khăn, Tennessee vẫn lên được xe.
Sau một vòng quanh phòng bệnh, Amber đang chuẩn bị dọn dẹp xe lăn thì có tiếng gõ cửa.
Những người đàn ông đứng đó có vóc dáng tương tự Amber nhưng khí chất lại giống Tennessee hơn nhiều. Tất cả đều mặc vest. Amber căng thẳng định bấm chuông gọi nhưng Tennessee lắc đầu.
“Ngài có ổn không?”
Giọng nói mang âm hưởng Phố Wall. Người đàn ông nhận thấy Amber hơi nhíu mày liền nói một cách lịch sự rằng muốn được ở riêng. Lời lẽ tuy lễ phép nhưng chẳng khác gì một mệnh lệnh đuổi khách. Hai người còn lại mặc vest có vẻ là vệ sĩ. Bầu không khí cho thấy Tennessee và họ quen biết nhau, nên Amber định đứng dậy.
“Ở lại đây.”
Lâu lắm rồi Amber mới nghe thấy câu “Ở lại đây”. Có lẽ việc Amber có mặt cũng không thành vấn đề nên họ không nói gì thêm. Không lâu sau, một người xuất hiện. Với Amber, từ “xuất hiện” là miêu tả chính xác nhất.
Đó là một cậu bé tóc vàng trông khoảng lớp 4, lớp 5.
…Không phải con trai chứ? Dù là tóc vàng. Amber nghĩ cậu bé không phải kiểu người sẽ đến thăm phòng bệnh của Tennessee, nhưng giọng Anh y hệt người đàn ông nãy vang lên. Cậu bé bình tĩnh bày tỏ lòng biết ơn, nhắc đến sự hy sinh và nỗ lực của Tennessee.
Amber cảm thấy cơn ghen tuông bùng lên, thứ đã không xuất hiện kể từ sau “người phụ nữ đó” ở Chicago. Nghe thêm một lúc, những mảnh ghép còn thiếu dần hoàn chỉnh. Amber khẽ thốt lên “À”. Tennessee đã bảo vệ cậu bé người Anh này.
“May mà ngài bình an.”
Tennessee khẽ nói vậy, còn Amber cảm thấy cơn ghen tuông nhân đôi trước bức tranh đã rõ, nên cố nở nụ cười để che giấu. Tennessee đã liều mình để ngăn những kẻ định bắt cóc cậu bé này vì tiền chuộc.
Chỉ là công việc thôi mà.
Amber tự an ủi mình như vậy, nhưng cậu bé người Anh kia, ngây thơ, gặp nạn, thẳng thắn… lại khiến Amber nhớ đến chính mình hồi nhỏ, và Amber vô cùng ghét điều đó. Đã vậy, Tennessee vốn là người khó chiếm đoạt được.
Không biết có phải vì Tennessee là một kẻ vô cảm hay không, nhưng Amber thực sự lo lắng rằng hắn dường như có sức hút kỳ lạ với những con người cùng loại. Nếu không, làm sao cậu quý tộc kia có thể tìm đến và nói những lời sến súa kiểu: “Bên tôi sẽ chi trả viện phí, anh đừng lo, cứ tập trung hồi phục sức khỏe đi, chúng tôi thực sự biết ơn anh.”
Amber khoanh tay, bề ngoài giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng đã nổi sóng. Cậu bé nước mắt lưng tròng vươn tay về phía bàn tay Tennessee đặt trên giường, như muốn nắm lấy.
Phải chăng mình đang ghen với cả một đứa trẻ? Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu Amber thì Tennessee đã tự nhiên rút tay về và đưa thẳng về phía Amber.
Cánh tay trái không bó bột của Tennessee chỉ về phía chai nước. Cậu bé ngượng ngùng rút tay về, như thể không dám nhìn thẳng.
“Tôi sẽ lại liên lạc sau.”
“Tôi dự định nghỉ ngơi đến khi bình phục hoàn toàn.”
“Sau khi hồi phục, anh Clayton—”
“Dù ca phẫu thuật thành công, tôi cũng không thể trở lại như trước. Không biết liệu tôi còn đủ năng lực làm trưởng nhóm bảo vệ nữa không.”
Giỏi lắm Tennessee!
Amber vốn định đưa chai nước nhưng đổi ý. Thay vì trao tay, cậu mở nắp và đưa miệng chai đến sát môi Tennessee. Tưởng hắn sẽ phản ứng nào đó, nào ngờ Tennessee ngoan ngoãn uống từng ngụm.