Chương 9
Chương 9: Vui thật đấy, còn gây nghiện nữa
Chiếc máy ghi âm bị đập tung ra. Thạch Trí Viễn sợ chưa đủ mạnh, liền lấy điện thoại nện thêm vài lần. Đến khi chắc chắn không còn gì lưu lại, hắn mới nở nụ cười đắc ý. Du Cảnh Minh chỉ cảm thấy máu trong người đông cứng lại, một luồng lạnh lẽo dâng lên từ tận đáy lòng. Hoảng loạn, cậu quay sang nhìn Nhiếp Tử Hành. Trong đôi mắt đen trắng ấy, có chút cầu cứu – ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Xe cảnh sát gào rú dừng lại trước cửa văn phòng. Chuông gió leng keng vang lên, những cảnh sát mặc đồng phục lần lượt bước vào, ai nấy đều đeo mặt nạ chống pheromone. Một người nhận ra Du Cảnh Minh, vội vàng bước tới:
“Tiểu Du cũng ở đây à? Vậy tiện quá, cậu kể lại tình huống đi? Chỉ là Omega lên cơn động dục thôi sao? Có ai khác bị ảnh hưởng không?”
Du Cảnh Minh lắc đầu:
“Chỉ có một Omega phát tán pheromone. Trong văn phòng không đông người, ngoài tôi và luật sư Nhiếp – là một Omega – còn lại chỉ có cô lễ tân Beta. Tôi đang trao đổi với luật sư Nhiếp thì Omega kia đột nhiên phát tán pheromone.”
Cậu chưa kịp nói hết câu, Thạch Trí Viễn – vừa bị tiêm thuốc ức chế cưỡng chế – đã hét toáng lên, chỉ tay vào Du Cảnh Minh:
“Không phải như thế! Chính cậu ta là Alpha, cố ý dùng pheromone dụ tôi phát tình!”
Lời khai bất nhất khiến sắc mặt nhóm cảnh sát tối lại, ánh mắt đồng loạt dừng trên người Omega còn lại trong phòng.
“Mời luật sư Nhiếp về đồn với chúng tôi để lấy lời khai.”
Một Alpha lớn tuổi bước tới, nói với Nhiếp Tử Hành.
Nghe Nhiếp Tử Hành sẽ làm nhân chứng, Thạch Trí Viễn cuống cuồng lên. Đùa à, để hắn ta làm nhân chứng thì bao nhiêu chuyện bịa đặt của gã coi như xong đời.
“Không được! Hắn là người yêu cũ của tôi! Theo quy định tố tụng, không đủ điều kiện làm nhân chứng!”
Nhiếp Tử Hành khẽ hừ mũi, quay sang hỏi cô lễ tân:
“Camera lưu chưa? Bố dắt con đi team building với cảnh sát nhé.”
Cô gái nhỏ giơ chiếc USB lên, hớn hở:
“Lưu rồi, lưu rồi! Lúc anh đập máy ghi âm là em bắt đầu sao lưu luôn! Bốn camera, quay 360 độ không góc chết, độ nét cao, có cả dữ liệu theo dõi pheromone, nhìn phát là hiểu ngay!”
Nhiếp Tử Hành mỉm cười nhận lấy:
“Làm tốt lắm, thưởng nóng nhé.”
Sau đó anh quay người, kéo tay Du Cảnh Minh, nhét USB vào lòng bàn tay cậu.
“Cầm lấy. Toàn bộ bằng chứng vụ án của đại cảnh sát Du đây rồi. Phát tán pheromone có chủ đích để quyến rũ Alpha, biết rõ đối phương là cảnh sát mà còn định hủy chứng cứ, vu khống người thi hành công vụ. Cộng thêm một tội. Tôi đợi cảnh sát Du tự tay đưa hắn ra tòa, cho dân đen như tôi được mở mang tầm mắt.”
Người đàn ông nói chuyện với đôi mắt cong cong, vẻ mặt trông có chút ngốc nghếch, như thể đang đùa. Nhưng Du Cảnh Minh nhìn chiếc USB trong tay, đôi mắt bỗng thấy nóng lên.
Cậu siết chặt thiết bị trong tay, khẽ nói:
“Ừ.”
Cả hai lại tới đồn cảnh sát. Đến khi hoàn tất lời khai thì trời đã tối.
Thạch Trí Viễn bị buộc tội theo Luật Hình sự ABO vì hành vi vu khống cán bộ nhà nước. Việc này không thể chỉ giam vài ngày là xong. Sau khi đồn công an xin chỉ thị từ viện kiểm sát, hắn bị tạm giam tại trại giam thành phố, chờ ngày ra tòa xét xử.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Nhiếp Tử Hành nhìn đồng hồ – đã bảy giờ tối.
Mặt trời khuất bóng, đèn đường bắt đầu sáng lên. Đường chân trời phía xa vẫn còn vương chút đỏ cam le lói.
“Lẽ ra có thể lặng lẽ chuồn đi, mà còn bày trò giả vờ phát tình để đổ tội cho cảnh sát. Lần này ngồi tù chắc phải một năm rưỡi mới được thả.”
Anh một tay đút túi, mở app gọi taxi.
Màn hình hiện biển số xe sắp đến, nhưng khu trung tâm vào giờ cao điểm buổi tối, tài xế báo sẽ tới trong mười phút.
Lúc này, Nhiếp Tử Hành chợt nhớ ra khu chung cư mà Du Cảnh Minh và Trọng Thiên từng thuê cách đây không xa, liền quay sang hỏi:
“Cảnh sát Du sống ở Phong Hoa Các? Hay là bạn cậu sống ở đó? Lần trước cậu say rượu, tôi đưa cậu về khu đó. Tôi ở ngay chung cư bên cạnh, nếu tiện đường thì cùng đi.”
Du Cảnh Minh ngập ngừng, tai đỏ lên:
“Là… nhà tôi.”
“Vậy cùng đi xe về.”
“…Ừ.”
Xe tới rất nhanh, hai người ngồi hàng ghế sau. Xe chầm chậm nhích qua dòng người đông đúc giờ tan tầm.
Nhiếp Tử Hành cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
【Nghe nói ông lại vô đồn nữa hả? Anh em đều bảo Omega này không đơn giản, coi chừng dính bẫy.】
【Bẫy? Tôi đưa hắn vào bẫy thì có. Xử theo luật hình sự, án hai năm.】
【Gắt ghê. Đúng là luật sư số một thành phố H. Pháp luật vào tay ông là chơi như cờ.】
【Hắn mù luật, tôi thì chơi đúng luật.】
【Tôi nói thật, lớn tuổi rồi thì đừng chơi yêu đương nữa. Gu của ông kiểu này, mười người thì chín chẳng đi tới đâu. Chạy ba vòng rồi, còn chưa tỉnh à?】
Không hiểu sao, Nhiếp Tử Hành lại nhớ đến câu của Thạch Trí Viễn: Alpha trời sinh là để ở bên Omega, tôi không thể kháng cự nổi pheromone của cậu ấy.
Anh nhìn chăm chăm dòng tin một lúc, rồi gõ:
【Để tính sau.】
Gập điện thoại lại.
Tuyến sau gáy lại hơi nhói lên. Anh vô thức ấn tay lên, khóe mắt liếc sang Alpha bên cạnh, ngón tay hơi siết lại.
Ở cạnh Du Cảnh Minh lâu như vậy, anh hiểu cậu khá rõ. Cái kiểu ấp úng kia, nhìn phát là biết đang có chuyện muốn nói nhưng ngại mở lời.
Alpha không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Một, hai, ba…
Mười bảy, mười tám, mười chín…
Đến khi anh đếm thầm tới hơn hai mươi, người bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng.
“Lần trước ở quán nướng… cảm ơn anh. Hôm đó bạn tôi với tôi đều say… làm phiền anh rồi. Còn nữa… giúp tôi xin lỗi bạn anh nhé, tôi không cố ý…”
Nhiếp Tử Hành khoanh tay trước ngực, quay đầu nhướng mày:
“Ồ? Còn nhớ cơ à? Tôi tưởng cậu say quá quên hết rồi chứ. Cảnh sát Du mà không báo đáp ân tình thì không giống tác phong mọi ngày đâu ha?”
“Là vì…”
Là vì rất lâu rồi… nhưng lại chẳng nói nổi một chữ.
Nhiếp Tử Hành:
“Lần đó còn không biết Alpha nào, ôm tôi làm gối, còn nói tôi thơm. Cậu cũng biết tôi có tật ghi âm bất chợt…”
Chưa kịp nói hết, hương lan quen thuộc đột ngột xộc vào chóp mũi. Một bàn tay ấm áp liền bịt miệng anh lại.
Đầu ngón tay Alpha thô ráp chạm vào da môi, nhưng lòng bàn tay lại mềm mại bất ngờ.
“Đừng nói nữa… Lúc đó tôi say, chưa tỉnh rượu.”
Nhiếp Tử Hành thấy không chỉ tai, mà cả cổ cậu ta cũng đỏ hết lên. Anh rốt cuộc nhịn không được, bóp nhẹ cổ tay đối phương, bật cười:
“Được rồi, không nói nữa. Không để ảnh hưởng tới uy nghiêm Alpha của cảnh sát Du đâu.”
Ngay lập tức nhận lại một cái trợn mắt:
“Còn dám nói nữa!”
Tài xế phía trước là một chú Alpha trung niên, nghe hai người chọc nhau phía sau, bật cười nói như người từng trải:
“Yêu nhau tình cảm ghê nhỉ? Hồi xưa tôi cũng từng say quá hôn vợ tôi, tỉnh dậy còn chẳng dám nhận. Gần như làm bà ấy khóc luôn.”
“Alpha mà, làm rồi thì phải nhận. May vợ cậu dày mặt chứ gặp Omega tự ái thì giận ngầm tới chết.”
Mắt thấy một Alpha một Omega ngồi chung, tài xế đã ngầm hiểu nhầm thành một đôi.
Mặt Du Cảnh Minh càng đỏ, vội vịn ghế trước giải thích:
“Chú hiểu nhầm rồi, tụi cháu không phải…”
“Ồ, còn đang cưa à? Nhìn cậu là biết! Tôi thấy hai đứa như giấy cửa sổ, chỉ chờ chọc thủng. Còn trẻ quá, ngại ngùng chi. Cưa vợ mà thế này là hỏng chuyện đó.”
Du Cảnh Minh không phản bác nổi, liếc người bên cạnh cầu cứu.
Nhiếp Tử Hành lấy từ túi ra một chiếc máy ghi âm:
“Tí quên, tôi đang ghi âm đấy.”
Alpha bên cạnh lập tức đông cứng tại chỗ, môi mím chặt như muốn hóa thành một đường kẻ.
Nhiếp Tử Hành mặc kệ, cúi đầu nghịch nghịch máy ghi âm.
Một lát sau, hương lan lại len lỏi quanh mũi. Giây kế tiếp, máy ghi âm trong tay đã bị cướp mất.
“Anh còn chưa bật lên!”
Nhiếp Tử Hành cuối cùng không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng:
“Cậu tưởng tôi bị bệnh nghiện ghi âm chắc? Tôi nói cái gì cậu cũng tin à?”
Phải làm sao đây, trêu chọc Alpha này vui quá… Hình như anh bắt đầu thấy nghiện mất rồi.
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi