Chương 8
Chương 8: Omega, cuối cùng cũng sẽ bị đánh dấu
Thạch Trí Viễn chết lặng tại chỗ, nhìn Du Cảnh Minh mà há hốc miệng, nửa lời cũng không thốt nên câu.
Nhiếp Tử Hành cũng chẳng khá hơn là bao.
Không trách được…
Không trách Thạch Trí Viễn gọi anh là “Cảnh sát Du”, nhờ anh giúp đỡ nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.
Cũng không trách lúc mọi người nhắc đến vụ của Hạ Thành, chẳng ai chịu nhận bào chữa, vậy mà Du Cảnh Minh lại vội vã chạy tới, đến phép lịch sự cơ bản còn chẳng màng giữ.
Là vì anh sợ anh ta ham tiền, nhận lời làm luật sư của Hạ Thành.
Nhiếp Tử Hành ngẩng đầu, nhìn về phía Alpha đang đứng thẳng tắp. Đôi môi mím chặt như thể chẳng có gì bất thường, chỉ là… vành tai đỏ bừng cả lên.
Hôm ở quán nướng, rõ ràng Du Cảnh Minh đã xin lỗi anh rồi, chắc là vì thấy ngại, không dám đối mặt với anh.
Không biết lần này phải lấy bao nhiêu dũng khí mới dám tới văn phòng luật.
Nhiếp Tử Hành vỗ vỗ chỗ bên cạnh:
“Đã cùng hội cùng thuyền rồi, cảnh sát Du ngồi xuống nói chuyện đi.”
Alpha hơi do dự, nhìn sang người đối diện:
“Cậu sắp đến kỳ rồi.”
Nhiếp Tử Hành đáp tỉnh bơ:
“Còn chưa đến. Sao, anh định ngồi cạnh tiểu tam giật bạn trai anh à?”
Nói dứt câu, anh thẳng tay kéo người ta lại.
Cổ tay Alpha không gầy, không mềm như Omega, khớp xương rõ ràng, hơi cứng.
Thế mà lại bị anh kéo ngồi xuống ngoan ngoãn.
Chỉ là lưng vẫn thẳng tắp, hai tay đặt gọn gàng trên đầu gối, mắt không dám nhìn người bên cạnh.
Nhiếp Tử Hành đã từng xem phim tài liệu về quân đội, mấy người lính trong đó khi bị mắng cũng ngồi y chang thế này.
“Tôi đọc tài liệu trước đã.”
Giọng đã mềm hơn trước rất nhiều.
Du Cảnh Minh nuốt khan một cái, bàn tay siết chặt mà không hay biết.
Mùi pheromone của Omega nhẹ nhàng tản ra bên cạnh, nhàn nhạt như gió biển mùa hạ thổi qua bờ cát, mang theo hơi ẩm mằn mặn.
Nhiếp Tử Hành không nói dối… Đây đúng là dấu hiệu tiền kỳ phát tình.
Lần gần nhất anh ngửi được mùi pheromone ở nồng độ này là đêm đó, trong xe của Nhiếp Tử Hành, khi cậu ngủ ở hàng ghế sau.
Tiếng lật giấy vang lên bên tai.
Du Cảnh Minh liếc mắt nhìn sang — người đàn ông mặc sơ mi trắng đang tựa người vào tay ghế sofa, một tay cầm xấp tài liệu anh vừa đưa, chăm chú đọc từng trang.
Ngón tay trỏ tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc cũ, hoa văn phức tạp, thoáng vẻ thần bí.
Chính bàn tay này vừa rồi còn nắm lấy cổ tay anh…
Tay Omega lạnh hơn tay anh, nhiệt độ thấp hơn một chút, da mềm như Alpha dưỡng tay mỗi ngày.
“Đọc xong ngay thôi. Cảnh sát Du cứ xem điện thoại đi, đừng nhìn tôi mãi.”
Du Cảnh Minh lúc này mới nhận ra mình đã từ lén liếc sang thành nhìn thẳng luôn rồi, mà còn nhìn rất lâu.
“…À.”
Anh vội quay đầu lại.
Tài liệu không nhiều, chỉ có bảy trang A4, trình bày rõ tội danh và bằng chứng.
Xem xong, Nhiếp Tử Hành khép tập tài liệu lại, theo thói quen đưa tay xoa vùng tuyến thể — chỗ ấy lúc sắp đến kỳ thường hơi ê ẩm.
“Cảnh sát Du… thôi gọi là anh Du cho tiện. Anh chuẩn bị chứng cứ cũng đầy đủ đấy, nhưng mấy cáo buộc này chưa đủ để đưa người ta vào tù. Chưa có chứng cứ nào thật sự vi phạm luật hình sự. Anh cũng là dân chuyên, chắc cũng rõ đâu là hình sự, đâu là dân sự. Mấy cái anh gom được – như chuyển khoản nội bộ, lập công ty vỏ bọc – đều rơi vào Bộ Luật Dân sự ABO, tính ra là tranh chấp kinh tế. Cùng lắm tòa xử bắt trả tiền, không trả nổi thì thành người hạn chế hành vi.”
Du Cảnh Minh thoáng lóe lên ý muốn nói: Không chỉ có vậy, còn cái khác nữa.
Nhưng lúc này, dưới bàn, Nhiếp Tử Hành khẽ gõ ngón tay lên đùi anh như ra hiệu.
Du Cảnh Minh ngẩng lên, thấy Thạch Trí Viễn đang trừng trừng nhìn bọn họ không rời mắt.
Anh lập tức hiểu ý Nhiếp Tử Hành, giả vờ chán nản, cụp mắt xuống.
“…Ừ, tôi biết rồi.”
Nhiếp Tử Hành biết Alpha đã hiểu ám hiệu.
Dù biết dáng vẻ thất vọng kia chỉ là diễn, cậu vẫn không nhịn được vỗ vai an ủi:
“Không sao, tôi nhận vụ này. Hạ Thành là lãnh đạo cấp cao, dính phốt đạo đức cá nhân, gây biến động kinh tế công ty, thế là đủ khiến hắn khốn đốn rồi. Tôi không ngại khiến hắn khốn đốn hơn nữa.”
Nói rồi, như vừa phát hiện ra Thạch Trí Viễn vẫn đứng đó, lạnh nhạt nói:
“Sao rác rưởi vẫn chưa tự biết thân mà đi à?”
Thạch Trí Viễn là một Omega yếu đuối, bị mắng thế thì mắt đỏ hoe.
Nức nở nói:
“Tôi… tôi không biết Hạ Thành có bạn trai, anh ấy không nói với tôi… Cảnh sát Du, tôi thật sự không biết mà, nếu tôi biết…”
Nói được nửa chừng, thấy sắc mặt Du Cảnh Minh đã rất tệ.
Nhiếp Tử Hành mất kiên nhẫn ngắt lời:
“Sao? Cậu còn mong anh ta tha thứ cho cậu à? Cậu soi lại mình đi! Hạ Thành không nói có bạn trai, thế cậu nói với hắn là cậu đã *** một Omega khác chưa?”
“Nói lại với Hạ Thành, tại sao chẳng ai dám nhận vụ của hắn. Tưởng không ai muốn kiếm tiền chắc? Nhầm rồi. Tôi nói rõ luôn: Ai mà dám nhận vụ này, về sau bên tôi sẽ đưa vào danh sách đen, cắn đến cùng. Cắn ngược cũng không buông. Hiểu chưa? Hai người các người là một đôi tiện nhân, còn muốn tách bạch à? Hắn tiện ít hơn cậu một chút thì cậu trắng hơn chắc? Alpha với Beta thì phải nhường Omega à? Tôi – Nhiếp Tử Hành – không có khái niệm đó đâu.”
Thạch Trí Viễn khóc to hơn.
“Nhưng mà… Alpha sinh ra là để ở bên Omega mà, tôi không cưỡng lại nổi pheromone của anh ấy… A Hành, bản năng mà… Cậu từng bị đánh dấu bao giờ chưa? Thử một lần đi là biết. Tôi thích pheromone của anh ấy, nhưng người tôi yêu là cậu cơ…”
Nhiếp Tử Hành siết chặt tập tài liệu trong tay, gân xanh nổi rõ nơi cánh tay trần.
Thích pheromone của Alpha khác, nhưng nói yêu cậu? Thạch Trí Viễn vừa nói gì vậy? Lại có thể nói ra miệng?
Mùi lan thanh nhè nhẹ lan đến đầu mũi, mang theo cảm giác an ủi. Cổ tay lập tức có một luồng ấm áp bao phủ.
Thân nhiệt Alpha cao hơn, làn da kề sát như chiếc lò sưởi nhỏ đặt bên cạnh.
“Cậu ấy không cần thứ tình yêu rác rưởi của cậu.”
Du Cảnh Minh lạnh lùng lên tiếng.
“Cậu ấy không cần bị Alpha đánh dấu. Đừng mang nhu cầu bệnh hoạn của cậu áp lên người khác. Không phải ai cũng như cậu, không cưỡng được bản năng.”
Thạch Trí Viễn trừng mắt nhìn tay Du Cảnh Minh đang đặt lên cổ tay Nhiếp Tử Hành, rồi đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười kỳ lạ.
“Vậy à? Cảnh sát Du nói hay lắm. Vậy thử xem, liệu anh có cưỡng được bản năng không.”
【Hệ thống thông gió kích hoạt — tiếng máy lọc rì rì】
Pheromone Omega đậm đặc lập tức tràn khắp phòng, là mùi dụ tình mãnh liệt rõ rệt.
Sắc mặt Nhiếp Tử Hành lập tức sầm xuống, hoảng hốt quay sang nhìn Du Cảnh Minh.
“Thạch Trí Viễn, cậu điên rồi à? Phát pheromone dụ tình ở nơi công cộng, cậu vi phạm pháp luật đấy! Tây Tây, mở thông gió ngay!”
Lễ tân vội bấm nút, hệ thống lọc không khí lập tức chạy ầm ầm.
“Du Cảnh Minh, anh sao rồi?”
Nhiếp Tử Hành ngồi thụp xuống, nhìn anh.
Muốn chạm vào anh, nhưng lại sợ gây ảnh hưởng, chỉ có thể lo lắng nhìn, không dám động vào.
Alpha vẫn ngồi thẳng lưng, ánh mắt tỉnh táo, không chút mê mẩn. Mùi lan trong phòng vẫn giữ ổn định, không hề nồng hơn.
“Luật sư Nhiếp, báo cảnh sát đi. Đồng nghiệp tôi sẽ mang thiết bị tới.”
Du Cảnh Minh nói, đứng lên lấy ra thẻ ngành.
“Thạch Trí Viễn, cậu là Omega, nhưng lại cố ý phát pheromone dụ tình nơi công cộng khi không trong kỳ phát tình, cố tình dụ Alpha rơi vào phát tình, bất chấp trong phòng còn có một Omega sắp đến kỳ! Theo Luật Bảo vệ ABO, hành vi này vi phạm pháp luật. Hiện tại tôi tuyên bố bắt giữ cậu!”
Thạch Trí Viễn không tin nổi:
“Sao có thể? Anh là Alpha cơ mà, sao lại không bị ảnh hưởng bởi pheromone dụ tình của Omega?”
Vừa nói vừa liếc xuống hạ thân Du Cảnh Minh:
“Không phải chứ… Du Cảnh Minh, chẳng trách anh cứ muốn làm dưới, ha ha ha! Rõ ràng là anh không được, anh căn bản không tính là Alpha! Anh lấy tư cách gì đại diện cho Alpha chứ?”
Đó là một sự sỉ nhục trắng trợn với bất kỳ Alpha nào.
Nhiếp Tử Hành nổi giận, xắn tay áo định lao tới.
Omega thì sao? Omega lợi hại lắm à?
Omega thì có quyền đánh người, xúc phạm người khác à?
Mẹ nó, ai cũng nghĩ Omega yếu ớt cần được nâng niu, hôm nay cậu phải cho hắn biết thế nào là nghiệp quật!
“Nhiếp Tử Hành!”
Giọng Alpha lạnh lẽo cắt ngang.
Chưa kịp ra tay, Du Cảnh Minh đã kéo cậu lại.
“Không phải tôi không có cảm giác với Omega. Cũng không phải tôi không được. Tôi là cảnh sát giám sát pheromone quốc gia, nhiệm vụ là xử lý mọi sự cố liên quan đến pheromone. Từ ngày đầu vào học viện cảnh sát, chúng tôi đã bắt đầu huấn luyện chịu đựng pheromone, bất kể ABO.”
“Cậu muốn biết AO có thể cưỡng lại bản năng không? Vậy giờ, tôi thay mặt quốc gia trả lời cậu: Có. Cảnh sát chúng tôi, lính biên phòng, quân đội, tất cả đều có thể.”
Alpha nói từng câu, từng chữ rõ ràng dứt khoát, vang vọng cả căn phòng.
Thạch Trí Viễn ngây dại, nói không nên lời.
Ánh mắt hắn đảo quanh, liếc thấy máy ghi âm trên bàn trà, như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội lao đến giật lấy ôm vào lòng:
“Tôi xóa ghi âm ngay! Không có chứng cứ thì xem ai bắt được tôi! Cảnh sát thì sao? Tôi nói là Du Cảnh Minh dùng pheromone Alpha ép tôi phát tình! Dù anh mở thông gió thì sao? Chết cũng không có bằng chứng…”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi