Chương 15
- Trang chủ
- Alpha Thụ, Omega Công
- Chương 15 - Nhưng, nhưng tôi không phải công đâu… anh Nhiếp!
Chương 15: Nhưng, nhưng tôi không phải công đâu… anh Nhiếp!
Nhiếp Tử Hành bất ngờ chen qua đám đông, khiến Du Cảnh Minh giật nảy mình.
Một Alpha vốn đã bị cậu khống chế, nhưng ngay khi thấy Nhiếp Tử Hành xuất hiện, hắn khựng lại rồi đột ngột vùng thoát.
Nhiếp Tử Hành nhanh tay giật lấy cây chổi của một cô lao công gần đó, vung tay đập thẳng vào Alpha đang định nhào tới Du Cảnh Minh, đánh gã ngã xuống đất.
Trong tích tắc, anh xoay người khóa chặt hai tay gã ra sau lưng, đầu gối ghì sát gáy. Động tác vừa dứt khoát vừa lạnh lùng.
Alpha gầm gừ trong cổ họng như thú dữ, vẫn cố vùng vẫy. Nhiếp Tử Hành rút móc khóa ra, từ tốn bật lưỡi dao nhỏ gắn bên trong rồi dí sát vào tuyến thể đối phương.
“Thật ra tôi không phải cảnh sát nên cũng chẳng cần lo cho anh làm gì. Ở hiện trường lộn xộn như này, tôi lại là một Omega sắp vào kỳ phát tình… Nếu chẳng may cắt mất tuyến thể của anh thì cũng chả ai truy ra được đâu.”
Mối đe dọa rõ ràng ấy khiến Alpha lập tức ngoan ngoãn hẳn.
Nhiếp Tử Hành nhếch môi, nhướng mày về phía Du Cảnh Minh: “Thấy chưa, đánh rắn phải đánh đúng bảy tấc. Cảnh sát Du, bất ngờ chưa? Gặp lại anh trai mình trong tình huống này đó.”
Du Cảnh Minh vội chạy tới, trói Alpha kia lại, “tách” một tiếng khóa vào, rồi lập tức kéo Nhiếp Tử Hành đứng sau lưng mình.
“Sao anh tới đây?”
Nhiếp Tử Hành xoay cây chổi trong tay, cười đầy ranh mãnh: “Thì tới giúp chứ sao. Mà chỉ có mỗi cậu gọi cảnh sát à? Có vụ lớn như vậy mà?”
Du Cảnh Minh siết chặt bình xịt khống chế, nét mặt căng thẳng: “Tôi tan ca xong thì đi ngang qua. Anh Nhiếp, anh đang sắp vào kỳ phát tình, không nên ở lại hiện trường. Mau sang chỗ bảo vệ, nhờ họ đưa anh về. Tôi sẽ lo bên này.”
Không trách cậu căng, một Omega sắp vào kỳ phát tình lúc này chẳng khác gì một quả bom có thể nổ bất kỳ lúc nào.
Mấy Alpha mất kiểm soát thì đâu quan tâm bạn là OO hay OB, chỉ cần là Omega là sẽ lao tới đánh dấu ngay.
Nhiếp Tử Hành không nên xuất hiện ở đây, mà còn tay không, không vũ khí.
Anh nhìn người trước mặt — rõ ràng thấp hơn mình một chút, tay chẳng cầm gì, vậy mà lại đứng chắn trước anh, không nhường nửa bước.
Chỗ họ đứng lại sát bên một Omega vừa bộc phát pheromone.
Trong mắt người ngoài, Du Cảnh Minh chẳng khác nào một Alpha chiếm giữ hai Omega cùng lúc.
Điều này gần như khiêu khích bản năng chiếm hữu của hai Alpha còn lại.
Tại sao một thằng đực lại có thể giữ tới hai “cái”?
Không thể chấp nhận được.
Alpha có thể giết nhau vì Omega.
Ngay lập tức, pheromone dày đặc mang tính áp chế hung hãn quét thẳng về phía Du Cảnh Minh.
Nhiếp Tử Hành thấy cậu vẫn đứng ngây ra đó nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi.
Dưới sức ép từ hai luồng pheromone mạnh mẽ, cơ thể Du Cảnh Minh khẽ chao đảo, sắc mặt trắng bệch.
Dù vậy, cậu vẫn không rút lui, cứ đứng chắn trước hai Omega như một tấm khiên sống.
Nhiếp Tử Hành nhíu mày, kéo cậu ra sau, tháo gậy từ cây chổi, siết nắm đấm rồi lao thẳng về phía trước.
“Muốn tranh giành Omega à? Tôi cũng muốn xem, nếu đưa tới tận miệng mà còn nuốt không được thì tụi bây định làm gì.”
“Anh Nhiếp! Quay lại đi!”
Giọng hét vang lên, lo lắng.
Nhưng Nhiếp Tử Hành đã vác gậy lao vào Alpha đang bị pheromone làm mờ lý trí, mạnh mẽ đè gã xuống đất…
Anh quay đầu lại, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Du Cảnh Minh khựng lại mấy giây, “…Không sao…”
Tiếng còi cảnh sát rít lên.
Bốn, năm sĩ quan Alpha đeo mặt nạ ngăn pheromone tiến vào hiện trường.
Một người thấy Du Cảnh Minh thì cười: “Chia tay chưa đầy nửa tiếng, lại gặp rồi. Khung cảnh náo nhiệt ghê ha. Không sao chứ? Bị thương không, Cảnh Minh?”
Du Cảnh Minh lắc đầu: “Tôi không sao. Cũng nhờ có bạn tôi giúp đỡ nhiều.”
Cảnh sát nọ nhìn theo ánh mắt cậu, thấy miếng dán hạn chế sau gáy Nhiếp Tử Hành thì sững lại: “Là Omega?”
“Ừ, anh Nhiếp là Omega rất lợi hại.”
Trong lúc họ trò chuyện, Nhiếp Tử Hành chỉ yên lặng lắng nghe. Đến khi nghe câu “rất lợi hại”, anh cong môi cười khẽ.
Nhưng càng nhìn Du Cảnh Minh, anh càng cau mày.
Dù da cậu vốn trắng, giờ lại tái nhợt đến đáng ngại. Tay cứ đặt lên bụng, chân còn khẽ run.
Nhiếp Tử Hành bước tới, nắm tay cậu, còn nghiêng đầu tựa vào vai: “Cảnh sát Du, tuyến thể tôi hơi khó chịu… Anh tan ca chưa? Tôi muốn về.”
Chiều cao hai người không chênh lệch mấy, tư thế tựa vào cũng không lố. Huống chi Nhiếp Tử Hành là Omega, vừa dính cơn bão pheromone, cảnh sát xung quanh lập tức tin sái cổ.
Một người còn phất tay: “Tiểu Du, mau đưa bạn về đi. Mùi nồng quá, Omega chịu không nổi đâu.”
Biết Nhiếp Tử Hành đang ở tiền kỳ phát tình, Du Cảnh Minh tưởng anh mệt thật, vội vàng chào đồng nghiệp rồi dìu anh rời đi.
Hai người lấy đồ treo trên cành cây, cùng quay về khu nhà của Nhiếp Tử Hành.
Trên đường, Alpha mặt vẫn nghiêm, không ngừng cằn nhằn:
“Tôi biết anh mạnh, nhưng cũng phải nghĩ đến hậu quả.”
“Nhiều Alpha như vậy thả pheromone ra kích thích, lỡ bị dẫn dụ thì sao? Tôi không kịp cứu thì biết làm sao?”
“Sau này đừng hành động bốc đồng như vậy nữa.”
Nhiếp Tử Hành nghe mà muốn bật cười.
Rõ ràng bản thân đã không đứng vững rồi mà còn ráng dạy dỗ người khác.
Về đến nhà, anh được Du Cảnh Minh đỡ ngồi xuống sofa.
Thấy môi cậu tái mét, đang định đi rót nước, Nhiếp Tử Hành liền kéo tay, ấn cậu ngồi xuống ghế.
Tư thế đổi ngược khiến Alpha hơi bối rối.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn anh trân trối, ngây ra vài giây.
Nhiếp Tử Hành thở dài: “Nhìn mặt cậu trắng bệch kìa, còn lo cho tôi làm gì? Đau ở đâu? Bụng à?”
Anh nói rồi đưa tay chạm nhẹ vào bụng dưới – nơi lúc nãy bị đánh.
Quả nhiên, một tiếng rên khẽ bật ra.
Anh mở ngăn dưới sofa, lôi ra hộp thuốc: “Cởi áo ra, tôi bôi thuốc cho.”
Du Cảnh Minh gần như theo phản xạ, lập tức đưa tay che cổ áo.
Dù cổ áo che gần hết cổ, vẫn thấy rõ mảng ửng đỏ lộ ra.
“Anh Nhiếp, tôi… tôi là Alpha, anh…” Cậu ấp úng mãi không nói trọn câu, mặt bắt đầu đỏ ửng.
Nhiếp Tử Hành rót dầu thuốc ra tay, đặt tay lên vạt áo cậu: “Alpha thì sao? AO không thể giúp nhau chắc? Tôi là Omega, nhưng là top. Không câu nệ mấy chuyện này.”
Anh vốn chỉ định an ủi đối phương, nào ngờ vừa nói xong thì bàn tay cậu – có vết chai mỏng – đặt nhẹ lên mu bàn tay anh.
Cúi đầu nhìn, điều đầu tiên đập vào mắt là một đôi mắt hoảng hốt.
Và rồi, giọng cậu run rẩy vang lên:
“Nhưng, nhưng tôi không phải công đâu… anh Nhiếp!”
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi