Chương 14
- Trang chủ
- Alpha Thụ, Omega Công
- Chương 14 - Nhiếp Tiên Sinh Căng Như Dây Đàn
Chương 14: Nhiếp Tiên Sinh Căng Như Dây Đàn
Vào ngày thứ tư trong giai đoạn tiền động dục, phản ứng của Nhiếp Tử Hành càng lúc càng dữ dội.
Thỉnh thoảng, cổ gáy anh nhức mỏi không rõ lý do, tính khí cũng bắt đầu trở nên cáu gắt hơn.
Tầm 5 giờ chiều, anh triệu tập cuộc họp với nhân viên trong văn phòng luật. Không khí phòng họp ngay lập tức chìm vào sự ngột ngạt.
“Tôi vừa rời khỏi văn phòng là các cậu bắt đầu lười biếng, phải không? Khách hàng thì giục tài liệu liên tục. Các cậu giỏi thật đấy.”
Anh nói, đồng thời chiếu màn hình Fetion lên, kéo từng dòng tin nhắn xuống.
Chấm đỏ dày đặc, toàn bộ đều là lời giục.
“Tôi cho các cậu xem tôi phải nỗ lực như thế nào mỗi lần mấy cậu trì hoãn công việc. Thấy chưa?”
Trên màn hình là hơn chục người tham gia họp, chẳng ai dám hé răng.
“Hà Cao, khách hàng bảo cậu viết thư luật sư. Là bất tiện hay là cậu lười? Họ đã đợi ba ngày rồi. Tôi muốn thấy bản chính thức trước 8 giờ tối nay — cả bản giấy, bản điện tử và bản scan, đủ ba bản. Nghe rõ chưa?”
Cậu nhân viên tên Hà Cao lập tức cúi gập người, vội vàng đáp: “Rõ ạ! Em nhất định hoàn thành nhiệm vụ, sếp!”
“Nhậm Huyền, cậu cũng không khá hơn. Danh sách tài liệu Boss Cao yêu cầu, gửi vào nhóm khách hàng trước 8 giờ.”
“Dạ dạ, sếp ơi!”
Từng người lần lượt bị gọi tên, cả phòng họp như bị đóng băng, không khí căng đến mức chẳng ai dám thở mạnh.
Ngay lúc đó, trong phần màn hình đang chia sẻ của Nhiếp Tử Hành, bất ngờ bật ra một đoạn chat nhóm.
Tên nhóm: 【Nhóm tiếp nhận kiện tụng của ngài Y – đang thu thập chứng cứ】
Người gửi: Trần Tân.
Nội dung? Là một cái emoji.
Không khí lặng đi. Mọi ánh mắt đều dồn về góc dưới bên phải màn hình — ô chat của Trần Tân.
Cậu beta mặt tròn baby vẫn cúi đầu, dường như chưa nhận ra gì bất thường.
Tuy camera không quay rõ cậu đang cầm gì, nhưng nhìn là biết đang lướt điện thoại.
Thôi kệ, chắc đang bàn công chuyện với Du Cảnh Minh.
Nhiếp Tử Hành liếc mắt một cái, tạm thời bỏ qua.
Không ngờ, giây sau lại có thêm tin nhắn hiện lên.
Trần Tân: 【Sư phụ lại nổi nóng vô cớ nữa rồi, đáng sợ ghê…】
Trong tai nghe vang lên vài tiếng hít vào nén cười.
Lông mày Nhiếp Tử Hành khẽ nhíu lại, anh âm thầm mở nhóm công việc của Du Cảnh Minh.
Liên tiếp mấy tin nhắn khác nhảy ra.
Trần Tân: 【khóc hú hú.jpg】
Trần Tân: 【Sư phụ lại nổi nóng vô lý! Mới chỉ bị khách giục chút xíu thôi, còn chưa tới hạn mà, ai cũng vậy chứ!】
Trần Tân: 【Còn nói giúp tụi em quá đáng! Ổng thuê người cài tự động cho Fetion nữa chứ! Tụi em trả lời bằng hệ thống tự động chứ có ai đọc đâu!】
Trần Tân: 【Ổng sắp động dục rồi, tâm trạng khó ở, tụi em khổ quá trời, thành bao cát cho ổng trút giận luôn rồi…】
Từng dòng hiện ra, Nhiếp Tử Hành lặng lẽ đọc hết.
Cái tên ngốc đó còn đang mải tám, hoàn toàn không để ý cuộc họp đã im phăng phắc.
Năm phút sau, cuối cùng cũng có người phản hồi trong nhóm.
Du Cảnh Minh: 【Xin lỗi Trần Tân, mấy hôm nay tôi bận quá, vẫn đang tìm chứng cứ. Ngài Nhiếp có giục cậu à?】
Du Cảnh Minh: 【@Nhiep nếu là tôi chưa làm xong thì đừng trách cậu ấy.】
Du Cảnh Minh: 【Xin lỗi… tôi không rõ… Ngài Nhiếp trách chuyện gì vậy @TranTan】
Trần Tân: 【??】
Trần Tân: 【Vãi!】
Cá nhỏ: 【…?】
Trần Tân: 【Xin lỗi anh Cảnh Minh! Em gửi nhầm nhóm rồi! Tưởng là nhóm tám chuyện nội bộ cơ! Anh đừng để ý nha! Em thu hồi liền luôn!】
【Như Ý Định Hải Thần Châm.jpg】
(Giải thích: Fan Tây Du Kí sẽ hiểu là đang láo nha láo nháo thì bị vả một phát im bặt luôn)
Toàn bộ những dòng này đều hiển thị rõ mồn một trên màn hình họp.
Có người nhịn không nổi, nhanh tay tắt mic, bịt miệng cười trộm.
Nhiếp Tử Hành giơ tay, vỗ nhẹ hai cái lên đầu Trần Tân.
Ngay sau đó, phía dưới hình động “Định Hải Thần Châm” liền hiện dòng chữ nhỏ: Nhiếp vỗ Trần Tân – thành công nhận cha.
(Giải thích: Nhiếp vỗ Trần Tân là như gậy như ý giáng xuống, vỗ đầu trị liền.
Thành công nhận cha ý chỉ việc Trần Tân “bị trị quá mạnh”, đến mức phải nhận Nhiếp Tử Hành là “Ba”)
Anh nhướn mày.
Ồ hô?
Ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy tên nhóc đó ngơ ngác nhìn màn hình, rồi lập tức chuyển sang vẻ mặt hoảng hốt.
“Sư phụ! Đệ tử biết lỗi rồi! Con xin được quỳ gối tạ tội!”
Nhiếp Tử Hành lạnh giọng: “Thôi khỏi. Khai trừ sư môn đi. Giữ cậu lại chắc tôi đoản mệnh mất.”
Trần Tân vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm: “Sư phụ… con là đồ đệ thông minh, lanh lợi, dễ thương thế cơ mà… Người nỡ lòng nào đuổi con đi… hu hu hu… Con còn chưa báo đáp sư phụ mà…”
Nhiếp Tử Hành tắt mic cậu ta: “Khóc thêm một câu nữa là tôi đá ra khỏi nhóm thật đấy.”
Trần Tân vội im bặt, ngoan ngoãn lau nước mắt tiếp.
Chẳng mấy chốc, cậu bắt đầu ra hiệu điên cuồng với anh.
Thấy anh chẳng phản ứng, cậu đành lôi điện thoại ra, bật phần mềm bắn chữ.
Trên màn hình hiện ra một dòng rõ to: “Sư phụ, điện thoại! Nhìn điện thoại đi!”
Nhiếp Tử Hành cúi xuống, thấy Du Cảnh Minh gửi tin riêng.
【Anh lại bắt nạt Trần Tân à? Đừng quát mắng cậu ấy mãi, dù sao cũng đã làm rất tốt rồi.】
【Ở nhà một mình dễ khó chịu lắm, tôi nấu cháo đậu xanh hạt sen cho giải nhiệt, mang qua cho anh nha. Anh còn muốn ăn gì nữa không?】
Ánh mắt Nhiếp Tử Hành lập tức dịu lại.
Ngay sau đó, trong ánh mắt trố mắt của mọi người, màn hình chiếu điện thoại lập tức tắt.
“Được rồi, họp đến đây thôi. Ai có việc thì làm đi. Trước 8 giờ tối ai chưa nộp thì khỏi trông mong thưởng tháng này.”
Nói xong, anh không buồn chờ ai đáp, trực tiếp thoát khỏi cuộc họp.
Điện thoại rung liên tục.
Trần Tân:【Sư phụ ơi, là duyên trời tác hợp! Lương duyên không thể để người khác hốt mất đâu!】
【Người ta nấu cháo cho sư phụ kìa, từng được ai đối xử tốt thế chưa!】
【Người thông minh không nói lời mờ ám. Con muốn làm má nuôi!】
Nhiếp Tử Hành lơ đẹp cậu ta, chuyển sang khung chat với Du Cảnh Minh.
Đối phương không nhắn thêm gì.
【Giờ vẫn đặt món được chứ?】
Một lúc sau, tin nhắn đến:
【Có thể chọn món hoặc nguyên liệu, nhưng không được gọi đúng tên món.】
Giọng điệu nghiêm túc không khác gì anh.
Nhiếp Tử Hành như thấy được dáng vẻ nghiêm trang khi gõ chữ của cậu ấy.
【Vậy thì làm phiền cảnh sát Cảnh Minh mang tới món tôi muốn ăn. Một Omega cô đơn chỉ cần có miếng ăn là mừng rồi. Nếu không chê, cậu tới nhà tôi luôn đi, nấu chung cho vui. Ai nấy ăn một mình cũng buồn chết mất.】
【Được, miễn là anh Nhiếp không ngại.】
【Không ngại đâu. Tôi chưa vào kỳ động dục mà. Cậu muốn ăn gì? Tôi xuống chợ mua.】
【Một mặn một chay là được. Mua ít tôm. Rau gì anh chọn, tôi đều nấu được.】
【Cảm ơn Cảnh Minh, tôi có phúc ghê. Cậu yên tâm, tôi sẽ cắt sẵn, hành gừng tỏi cũng chuẩn bị đủ.】
【Được.】
Anh nhìn đồng hồ — năm rưỡi.
Còn nửa tiếng nữa Du Cảnh Minh tan ca. Thời gian gấp, Nhiếp Tử Hành thay đồ rồi ra ngoài.
Vì gần đến kỳ động dục, anh dán miếng chắn pheromone lên sau gáy.
—
Gần giờ cơm, chợ đông nghịt. Anh nhanh chóng mua đầy đủ hành, tỏi, rau củ và hải sản.
Xách túi lớn đi ra khỏi chợ, vừa tới cổng khu dân cư thì phía trước bỗng hỗn loạn.
Tiếng hét vang lên, mùi pheromone Omega động dục dày đặc tỏa ra.
Rồi không lâu sau, pheromone của nhiều Alpha khác cũng bắt đầu khuếch tán.
“Gọi cảnh sát đi! Đám Alpha đánh nhau rồi!”
Loa phát thanh lập tức vang lên:
“Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện Omega đang động dục gây hỗn loạn! Tất cả Alpha và Omega gần đó lập tức di tản!”
Là một Omega sắp động dục, Nhiếp Tử Hành chủ động rút lui khỏi đám đông.
Bất chợt, khóe mắt anh thấy một chiếc xe điện lao nhanh vào đám người.
“Tránh ra! Cảnh sát đây!”
“Tôi là thanh tra pheromone thành phố H, mã số 39520! Tất cả Alpha và Omega lập tức di tản!”
“Người không liên quan xin rời khỏi hiện trường, cảm ơn hợp tác!”
Giọng nói quen thuộc, từng câu dứt khoát, rõ ràng.
Đám đông hoảng loạn như được trấn an, tự động nhường đường. Một lối đi mở ra cho xe điện chạy vào.
Giây phút đó, Nhiếp Tử Hành trông thấy một phiên bản hoàn toàn khác của Du Cảnh Minh.
Cậu mặc cảnh phục, nhảy khỏi xe trong chớp mắt. Một tay kéo Alpha đang đè Omega kia ra, ép đầu gối lên chân hắn, khống chế dứt khoát.
Sau đó, Du Cảnh Minh rút bình ức chế, xịt thẳng lên tuyến thể cả hai người, rồi còng tay Alpha lại.
Cơ thể mảnh khảnh nhưng động tác dứt khoát, không chút do dự.
Nhưng khi ba Alpha khác xông tới, cho rằng cậu định tranh giành Omega — tình thế liền thay đổi.
Ba chọi một.
Mặt Nhiếp Tử Hành cau lại.
Trong kỳ động dục, Alpha bị pheromone chi phối, hành động bản năng, chẳng còn lý trí.
Du Cảnh Minh vẫn giữ tỉnh táo, không ra tay quá nặng, nên dần bị áp đảo.
Một tên bất ngờ tung cú đấm vào bụng khi cậu đang bị giữ chặt—
Mắt Nhiếp Tử Hành tối sầm lại.
Anh xoay người, treo túi đồ mua được lên cành cây bên đường, rồi sải bước tiến lên.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Nhiếp: Tch, đám Alpha đáng ghét lại vì pheromone lại phát điên nữa rồi (ghét bỏ)
Thấy Cá nhỏ bị thương.
Anh Nhiếp: Tụi mày tới số! (xắn tay áo)
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi