Chương 13
- Trang chủ
- Alpha Thụ, Omega Công
- Chương 13 - Không có chuyện Alpha nằm dưới, Omega nằm trên, đồ ngốc.
Chương 13: Không có chuyện Alpha nằm dưới, Omega nằm trên, đồ ngốc.
Nhiếp Tử Hành chiên trứng, làm bánh mì kẹp. Bánh mì mới nướng, kẹp trứng chiên với thịt xông khói, thêm vài lát dưa leo và cà chua.
Ba phần đầy đủ được bưng ra phòng khách.
“Cảnh sát Du, lại đây nếm thử sandwich tôi làm đi.”
Vừa nói, anh đặt đĩa xuống trước mặt Du Cảnh Minh.
Alpha kia đặt úp điện thoại xuống, khẽ lắc đầu:
“Cảm ơn anh nhưng tôi ăn sáng rồi.”
Trần Tân đang ngồi suy nghĩ một mình, ngửi thấy mùi thơm lập tức bật dậy:
“Sư phụ! Em nè! Em ăn!”
Nhiếp Tử Hành: …
“Nhìn cái mặt kia kìa, y như cậu bị bỏ đói lâu năm vậy.”
Du Cảnh Minh đẩy đĩa về phía Trần Tân:
“Tôi không đói, cậu ăn đi. Còn không phải sáng nay nhịn đói để kiểm tra sức khỏe à?”
Trần Tân cười toét, bốc miếng nhỏ cho vào miệng:
“Em ăn rồi, nhưng sandwich của sư phụ là ngoại lệ, thơm quá chịu không nổi!”
Miệng cậu ta há to, mà sandwich thì Nhiếp Tử Hành cắt nhỏ, vừa ăn một cái đã hết. Chưa nuốt xong đã thò tay định lấy miếng nữa.
Nhiếp Tử Hành đập nhẹ lên mu bàn tay cậu ta:
“Làm cho cậu đấy hả? Mau đem qua cho anh Du.”
Trần Tân làm bộ mặt cún con, nhưng vẫn ngoan ngoãn bưng đĩa sang Du Cảnh Minh.
“Anh Du, thử đi! Bánh mì giòn rụm, trứng lòng đào, tiêu đen thơm phức. Ăn một lần là nhớ mãi đó!”
Thái độ vô cùng tích cực như đang bán hàng ký gửi.
Du Cảnh Minh bật cười bất đắc dĩ:
“Tôi thực sự vừa ăn một quả táo mà…”
Cậu quay đầu, ánh mắt như cầu cứu người bên cạnh.
Nhiếp Tử Hành nhìn chằm chằm vào bụng cậu một lúc, thấy phẳng lì, hoàn toàn không giống như vừa ăn no.
Du Cảnh Minh bị nhìn đến đỏ tai, vội vàng ngồi thẳng lại. Nhiếp Tử Hành giơ tay lên:
“Thôi được, lần sau nếu muốn ăn tôi làm tiếp cho. Lần này để tên đồ đệ đói khát kia ăn hết đi.”
Anh bước luôn qua, ngồi phịch xuống ghế sofa, chen vào giữa.
Thấy vậy, Trần Tân lập tức hiểu ý, ôm đĩa lùi về phía đối diện, ngồi gọn gàng.
Nhiếp Tử Hành xoay sang nhìn Alpha bên cạnh, cong môi:
“Nào, nói đi. Tôi và anh Du đang chờ nghe đây.”
Trần Tân lấy máy tính bảng từ ngăn kéo, mở phần mềm lên.
“Anh Du, tôi sẽ bật ghi âm. Từ giờ, cuộc trò chuyện sẽ được lưu lại. Anh không phiền chứ?”
Du Cảnh Minh hơi khựng lại nhưng nhanh chóng gật đầu:
“Vì vụ án mà, tôi hiểu.”
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng tư thế nghiêm túc và thái độ của anh khiến người ta nhìn vào cũng thấy… ngoan lạ.
Nhiếp Tử Hành nuốt nước bọt, liếc đi chỗ khác ra hiệu cho Trần Tân:
“Bắt đầu đi.”
Cuộc bàn giao bắt đầu.
Trần Tân lần lượt báo cáo từng hành vi vi phạm của Hạ Thành, bằng chứng được phân loại rõ ràng. Sau mỗi phần trình bày, Nhiếp Tử Hành lại chăm chú ghi chép trên máy tính bảng.
Đến khi xong xuôi, đã gần mười một giờ.
Trên màn hình là chi chít chữ viết tay, nhiều màu xen kẽ.
“Chứng cứ ở hai mục này vẫn còn yếu, có lẽ chưa ăn thua. Anh Du thử tìm thêm cái gì mạnh hơn xem.”
“Còn ba cái này thì ổn. Tên đó chắc chắn không thoát được.”
Nhiếp Tử Hành vừa chỉ vào ghi chú vừa nói, giọng đều đều.
“Tôi đề xuất báo luôn năm tội danh này lên bộ phận liên quan. Anh không phải nạn nhân trực tiếp nên truy tố cũng không được lợi gì.”
“Còn hai mục này thì lại liên quan đến cậu, cậu—”
Anh đột ngột ngừng lại.
Du Cảnh Minh lập tức siết nhẹ tay, ngồi thẳng:
“Cái này… không đòi lại được sao…”
Nhiếp Tử Hành: …
Anh nắm tay cậu, ngăn lại:
“Đừng gỡ nữa, gỡ thêm là bung hết áo bây giờ.”
Alpha mới chịu ngồi im, mắt cụp xuống không nói gì.
“Tôi hiểu mà. Đã tặng rồi thì khó đòi lại. Coi như mất. Dù gì đống còn lại cũng đủ để tên đó vào tù mốc người rồi. Có tuyên án thì hắn cũng chẳng trả nổi đâu. Nợ ngập đầu như vậy mà.”
Thấy cậu vẫn không ngẩng đầu, Nhiếp Tử Hành vừa bực vừa buồn cười:
“Giờ mới nhớ là quà hả?”
Anh dí tay vào trán cậu:
“Cảnh sát Du Cảnh Minh, đầu óc cậu chứa cái gì vậy? Là người cảnh sát mà như này hả? Phản ứng thế này mà cũng qua xét duyệt à?”
Ghi chú rõ ràng: bên kia nói cần xoay vốn, nên chuyển khoản 104.000, đến nay chưa trả. Có sao kê ngân hàng.
Nhiếp Tử Hành thở dài.
Căn hộ nhỏ hôm trước cậu nhìn qua chỉ khoảng 50m². Với mức lương công chức như Du Cảnh Minh, lại sống vì lý tưởng, số tiền đó chắc là tích góp cả năm trời.
Anh định mắng thêm vài câu, lại thấy đầu Alpha cúi gằm, tay siết chặt.
Bất giác nhớ lại hôm say rượu, Du Cảnh Minh gối đầu lên chân anh, quần hơi ướt…
Hình như đã khóc.
Lời đến miệng, cuối cùng lại nuốt xuống.
Anh nhẹ vỗ vai cậu:
“Không sao đâu, bị một lần nhớ một đời, lần sau mở to mắt ra nghe chưa? Chuyện như vậy, nếu không có bằng chứng thì chẳng ai bảo đó là quà hợp pháp cả. Bằng miệng thì thua. Khi ra toà, để tôi thay anh đòi lại từng đồng. Nó không có tiền thì còn nhà, còn xe. Đến lúc đó, tôi đòi về cho anh một cái xe!”
Du Cảnh Minh bật cười khẽ:
“Tôi không biết lái.”
Giọng cậu dịu dàng đến bất ngờ.
Nhiếp Tử Hành cũng cười theo:
“Không biết lái thì bán! Ngốc vừa thôi.”
Bàn giao xong xuôi, Nhiếp Tử Hành chụp ảnh ghi chú gửi vào nhóm ba người:
“Xong rồi. Nếu có gì phát sinh thì nhắn qua Fetion, không giải quyết được thì gọi video hoặc tìm tôi, nhớ hẹn trước nha.”
Tiễn Du Cảnh Minh ra cửa xong, cậu quay vào nhà.
Trần Tân lập tức cảm thán:
“Anh Du dễ bị bắt nạt quá đi mất. Nhìn là biết từng bị tên cặn bã lạm dụng rồi! Sư phụ, thầy nghĩ sao, có đúng không?”
Nhiếp Tử Hành rót trà, ngồi xuống sofa:
“Ai biết được.”
Trần Tân nói tiếp, càng lúc càng khí thế:
“Thầy phải học hỏi tên kia đó. Người ta lừa được một Alpha chính nghĩa như vậy! Nhìn lại mấy Omega bám lấy thầy xem, ai chẳng coi thầy như cây ATM biết đi? Nếu là anh Du á hả—trời ơi, vợ hiền số một luôn!”
Nhiếp Tử Hành: …
Cái miệng này đúng là không để yên một phút nào.
“Cậu ngứa đòn rồi phải không?”
Trần Tân lập tức kéo khóa miệng, làm bộ câm luôn.
Một lát sau lại rón rén sáp tới:
“Sư phụ… thầy là 1 đúng không?”
Nhiếp Tử Hành nhướng mày:
“Hả?”
“Anh Du là 0 đúng không? Nhìn là thấy luôn á!”
“…Tôi mù hả? Cậu nói cái gì vậy trời.”
Trần Tân líu lo:
“Thầy là 1, ảnh là 0. Thầy là O, ảnh là A. Quá hợp còn gì! Sư phụ nhìn đi, nếu hai người ở với nhau thì không cần lo chuyện đánh dấu này nọ nữa. Thầy đánh dấu ảnh! Một Omega đánh dấu Alpha đó nha! Sư phụ à, mỡ dâng tận miệng rồi, không giữ là tiếc đứt ruột á!”
Nhiếp Tử Hành suýt phun cả ngụm trà.
Anh giơ chân đá đồ đệ một phát:
“Đi làm việc đi! Việc thì không lo, suốt ngày mơ tưởng vớ vẩn!”
Trần Tân không dám phản kháng, cười hì hì thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.
Trước khi ra cửa còn quay đầu dặn dò:
“Sư phụ nhớ nha! Miếng ăn đến miệng còn để rớt là đơ lắm nha! AO là chân ái đó!”
Một chiếc dép bay vèo, bốp một phát vào lưng.
Cửa vừa khép lại.
Phòng khách lại trở nên yên tĩnh.
Nhiếp Tử Hành ngồi vào chỗ ban nãy Du Cảnh Minh ngồi. Trong không khí vẫn còn phảng phất hương hoa dịu nhẹ.
Cậu khẽ bật cười, thì thầm một câu:
“Khi nào tôi không muốn chứ… Đồ ngốc…”
Tối qua nằm mơ còn mơ thấy người ta.
Nhưng… đó là một Alpha.
Không có chuyện Alpha nằm dưới, Omega nằm trên, đồ ngốc.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi